Đọc truyện Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện – Chương 208: Thế Giới 9 – Công Lược Quỷ Vương Yêu Nghiệt 14
Vân Di nghiến chặt răng, ánh mắt âm lãnh liếc về đám tiểu ác linh trước mặt.
Mồ hôi lạnh sớm đã chảy thành dòng lăn dài trên khuôn mặt mỹ lệ của Vân Di, vẻ mặt cô tái mét đầy đau đớn.
Hừ! Được đấy lũ tiểu quỷ!…
Tiểu Hắc vội biến thành dạng chàng quản gia tuấn tú, rất nhanh đã đứng chắn trước mặt Vân Di, nhẹ nhàng mà nâng cánh tay của cô lên.
Đôi mắt xanh trầm xuống khi nhìn vết đỏ thẫm đẫm bên vai của Vân Di, gương mặt Tiểu Hắc sa sầm, hơi thở ngày càng nặng nè.
Với cơ thể yếu ớt của chủ thể này, kí chủ bị nhiễm âm khí khá nặng.
Mặc dù không nguy hại đến tính mạng nhưng cũng đủ là làm tổn thương về thể xác và linh hồn…
Vân Di thu hết biểu cảm của Tiểu Hắc vào trong, cô nén tiếng thở dài, vỗ nhẹ bàn tay đang siết chặt đến nỗi nổi hết gân xanh của Tiểu Hắc.
Vân Di nói.
“ Cục cưng chỉ là vết thương ngoài da thôi ”.
Tiểu Hắc trầm mặc, không đáp lấy lời Vân Di nửa lời.
“ Máy tính! Mở hết quyền hạn hệ thống của tôi.
Lập tức chữa trị cho kí chủ ” Tiểu Hắc lạnh giọng ra lệnh.
Trực tiếp truyền thông tin tới máy tính
[ Cảnh báo: Năng lượng hiện tại của hệ thống quân quá ít.
Nếu mở hết quyền hạn của hệ thống sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hệ thống quân.
Khả năng xảy ra rủi ro là 98% ] âm thanh khô khốc của máy tính ngay lập tức vang lên trong đầu của Tiểu Hắc.
[ Hệ thống vẫn muốn tiếp tục ?].
“ Được! Làm đi ” Tiểu Hắc trả lời dứt khoát, không chần chừ.
So với bản thân cậu, thì an nguy của người trước mặt mới quan trọng…
“ Tiểu Hắc… ” thời điểm mà Vân Di vừa lên tiếng để kéo lại sự chú ý của chàng quản gia lên mình.
Bất giác, cô chợt nhận thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, vô cùng dễ chịu.
Vết thương ở vai mới nãy còn đau đến nhăn mày, nay đã biết mất như thể cơn đau ấy chưa từng tồn tại.
[ Hoàn thành chữa trị cho kí chủ ].
Nghe được tiếng thông báo từ máy tính, Tiểu Hắc khẽ thở nhẹ một hơi.
Thế này Tiểu Hắc cũng yên tâm được phần nào rồi.
Hiện giờ, hệ thống máy móc trong người cậu đang liên tục báo động đỏ, e rằng lần này thật sự sẽ bị bảo trì một thời gian dài đây.
“ Tiểu Hắc! Cậu lại quá sức vì tôi rồi ”.
Tiểu Hắc đang bị sự đau đớn từ chính trong cơ thể người máy của mình hoành hành, giày vò thì cảm nhận bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
“ Kí chủ! Tôi không phải là trẻ con.
Việc chữa trị cho kí chủ là việc tôi nên làm.
Hơn nữa…” Tiểu Hắc nắm bàn tay đang xoa đầu mình, nhẹ nhàng áp lên má.
Con ngươi nheo lại ý cười, gương mặt tuấn tú bừng sáng.
“ Nếu đó là kí chủ thì… cục cưng của cô không thấy phiền ”…
Vân Di rất muốn lấy tay che mặt, mỗi lần bé cưng hóa thành dạng người lớn là y chang tính cách và hành động cũng thế mà thay đổi theo.
Làm lão nương đây đỡ không nổi.
Thật muốn đánh~
Vân Di biết, Tiểu Hắc hiện giờ đã bị cấm sử dụng quyền hạn sử dụng hệ thống nhưng cô lại vừa được chữa thương bởi bé cưng.
Đoán chắc hẳn không phải điều gì dễ dàng cho Tiểu Hắc.
Vất vả cho cậu rồi!…
Đám ác linh nhìn chăm chăm vào Vân Di, rốt cuộc không nhịn được nữa, không hẹn mà tất cả cùng lao về phía Vân Di.
Mặc kệ nữ nhân kia là ai hay hai linh hồn kia là thứ gì, hiện tại bọn chúng đang rất đói, món mồi lại ngon như thế này.
Không thể công sức đổ bể hết được.
Nếu có chết vì ăn thì đám ác linh đây cũng yên lòng…
Thời khắc mà lũ ác linh định lao vào mổ xẻ Vân Di thì…!như đánh hơi được sự nguy hiểm, kim xà nãy giờ vẫn yên giấc trong ống tay áo của cô bỗng dưng trườn lên phía trước.
Đôi mắt của nó bỗng nhiên đỏ lên như máu làm hành động của đám ác linh dừng lại, thật sự chẳng ác linh nào dám tiến thêm bước một bước nữa.
Thậm chí trong nháy mắt cả đám ác linh sợ hãi chạy toán loạn, dường như nếu bọn chúng mà ở thêm một giây nào nữa thì cái mạng nhỏ sẽ chẳng giữ nổi….
Khắp căn phòng đều mùi ô uế của ác linh, những khuôn mặt kỳ dị nửa người nửa quỷ, thậm chí còn không rõ hình thù gì.
Tất cả bay loạn trong căn phòng, tiếng hét đầy bi ai lẫn nộ vang văng vẳng ra, hơi lạnh khiến sống lưng lạnh toát.
Đoán chắc nếu người ngoài chứng kiến được cảnh này, chắc chắn sẽ bị ám ảnh dài lâu
Vân Di cau mày quan sát tình hình.
Cũng không có ý định hành động gì tiếp theo.
Thứ gì đã tác động lên làm đám ác linh hoảng sợ như thế?
Tại sao lão nương không cảm nhận một chút điều gì?
Lẽ nào… là con rắn nhỏ của cô gây ra?
….
Thật vô lý!
…“ Kí chủ… Hiện tại tôi sẽ vắng mặt một thời gian… Vậy nên cô hãy cố gắng lên nhé !”.
Vân Di bị tiếng nói mệt nhọc của Tiểu Hắc làm cho giật mình, cô ngoảnh đầu nhìn Tiểu Hắc, bắt gặp được dáng vẻ của Tiểu Hắc bây giờ, nét mặt lo lắng có thể thấy rõ trên mặt Vân Di.
Không hiểu sao có dự cảm không lành nào đó đánh úp thẳng vào người Vân Di.
“ Bé cưng! Sao vậy ?”.
Vân Di đỡ lấy chàng quản gia nhỏ, chưa nghe được câu trả lời của Tiểu Hắc, cô đã nghe được âm thanh máy móc vang lên trong đầu mình.
[ Năng lượng đã hết.
Hệ thống quân sẽ vào trạng thái ngủ đông.
Thời gian đếm ngược bắt đầu…5 …4 …3…!].
Vân Di ngớ người chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng có một lực kéo cô về phía trước.
Trong nháy mắt, Vân Di đã nằm yên trong vòng tay của Tiểu Hắc.
“ Kí chủ! Bảo…!trọng! Hẹn gặp lại….
”.
m thanh trầm trầm, ngắt quãng của Tiểu Hắc vừa dứt lời vang lên bên tai cô, khoảnh khắc tiếp theo Tiểu Hắc hóa thành ngàn vạn mảnh vỡ nhỏ lấp lánh, dần dần mờ đi, triệt để hòa vào trong không khí, biến mất vô tung vô ảnh.
[ Hoàn tất quá trình ].
Con ngươi Vân Di co rút lại, đôi mắt dần trở nên vô hồn, cả người sững sờ.
Bàn tay Vân Di chơi vơi giữa không trung, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được những mảnh cỡ nhỏ của linh hồn Tiểu Hắc còn vướng vẩn lại trong không khí đọng lại ở lòng bàn tay Vân Di…!thoáng chống đã tiêu tan.
[ Ngừng mọi liên lạc với NPC.
Ngắt liên lạc với hệ thống.
Thời gian đếm ngược bắt đầu…5 …4 …3…!].
[ Hoàn tất quá trình ].
Tiếng máy tính vừa dứt, Vân Di dường như bị rút một vật gì đó rất trọng ra khỏi cơ thể.
Cô choáng váng, cơ thể đều vô lực, trước mặt tối đen như mực, hơi thở của Vân Di trở nên vô cùng yếu ớt.
Giờ phút này mặc cho khung cảnh bị đám ác linh làm loạn hay muốn làm gì với thân thể này, Vân Di chẳng còn tâm trạng để quan tâm được nữa.
Trước lúc tiến vào trạng thái hôn mê, trong đầu Vân Di chỉ còn hình ảnh Tiểu Hắc đột ngột biến mất trước mặt cô.
Đôi môi nhỏ khó nhọc mà mấp máy, chẳng biết một giọt nước mặt lăn dài trên gò má từ bao giờ.
“ Tiểu Hắc….
đừng đi… !“…..