Đọc truyện [mau Xuyên] Luận 1001 Cách Chết Của Nữ Phụ – Chương 7mau Xuyên Luận 1001 Cách Chết Của Nữ Phụ –
Dịch Quân chớp chớp mắt hai cái, Diêu Man vừa mới định đến thăm dò địch cũng chớp chớp mắt hai cái.
Bầu không khí bỗng trở nên im lặng quỷ dị.
Cuối cùng, vẫn là Tiếu Mạn Sinh thu chân lại, cô ho khan hai tiếng, ép giọng mình xuống thấp:
– Xin lỗi, lão đại là do đi đường xa mệt mỏi nên có chút chống đỡ không nổi sau trận đấu, để bọn ta đưa hắn về nghỉ ngơi.
Kim lão đại đường xa mệt mỏi ở sau lưng Tiếu Mạn Sinh run rẩy giơ tay Nhĩ Khang với Lạc Hoa, bị tiểu đệ không lưu tình quay mặt đi.
Diêu Man giật giật khóe miệng hai cái, cuối cùng cũng thức thời nói phụ họa theo Tiếu Mạn Sinh, để người đưa Kim lão đại trên mặt còn in rõ dấu giày đến nghỉ ngơi tại phòng dành cho khách. Trận đấu cũng không vì vậy mà ngừng lại. Dịch Quân sâu xa ý vị thâm trường liếc nhìn Tiếu Mạn Sinh thêm một cái nữa, quay lưng bước đến cạnh sàn đấu. Vì người chiến thắng là Kim Ưu bị một giày của Tiếu Mạn Sinh hoa hoa lệ lệ hạ gục, mặc dù cách thức và vị trí so tài có vấn đề, cô vẫn cho là người chiến thắng kế tiếp, phải bước lên sàn đấu. Thân hình Tiếu Mạn Sinh vốn nhỏ, nhìn qua chỉ như học sinh trung học, bị một lớp áo khoác dài rộng thùng thình trùm kín mít đặc biệt tạo ra cảm giác yếu ớt, bạc nhược. Nếu như trước mạt thế thì loại khí chất này còn được xếp vào bên “khiến người ta muốn yêu thương, che chở” thì trong lúc mạt thế đã qua được hai năm, cô chẳng khác nào một miếng thịt béo vô dụng mặc người cấu xé. Tiếu Mạn Sinh có một niềm đam mê vô tận với giả heo ăn thịt hổ. Vậy nên, khi nhìn thấy người đi lên đối chiến với mình là một thủy hệ dị năng với lực công kích kém nhất trong các loại dị năng, cô không những không nhanh gọn xử lí người ta mà còn run rẩy túm chặt mũ áo, lùi về sau hai bước, lắp bắp kêu:
– Ngươi… Ngươi đừng đi qua đây.
Lạc Hoa được giao nhiệm vụ đứng ngoài sân ngăn Tiếu Mạn Sinh đánh chết ng pkười, khóe miệng có xu hướng co rút trầm trọng. Cô là cầm nhầm kịch bản của diễn viên AV hay sao?
– Ngươi… Ngươi… Đừng có động vào ta… Đừng… Dừng lại…
Lạc Hoa trợn trắng mắt, khóe miệng co cũng muốn chuột rút rồi. Cái trận đấu tràn đầy tinh thần chính nghĩa bị Tiếu Mạn Sinh hai câu biến thành ổ dâm rồi.
Dịch Quân lại không có bày ra vẻ mặt cuộc sống không còn gì lưu luyến như Lạc Hoa, ánh mắt hắn dường như chưa có một khắc nào rời khỏi Tiếu Mạn Sinh, giống như đã nhận ra điều gì, hơi nâng môi nở nụ cười. Thời điểm lúc diễn hăng quá, Tiếu Mạn Sinh cũng quên bẵng đi ép giọng, loại chất giọng mềm nhũn này Dịch Quân e rằng nghe một lần là cả đời không quên.
Dị năng giả hệ thủy đối diện bị khả năng diễn xuất của Tiếu Mạn Sinh dọa sợ đâm hoảng. Nếu hiện tại không phải tại nơi đông người như vậy, xung quanh là hàng ngàn ánh mắt chính khí lẫm liệt e rằng hắn đã thật sự nghĩ bản thân mình đang có ý dâm với người đứa trẻ trước mặt.
Hắn lấy lại tinh thần, vận khí đan điền, hai tay ngưng tụ ra dị năng. Một quả cầu nước nhanh chóng ngưng tụ lớn lên, lúc cầu nước vừa thành hình, hắn liền quăng về phía Tiếu Mạn Sinh. Sự thật chứng minh, lúc diễn xuất chỉ có một mình là việc rất nhàm chán, cô không được đáp lại, khí thế cũng giảm đi vài phần, thời điểm cầu nước bay qua, Tiếu Mạn Sinh thu lại nụ cười, nhưng không hề có động tác dư thừa, cứ ngay đơ đứng giữa sân. Lần này không có khói bụi bay lên mù mịt, mọi người đều thấy rõ ràng, cầu nước vừa đến gần người Tiếu Mạn Sinh liền bị chệch hướng, bắn về phía xa, cuối cùng rơi trên đất tạo thành một cái hố.
Lại là may mắn nghịch thiên nữa sao? Dị năng giả hệ thủy có chút luống cuống. Từ Nghiêm vừa rồi ngã xuống dọa không ít người, nếu như Kim Ưu còn tiếp tục trấn giữ trên sàn cũng chẳng ai dám tiến lên. Vốn lúc Tiếu Mạn Sinh bước lên, ai cũng mang tâm lý muốn làm kẻ mạnh lấn áp kẻ yếu, xoa tay mài kiếm chờ xuất trận. Bây giờ nhìn tình cảnh này, không chỉ thủy hệ dị năng giả lo lắng, mấy người xem trên khán đài cũng cảm thấy cả người không khỏe nổi. Mẹ nó chứ một người hai người lên hết một lượt còn cho người khác lên sân nữa không?!
Quần chúng tỏ vẻ phẫn nộ cũng không dám làm gì.
Biết làm sao được, e rằng nếu mình quăng ra một nhúm lửa đốt một sợi tóc của người ta, bản thân mình lại xui xẻo bị thiêu sống thì sao?
Lần này thực oan uổng cho Tiếu Mạn Sinh, cô không có cái khả năng may mắn nghịch thiên gì cả, cầu nước vừa rồi là do cô dùng tinh thần lực đánh bay sang một bên, không ngờ Kim Ưu từ trước tạo thành bóng ma tâm lí lại làm nên hiểu làm như vậy.
– Không cần đánh nữa, ta nhận thua.- Thủy hệ dị năng nhận thấy bất lợi của bản thân, tự động xin rút lui.
Thực lực có cường đại cỡ nào cũng đấu không thắng may mắn, huống chi loại gà giò như hắn.
Tiếu Mạn Sinh vừa thở ra một hơi, bỗng nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên nền gạch cộp cộp vang lên. Một đôi giày cao gót màu đỏ rượu rơi vào tầm mắt. Màu đỏ quyến rũ làm nổi bật đôi chân trắng muốt thon thả. Bộ đồ bó sát lấy thân hình mê hoặc người nhìn. Diêu Man tiến thẳng đến đối diện với Tiếu Mạn Sinh, khóe mắt cười đến cong cong, giống như một tỷ tỷ nhà bên thân thiện:
– Em gái, đánh với chị được không?
Nữ chính Diêu Man được miêu tả chính là loại kiêu ngạo, lạnh lùng khó gần, tại sao hiện tại lại thân thiết như vậy. Phải biết, muốn gặp được một lần nữ chính thay đổi vẻ mặt, nếu không phải là chuyện lớn cỡ uy hiếp đến toàn bộ nhân loại thì cũng chỉ có ở trên giường. Trong lòng Tiếu Mạn Sinh nhấc lên đề phòng, dùng toàn bộ tinh thần chú ý từng động tác của Diêu Man, nữ chính là một cao thủ võ hiệp, không giống dị năng giả, cô có thể tùy thời vận dụng nội công, Tiếu Mạn Sinh tuyệt không hề muốn bản thân thù chưa trả liền mất mạng đâu.
– Chị không có dị năng. Chúng ta so võ nghệ được không?- Diêu Man lại nhỏ nhẹ cùng với Tiếu Mạn Sinh thảo luận.
– Hửm?
Cùng so võ nghệ? Tiếu Mạn Sinh nhìn thân hình cao 1m7 của Diêu Man, lại nhìn tay chân nộn thịt của bản thân, cô mà bị nữ chính huých một cái đã đủ thăng thiên luôn rồi chứ đừng nói đến so tài võ nghệ. Tiếu Mạn Sinh cười lạnh đáp lời:
– Ngươi chắc chứ?
– Nếu em cảm thấy không đánh được thì chúng ta liền đổi cách so khác vậy.- Diêu Man tỏ vẻ rộng lượng phất tay, khóe môi vẫn là nụ cười ta thực thiện lương ta không so đo cùng trẻ con.
Tiếu Mạn Sinh cảm thấy dạ dày mình đều đau.
Trước kia dùng tư cách độc giả theo dõi, có thể cố tìm đủ mọi lý do để bào chữa cho việc làm của nữ chính nhưng mà nếu đang ở trong hoàn cảnh đó thì mới biết có bao nhiêu ghê tởm, nữ chính quả thực là có tiềm năng to lớn giúp nâng cao năng lực chịu đựng của nhân vật phụ mà…
Tiếu Mạn Sinh tò mò không biết Diêu Man định dùng cách gì để hạ cô, dù sao cô cũng có dị năng tinh thần bảo hộ, có thể tùy tiện mà ra tay, tốt nhất là ngoan độc một chút, để cô mở rộng tầm mắt xem nữ chính H văn ngoại trừ ư ư a a thì trí thông minh có thể tới đâu.