Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!

Chương 105: Kiếm khách lãnh khốc vô tình (1)


Đọc truyện Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại! – Chương 105: Kiếm khách lãnh khốc vô tình (1)

Edit: Mon

Beta: Maple

Cẩm Tú Cung.

“Thiếu cung chủ.”

Lạc Yên vừa ra khỏi sơn cốc, nghênh đón nàng chính là hai nữ tử tuổi thanh xuân mặc bạch y trước mắt, nhìn thấy nàng liền cung kính hạ bái, động tác nước chảy mây trôi, nhất cử nhất động  trôi chảy rành mạch, trông rất đẹp mắt.

“Thiếu cung chủ, cung chủ có lệnh, khi ngài xuất quan liền đi gặp nàng.”

“Ừm.” Lạc Yên gật gật đầu: “Ta đã biết, các ngươi cứ làm việc đi.”


“Vâng, thiếu cung chủ.” Hai vị thiếu nữ lại lần nữa hạ bái Lạc Yên rồi mới rời đi.

“Sư tôn.” Lạc Yên đi vào trong đại điện, cung kính hạ bái nữ tử cách một tấm màn sa, tiếng nói ôn nhu uyển chuyển mang ra vài phần ý vị câu nhân.

“A Yên, ngươi đã đến rồi.” Nữ tử phía sau màn sa thoạt nhìn như mới nhị bát niên hoa [1], một bộ cung trang hoa lệ, làn váy dài kéo trên mặt đất lại hiện ra vài phần ý vị tiêu sái.

[1] Nhị bát niên hoa: Cách nói văn vẻ của người cổ đại để chỉ nữ nhi 16 tuổi. Nhị là 2, bát là 8, 2×8=16

Nàng đúng là Cung chủ Cẩm Tú cung Chúc Cẩm Tú, cũng là sư tôn của Lạc Yên ở thế giới này.

Chúc Cẩm Tú một tay chống cằm, cả người như không có xương ngã vào giường mềm, lại giống như lơ đãng hỏi: “Ma Âm đại pháp của ngươi tu luyện đến tầng thứ mấy rồi?”

Khóe môi Lạc Yên gợi lên: “Không làm sư tôn thất vọng, đã luyện đến tầng thứ chín”

“Rất tốt.” Chúc Cẩm Tú ngồi thẳng thân thể lên, vừa lòng mà nhìn đệ tử đắc ý nhất của mình, nhưng mà không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt nàng lại trầm xuống.

Lạc Yên nhận thấy được cảm xúc  biến hóa của nàng, nhịn không được mở miệng hỏi: “Sư tôn, A Yên nhìn sắc mặt ngài không được tốt lắm, không biết người nào không có mắt lại chọc giận ngài?”

Chúc Cẩm Tú trầm ngâm không nói, thật lâu mới mở miệng: “Ít ngày gần đây giang hồ đồn đãi Cẩm Tú núi sông đồ lại một lần nữa hiện thế, bổn tọa phái Thanh Ti và Nguyễn Nguyễn đi điều tra việc này. Nhưng mà nửa tháng đã qua, các nàng vẫn không có một chút tiếng triển nào, thật làm bổn tọa bực bội!”

Lạc Yên nghi hoặc hỏi: “Bất quá cũng chỉ là một bức họa mà thôi, sư tôn hà tất phải lo lắng như thế?”


Chúc Cẩm Tú hơi hơi nhíu mày, tựa hồ rất là phiền não: “Ngươi không hiểu……” Nàng dừng một chút, giống như đang đắm chìm vào hồi ức nào đó. Một lúc sau mới nói: “Giang hồ đồn đãi, nửa bên Cẩm Tú, mười dặm núi sông, hiệu lệnh thiên hạ, mạc dám không từ. Bổn tọa thật ra là muốn nhìn một chút, một bức họa như thế nào mà có thể xưng bá võ lâm?”

Lạc Yên có thể nghe ra lời nói này không đúng sự thật, bất quá nàng cũng không thèm để ý lời này thật hay giả, dù sao nàng cũng chỉ cần một cái cớ để rời Cẩm Tú Cung thôi.

“Nếu sư tôn muốn bức họa Cẩm Tú núi sông đồ kia, A Yên liền đem nó dâng đến trước mặt sư tôn, có được hay không?”

“A Yên nói lời này cực kỳ vừa lòng ta, bổn tọa kêu ngươi đến cũng là vì việc này….” Chúc Cẩm Tú nói ra ý đồ kêu Lạc Yên tới.

Lạc Yên hơi hơi câu môi, ngữ khí không nhanh không chậm mà mở miệng nói: “A Yên nhất định không phụ sư tôn gửi gắm……”

Lạc Yên đi ra khỏi đại điện, tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi trái phải quây lấy nàng.

“Thiếu cung chủ, Nhiên Nhi nghe nói người chuẩn bị xuất cung? Có thể mang theo ta cùng đi hay không?”

“Thiếu cung chủ, ngươi mua hồ lô ngào đường cho chúng ta nha?”


“Thiếu cung chủ……”

Một đám củ cải nhỏ vây quanh nàng ríu rít nhao nháo, Lạc Yên không có nửa điểm không kiên nhẫn, đều trả lời lần lượt vấn đề của các nàng.

Nàng đi vào thế giới này đã 10 năm, ngay từ đầu có chút không quen, từ từ cũng có thể thích ứng trệt để.

Chúc Lạc Yên, đây là tên của nàng ở thế giới này. Nàng là Thiếu cung chủ Cẩm Tú cung, là đệ tử đích truyền của cung chủ Cẩm Tú cung Chúc Cẩm Tú.

Chúc Cẩm Tú tổng cộng có 3 để tử đích truyền: Phó Thanh Ti, Tiết Nguyễn Nguyễn, người cuối cùng là Lạc Yên.

Lạc Yên nhỏ tuổi nhất trong ba đệ tử, nhưng nàng là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp, hơn nữa cách làm người đối nhân xử thế lại hiểu chuyện khéo léo, cho nên đặc biệt được Chúc Cẩm Tú coi trọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.