Mau Xuyên Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 1717


Đọc truyện Mau Xuyên Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá – Chương 1717


Trải qua mấy ngày, Hoắc Quân Hàn thăng cấp thành công mở to mắt, ánh mắt khóa chặt Trầm Mộc Bạch tại nơi xa không có chút nào phát giác đang vừa ăn khoai tây chiên vừa cùng hệ thống nói chuyện phiếm.

“Xì xì xì, xì xì xì.” Khoai tây chiên đã ăn xong, Trầm Mộc Bạch rót một miệng lớn cô ca, ợ một cái.

Hệ thống nói với cô “Hoắc Quân Hàn đã tỉnh lại, đang đứng phía sau cô.”

Trầm Mộc Bạch bị dọa đến liên tục nấc mấy cái, cuối cùng mới chậm rãi xoay đầu lại.

Hoắc Quân Hàn nhìn cô chằm chằm, đó là một loại ánh mắt tìm tòi dò xét.

Loại mà nhìn miếng thịt đang nằm trên thớt ý, lần này là thịt bản số lượng có hạn nằm trên thớt, trước khi đem đi ăn thì vẫn còn giá trị lợi dụng.


Hoắc Quân Hàn nhìn trọn vẹn năm phút đồng hồ, mới thu tầm mắt lại.

Trầm Mộc Bạch còn không kịp buông lỏng một hơi, liền bị đối phương kéo lên, tiếp đến là hưởng thụ cảm giác đi xe cáp chuyên dụng độc nhất vô nhị.

Hoắc Quân Hàn lúc đã đi xuống nước Trầm Mộc Bạch còn chưa có tỉnh táo lại, thẳng đến khi hắn rửa sạch thân thể của mình cô mới trừng mắt nhìn quần áo mới tinh được đặt ở một nói với hệ thống: “Hắn muốn làm gì?”

Hệ thống: “Chính là như cô đang nhìn thấy, Hoắc Quân Hàn đang dần dần biến trở lại thành người.”

Trầm Mộc Bạch: “Hắn không phải đã biến thành Zombie sao?”

“Đúng vậy a, Zombie càng lúc càng giống nhân loại, nhân loại càng lúc càng giống Zombie.” Hệ thống nói.

Trầm Mộc Bạch không biết nói gì, cảm thấy mình cùng hệ thống không chỉ có ngôn ngữ bất đồng, ngay cả lời nói cũng có chướng ngại.

Nếu như dáng người tỉ lệ 10 điểm, Hoắc Quân Hàn cũng có thể được trọn điểm.
Vết máu cùng vết bẩn được trên người nước sông cọ rửa sạch sẽ, lộ ra làn da màu lúa mạch, Trầm Mộc Bạch nhìn từ góc độ này, có thể nhìn thấy khối cơ bụng tám múi của hắn cùng tuyến nhân ngư xinh đẹp, lúc hắn giang hai cánh tay kéo duỗi đường cong có một loại gợi cảm mị lực của dã thú.

Hoắc Quân Hàn tắm trọn vẹn nửa giờ, mới đi lên bờ, hai đôi chân dài cơ bắp như đang chờ phát động lực lượng, có lẽ là bản tính quân nhân, lúc hắn bước đi lưng luôn luôn ưỡn đến mức rất thẳng, ngay cả như vậy, cũng đã có thể bỏ xa những người gọi là nam thần quốc dân hàng chục cây số.

Hoắc Quân Hàn mặc xong quần áo, một thân quần áo bình thường lại bị hắn mặc ra cảm giác quý khí ưu nhã, chỉ là mười điểm tuấn mỹ trên mặt từ đầu tới cuối chỉ luôn duy trì một mặt thần sắc không đổi, cặp mắt màu băng lam không có nửa điểm dư thừa cảm xúc.

Chỉ có Trầm Mộc Bạch biết rõ, ở nơi này bộ dạng cấm dục hoàn mỹ, là một loại hình đáng sợ hung tàn cỡ nào.


Hoắc Quân Hàn đem quần áo dư thừa ném tới trên đầu Trầm Mộc Bạch, phảng phất như là ghét bỏ mùi vị trên người cô, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua liền dời đi, thậm chí còn có chút nhíu mày.

Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, trước ngươi đều như vậy, ta còn không nói gì, nhiều lắm là trong lòng ghét bỏ ngươi một lần.

Bất quá ngửi ngửi mùi vị trên người mình, Trầm Mộc Bạch kém chút bị hun cho hôn mê bất tỉnh.

Cô một bên phỉ nhổ một bên nói với hệ thống: “Hệ thống, mau, cho ta xà bông thơm.”

Hệ thống ném cho cô xà bông thơm vị sầu riêng.

Trầm Mộc Bạch nắm xà bông thơm vị sầu riêng khóc nói: “Ta chán ghét sầu riêng.”

Hệ thống ồ một tiếng: “Tôi lại không bảo cô ăn nó.”


Trầm Mộc Bạch: “Mi có tin ta hiện tại liền xông lên cùng nam chính đồng quy vu tận?”

Hệ thống: “Ô hô ta rất sợ đó nha.”

Trầm Mộc Bạch: “…”

Vì sao hệ thống đột nhiên biết dung ngữ khí hèn hạ như vậy.

Trầm Mộc Bạch không biết là, hệ thống ban ngày cùng ban đêm đều rất nhàn rỗi liền đem các loại phim truyền hình cùng điện ảnh trong trí nhớ của cô ra coi, phòng ngừa lúc cãi nhau không rơi vào thế hạ phong.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.