Đọc truyện Mau Xuyên: Công Lược Thiên Thần Thứ 99 – Chương 12: Bệnh mỹ nhân VS lục trà kỹ nữ (10)
Edit: Linhlady
Beta: 4801
“Tiểu thư, người đừng nhìn……”
Quản gia muốn ngăn Tô Linh Nhi lại nhưng cô làm sao có thể để hắn dễ dàng ngăn cản, nếu không thể lên lầu hai, kế tiếp cô biết diễn như thế nào!
“Ngươi tránh ra!”
Tô Linh Nhi một chút cũng không giống như là có bệnh tim bẩm sinh, một tay đem quản gia đẩy ra.
Mọi người bị khí thế của Tô Linh Nhi hù dọa, vội vàng tách ra một con đường.
Tuy rằng lúc trước Tô Linh Nhi đã làm tốt tư tưởng sẽ nhìn đến một ít hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn, nhưng mà khi nhìn đến ba người kia thân thể trần trụi quấn lẫn nhau, cô vẫn là bị chuyện này đánh sâu vào thị giác một cách mãnh liệt!
“A!”
Tô Linh Nhi vội vàng đem tay che lại đôi mắt.
Trong miệng lẩm bẩm thì thầm: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ xem……”
Những lời này giống như ma chú ở trong miệng Tô Linh Nhi không ngừng lặp lại.
Chỉ là, con người chính là như vậy, ngươi càng không muốn suy nghĩ về điều gì thì nó càng không ngừng xuất hiện trong đầu ngươi.
Thân thể hoa râm, mất tinh thần dụ hoặc thở dốc cùng với mùi vị tràn ngập ở trong không khí, hành động nguyên thủy nhất. (Beta: đoạnnàytathật sựbấtlực, tuyhiểu những khôngbiếtdiễn tảlại ntn @@)
“Không đúng!”, Tô Linh Nhi đột nhiên cả kinh.
Hồi tưởng lại hình ảnh vừa nhìn, hình như có gì đó không đúng thì phải?
Đôi tay đang che lại đôi mắt chậm rãi tách ra, đến khi Tô Linh Nhi thấy rõ ràng một màn trước mắt, cô liền hiểu được rốt cuộc không đúng chỗ nào.
Vị trí không đúng!
Này mẹ nó vị trí không đúng a!
Vì cái gì Tô Tuệ vốn dĩ nên ở bên trong thì lại bị đè ở phía dưới, mà Trương Vũ thì lại bị kẹp ở giữa……
“Vậy mà lại là đoạn tụ!.”
Tô Linh Nhi đối với đoạn tụ cũng không phải xa lạ, trước kia cô từng xem qua một ít bản giới thiệu đơn lẻ, chỉ là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy hình ảnh người thật việc thật như thế (*), vẫn là hold( chống đỡ) không được.
*(Beta: nguyên văn là: “thịt linh thịt hiện” )
“Tiểu thư, người nhất định phải chống đỡ, tôi cho người đi lấy thuốc ngay đây.”
Quản gia nói làm Tô Linh Nhi đột nhiên hồi thần, lúc này cô mới nhớ tới hiện giờ cô chính là một người có bệnh tim bẩm sinh, vội vàng che lại ngực, bi thương muốn chết khóc kêu: “Các người như thế nào có thể lừa tôi làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ này, các người có còn nhớ các người là vị hôn phu và em họ của tôi không hả? Hơn nữa các người còn ngại hai người không đủ, còn muốn chơi ba người!”
Thời điểm nói xong câu cuối cùng, trong đầu Tô Linh Nhi đột nhiên nhảy ra một câu: Ba người chơi, tất ta có ướt nào! (Beta: takhônghiểuđượcnghĩacâu này a T^T)
Tô Linh Nhi sắc mặt trắng bệch ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt thất hồn lạc phách, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng đau lòng.
Bộ dáng hoa lê đái vũ kia thật làm người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ!
Một ít khách nữ ở đây đều thu hồi tâm ghen ghét lúc trước, sôi nổi đi tới bên người Tô Linh Nhi an ủi: “Tô tiểu thư, cô xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ gặp được người tốt hơn.”
“Đúng vậy! Tô tiểu thư, cô có tướng mạo, có gia thế, còn sợ tìm không được người tốt sao?”
“Đúng vậy, cóc ba chân mới khó tìm chứ nam nhân hai chân ở đâu chẳng có, huống hồ Trương Vũ này lại còn là loại nam nữ không tha, thật là tri nhân tri diện bất tri tâm! Phi!”
……
Trấn an của mọi người đối với Tô Linh Nhi không có nửa điểm tác dụng.
Bởi vì một màn trước mắt vốn dĩ là do chính cô chủ đạo.
Lúc trước, nguyên chủ chính là bị Trương Vũ cùng Tô Tuệ dùng kế này hãm hại, thanh danh hỏng, bị vạn người thóa mạ.
Cô ấy tái phát bệnh tim, lại bị hai người đem thuốc đổi, cố ý kéo dài thời gian đưa đi bệnh viện, khiến nguyên chủ hàm oan mà chết. Hiện giờ Tô Linh Nhi làm như thế này là quá nhân từ rồi!
“Tiểu thư, thuốc tới rồi!”
Tô Linh Nhi tiếp nhận thuốc trong tay quản gia.
Có lẽ là bởi vì có thuốc hỗ trợ, khuôn mặt trắng bệch của Tô Linh Nhi dần trở nên hồng nhuận.
Nàng là cứng rắn chống thân mình đứng lên, ánh mắt xúc động nhìn mọi người.
“Tất cả mọi người đều thấy được, chuyện xảy ra cũng không còn gì để nói, làm cho người ta giận nhất chính là ba người bọn họ đến bây giờ còn không biết liêm sỉ mà kết thúc chuyện hạ lưu này, lễ đính hôn này không thể tiếp tục, từ nay về sau, tôi – Tô Thanh Thanh cùng hai người bọn họ không còn quan hệ gì nữa!”
Tô Linh Nhi được quản gia nâng đỡ đến một phòng khác ở dưới tầng để nghỉ ngơi.
Thời điểm xoay người ở cửa, liền nhìn thấy Từ Hạo đứng ở cách đó không xa đối với chính mình xua tay chào hỏi.