Đọc truyện [Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm – Chương 57: [Thế giới thứ nhất] Hào Môn Nghịch Tập (57)
Sau khi biết ý định của Tô Hòa, cuối cùng Tần Tranh Vanh cũng hài lòng yên bụng.
Hắn biết con gái lớn của mình rất ưu tú, nhưng không ngờ đầu óc lại nhanh nhẹn như vậy.
Tần Tranh Vanh cũng không ngu, triển lãm sản phẩm lớn như vậy chắc chắn là cơ hội làm ăn tốt, đây chính là muốn mở đường ra quốc tế, tin tức này một khi được tiết lộ, bao nhiêu xí nghiệp đập bể đầu cũng muốn tham gia.
Chuyện này nếu thật sự thúc đẩy, không chỉ có thể tăng trưởng tiêu thụ, mà còn được chính phủ ủng hộ mạnh mẽ.
Giai đoạn trước tình thế phát triển của Tần thị quá mạnh, hai năm trước tiến vào thời kỳ bão hòa, triển lãm sản phảm sẽ giúp Tần thị thoát khỏi bão hòa, bước lên một nấc thang cao hơn.
Tần Tranh Vanh kích động, buổi tối không ngủ được, chỉ cần nghĩ tới chuyện này hắn liền cao hứng.
Cùng cao hứng với Tần Tranh Vanh còn có Lý Uyển Linh.
Lý Uyển Linh cao hứng, một là vì mẹ Mộ đã tiếp nhận Tần Trăn Trăn, hai là ba tháng sau Tần Dung sẽ phải tự nhận trách nhiệm từ chức.
Mẹ Mộ luôn suy nghĩ mãi, cảm thấy Tần Trăn Trăn sẽ có thể được sủng ái lần nữa, con trai bà ta cưới Tần Trăn Trăn, vậy thì tương đương đã nắm chặt Tần thị ở trong tay.
Cho nên mẹ Mộ bắt đầu bắt Mộ Liên liên lạc với Tần Trăn Trăn, bà và Lý Uyển Linh cũng thường xuyên hẹn nhau dạo phố, đi thẩm mỹ.
Mẹ Liên nghe nói Tần Trăn Trăn mang thai con hắn thì hết sức khiếp sợ, cũng chỉ có đêm trước hôn lễ bọn họ điên cuồng mới không làm biện pháp phòng thai.
Không ngờ chỉ có một đêm, lại khiến Tần Trăn Trăn mang thai.
Mộ Liên không muốn cưới Tần Trăn Trăn, hắn đã rất có lỗi với Tần Dung, tuyệt đối không thể mắc thêm sai lầm nữa, hơn nữa hắn cũng không muốn làm em rể của Tần Dung.
Bây giờ mẹ Mộ đã hoàn toàn đứng về phía Tần Trăn Trăn, luôn thúc giục Mộ Liên đi thăm Tần Trăn Trăn một chút.
Tần Trăn Trăn mang thai đã ba tháng, Mộ Liên luôn suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn hẹn Tần Trăn Trăn ra nói chuyện.
Mộ Liên và Tần Trăn Trăn gần một tháng không gặp nhau, lúc gặp lại, Mộ Liên cảm giác giống như đã cách một đời.
Không biết có phải vì mang thai hay không, mà quần áo trên người Tần Trăn Trăn rất rộng, cô ta còn mang giày đế bằng.
Trên mặt Tần Trăn Trăn trang điểm vô cùng, vô cùng nhạt nhòa, người bình thường căn bản không thể phạt hiện ra, thân hình cô ta gầy gò, mặc vào quần áo rộng thùng thình, càng tăng thêm vẻ yếu ớt, trên mặt cũng mang đầy tiều tụy.
Mộ Liên lần đầu tiên thấy Tần Trăn Trăn như vậy, trước kia cô ta luôn khiến người khác vui vẻ hài lòng, là một cô bé e thẹn.
Sau hôn lễ của hắn và Tần Dung, Tần Trăn Trăn giống như biến thành một người khác, lệ khí, ngang ngược, không có giáo dục.
Sau khi Tần Trăn Trăn vào quán cà phê, nhìn thấy Mộ Liên ngồi bên cửa sổ, cô ta đi tới.
Đến khi Tần Trăn Trăn ngồi xuống đối diện Mộ Liên, hai người không ai nói gì, bầu không khí có chút lúng túng.
“Cô dạo này khỏe không?” Mộ Liên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Mặc dù lần trước đã nói rõ trong điện thoại với Tần Trăn Trăn, nhưng khi thấy cô ta tiều tụy như vậy, trong người còn mang con của hắn, Mộ Liên cũng không nói gì nặng nề.
Ánh mắt Tần Trăn Trăn rũ xuống, cô ta sờ bụng mình một cái, âm thanh nghẹn ngào, “Ba biết em mang thai con anh, đuổi em ra khỏi nhà.”
Mộ Liên nhất thời cũng không biết nói gì, hắn nhìn xuống bụng Tần Trăn Trăn.
Lúng túng một lúc lâu, Mộ Liên mới mở miệng hỏi, “Lần trước cho cô tiền còn đủ xài không?”
Mộ Liên đơn thuần cảm thấy Tần Trăn Trăn bị đuổi ra khỏi nhà có liên quan tới hắn, cho nên hắn muốn bồi thường cho cô ta, cũng không có bất kỳ ý nhục nhã gì.
Nhưng Tần Trăn Trăn nghe thấy lời này, ánh mắt lại đỏ lên.
“Lần trước em vốn muốn mượn tiền anh, chỉ là lời đuổi lời nên mới quá đáng như vậy.” Âm thanh Tần Trăn Trăn thấp đến không nghe nổi, “Khi chúng ta ở cùng nhau, em chưa từng nghĩ sẽ lấy lợi ích gì từ chỗ anh, anh đừng nghĩ em như vậy.”