Đọc truyện [Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm – Chương 235: [Thế giới thứ năm] Nữ Đế Mạnh Nhất (4)
Hương thơm mị hoặc trên người Mị tộc, mặc dù mang sắc thái ái muội, nhưng người của bộ lạc này lại có thiên tính tự do, thuần khiết, chất phác.
Bọn họ có được năng lực này, là do trời cao ban cho, vì muốn bọn họ sinh ra đời sau.
Từ thượng cổ đến nay, rất nhiều bộ lạc cũng vì khó sinh sản mà hoàn toàn biến mất, Thần tộc cuối cùng suy tàn, cũng có quan hệ trực tiếp với điều này.
Trên Cửu Châu ngoại trừ Yêu tộc có năng lực sinh sôi mạn mẽ ra, những bộ lạc khác cũng gặp phải khó khăn về sinh sản.
Cho nên Mị tộc mang theo kỹ năng thúc – tình công hiệu này, khiến cho không ít bộ lạc thèm khát.
Sau khi Thanh Châu thành lập vương triều Cửu Châu, liền luận công bàn thưởng đối với bề tôi.
Mị tộc bởi vì bản thân nhỏ yếu, cho nên xuất lực không nhiều lắm, nhưng bọn họ có hương thơm mị hoặc này treo trên người, Thanh Châu liền phong Mị tộc làm một Xuân Thần.
Hàng năm, sau mùa động, Mị tộc sẽ bắt đầu chèo thuyền đến vương đô Cửu Châu, lúc nào bọn họ đến vương đô, lúc đó chính là mùa xuân, cũng chính là Lập xuân.
Bởi vì Mị tộc đến, băng tuyết cũng dần tan chảy, cây cối cũng sẽ nảy mầm, ngay cả không khí cũng tản ra khí tức mập mờ, muốn giao hợp.
Bộ lạc của Thanh Châu cũng gặp khó khăn trong sinh sản, cho nên cô vô cùng coi trọng tử tự.
Sau khi Mị tộc đến vương triều, vương đô sẽ cuồng hoan trong ba ngày, mọi người sẽ sống cuộc sống nguyên thủy nhất.
Lập gia đình rồi thì sẽ ôm vợ cùng nhau hài hòa, chưa thành thân cũng sẽ trong ba ngày này mà cầu thần cô nương mình yêu mến, vì sự phồn thịnh mạnh mẽ của Cửu Châu mà cố gắng.
Còn việc tại sao vào lúc này Thanh Châu lại vắng vẻ Phượng Quy, không sinh con cháu với Quân hậu, khiến cho Thần tộc lớn mạnh, Tô Hòa cũng không biết, cô không thể tiếp nhận phần kịch tình này.
Phượng Quy đưa canh giải rượu đến, cũng chỉ là nhắc Tô Hòa nhớ lại tại sao trước đó lại uống rượu, cũng không hề tăng thêm trí nhớ về tình cảm vợ chồng giữa Thanh Châu và Phượng Quy.
Thấy Tô Hòa uống canh giải rượu, Phượng Quy khẽ vuốt cằm, “Điện Hạ nên nghỉ ngơi sớm, thần xin cáo lui trước.”
“Phượng Quy cũng nên về ngủ sớm.” Tô Hòa khách khí với Phượng Quy một câu.
Phượng Quy đáp một tiếng, lúc hắn sắp đi, Tô Hòa đột nhiên đưa tay nắm lấy đầu ngón tay của hắn.
“Mặc dù xuân đã tới, bây giờ là Lập xuân, nhưng băng tuyết vừa tan, thời tiết vẫn còn chút hàn ý, Phượng Quy nên mặc nhiều một chút, tay ngươi lạnh như vậy.”
Thanh Châu sống ở bộ lạc mẫu hệ, nàng ấy cường thế thành thói quen, giọng cũng mang theo sự mát lạnh, cương nghị của nam tử.
Giai điệu của Tô Hòa chậm rãi, hòa hoãn âm thanh lạnh lẽo, cứng rắn của Thanh Châu, lời này của cô không giống trách cứ, cũng không có nhiều mềm mại, khiến người ta không thể nghe ra thân sơ.
Tô Hòa không tiếp nhận được bao nhiêu kí ức, cô không biết quan hệ của Thanh Châu và vị phu quân chính thất này như thế nào, cho nên cô đang cố ý thăm dò thử.
Cả điện mang theo mùi thơm mị hoặc, Tô Hòa cũng không tin Phượng Quy không ngửi thấy.
Sau khi Tô Hòa đột nhiên nắm lấy tay Phượng Quy, vẫn để ý quan sát vẻ mặt của Phượng Quy.
Phượng Quy cũng không có gì khác thường, không có chán ghét, cũng không có mừng rỡ, ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng ngược lại kéo lên một chút độ cong.
Nụ cười kia rất nhạt, mang theo hờ hững, Phượng Quy khẽ cười nói: “Đa tạ Điện Hạ quan tâm, thần biết rồi.”
Không thể tìm được manh mối ở chỗ Phượng Quy, Tô Hòa chậm rãi buông tay hắn ra.
“Ngươi sớm về nghỉ ngơi đi, Uyên Liễm đưa Quân hậu về.” Tô Hòa phân phó thanh niên mặc giáp vàng bên cạnh.
Nghe lời này của Tô Hòa, cô rất rõ ràng nhìn thấy thanh niên nhíu mày một cái, ngay cả Phượng Quy cũng nhìn tới.
Tô Hòa ung dung nhướng mày, xem ra tướng quân Uyên Liễm và phu quân Phượng Quy của cô còn có một câu chuyện lớn.
Khiến cho Tô Hòa bất đắc dĩ là, mặc dù cô nhìn thấu hai người này không đúng, nhưng lại không hề tiếp nhận được kịch tình gì cả.