Đọc truyện [Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm – Chương 210: [Thế giới thứ tư] Cố Thiếu, Xin Tự Trọng (28)
bởi Coliddy Follow
“Thịnh Thế Niên Hoa” chính là tiểu khu nơi mẹ Lâm ở.
Ban đầu lúc Cố Thời Diễn kết hôn, hắn bảo Nghiêm Tước tìm nhà giúp mình, bởi vì đối phương chuyên làm ăn về địa ốc.
Cố Thời Diễn muốn Nghiêm Tước chọn cho hắn một căn hộ, yêu cầu vô cùng cao, vị trí địa lý, phương tiện đồng bộ xung quanh, còn có cả thiết kế, cách âm, vật liệu đều là tốt nhất.
Nghiêm Tước còn tưởng rằng Cố Thời Diễn muốn chọn cho mình một ngôi nhà, cho nên mới cho hắn một căn hộ do mình nhìn trúng.
Một tháng trước, Nghiêm Tước mới biết từ trong miệng Cố Thời Diễn, nhà không phải mua cho Cố Thời Diễn ở, mà là làm sính lễ cho Lâm Thiển.
Nghe hai chữ sính lễ kia, Nghiêm Tước khiếp sợ suýt chút nữa nhảy cỡn lên.
Nghiêm Tước không tinh tế như Minh Liêm, giỏi quan sát, ngược lại hắn không phát hiện được Cố Thời Diễn đối với Lâm Thiển đó rất đặc biệt.
Ấn tượng đầu tiên và duy nhất của Nghiêm Tước đối với Lâm Thiển chính là, ban đầu cô ấy dùng đủ loại lý do đến xuất hiện trước mặt Cố Thời Diễn, vụng về lại thận trọng muốn lấy lòng Cố Thời Diễn.
Nhưng lúc đó Cố Thời Diễn cũng không có gì đặc biệt với Lâm Thiển, qua một thời gian, cô gái kia cũng không còn xuất hiện nữa, giống như là hoàn toàn biến mất.
Lần tiếp theo nghe được tin tức về cô ấy, lại là kết hôn cùng với anh em tốt của mình, Nghiêm Tước không kinh hãi mới là lạ đó.
Mới vừa rồi Nghiêm Tước thấy tin trong vòng bạn bè của Cảnh Miên Miên, nhìn thấy cô ấy đăng tin muốn bán căn biệt thự kia, cho nên mới nhịn không được hỏi Cố Thời Diễn một câu.
Nghe những lời này của Nghiêm Tước, ngón tay kẹp thuốc lá của Cố Thời Diễn hơi dừng lại một chút, hắn vểnh môi, môi mỏng như dao.1
Minh Liêm nhìn Cố Thời Diễn một cái, nhìn thấy phản ứng này của hắn, đáy lòng Minh Liêm ít nhiều cũng có chút suy đoán.
“Chuyện bao lâu rồi?” Minh Liêm hỏi Nghiêm Tước, “Đưa điện thoại cho tôi nhìn một chút.”
“Hồi nãy tôi lướt vòng bạn bè của một cô gái họ Cảnh, sau đó thấy được tin tức này.”
Nghiêm Minh ném điện thoại di động cho Minh Liêm, hắn chen đầu vào nói, “Cô ấy đăng đến ba lần, muốn không chú ý cũng khó.”
Minh Liêm ngước mắt nhìn Nghiêm Minh, ánh mắt “cậu nói ít một câu đi”.
Nhưng đối phương căn bản không tiếp nhận được ám chỉ của Minh Liên, hắn tiện tay bưng một ly rượu lên, sau đó ngồi vào bên cạnh Cố Thời Diễn.
“Sao cậu lại phải bán nhà? Đừng nói với tôi là cậu không có tiền nha.” Nghiêm Tước uống rượu nói.
Cố Thời Diễn ngồi trong góc phòng bao, trong mắt hắn ẩn giấu tia sáng ảm đạm, lạnh lẽo, lông mi rũ xuống, bóng mờ che một phần gò mám hiện ra mấy phần âm lãnh.
Thuốc lá trong tay Cố Thời Diễn sắp cháy hết, hắn mới hung hăng dập vào tàn thuốc, sau đó đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Cố Thời Diễn, đến cả thần kinh thô như Nghiêm Tước cũng cảm giác được có chỗ không đúng.
“Thời Diễn, vậy là sao, ai chọc cậu ta?” Nghiêm Tước sờ đầu không não.
Thấy dáng vẻ khó hiểu của Nghiêm Tước, Minh Liêm không chút tốt đẹp, “Cậu!”
Nói xong Minh Liêm lại cười khó hiểu một tiếng, “Nhưng mà nguồn gốc là từ Lâm Thiển.”
Cho dù Nghiêm Tước có phản ứng chậm cỡ nào đi nữa, cũng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Minh Liêm.
“Ý cậu là Lâm Thiển không thương lượng tiếng nào với Thời Diễn, đã đem căn nhà Thời Diễn mua cho cô ta bán đi?” Nghiêm Tước thiêu mi hỏi.
“Không ngờ Lâm Thiển văn tĩnh ít nói này, lại có thể làm ra loại chuyện này, nhưng mà cho dù cô ấy bán nhà đi nữa, cũng không đến nổi khiến Thời Diễn nổi giận như vậy.” Nghiêm Tước rất khó hiểu.
Nghiêm Tước và Lâm Thiển rất ít giao thiệp với nhau.
Trong số bạn bè của Cố Thời Diễn, cũng chỉ có Minh Liêm có quan hệ không tệ lắm với cô ấy, bởi vì người bên cạnh Cố Thời Diễn, cũng chỉ có Minh Liêm có tính khí tốt nhất, cho nên Lâm Thiển cũng không quá sợ hắn.
Cũng bởi vì Nghiêm Tước không biết Lâm Thiển, nên trong ấn tượng của hắn Lâm Thiển trầm mặc, ít nói, có lúc sẽ quấn lấy Cố Thời Diễn, trong nhà còn có một cặp người thân hay gây phiền toái cho Cố Thời Diễn.