Đọc truyện [Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm – Chương 177: [Thế giới thứ ba] Đệ Nhất Danh Viện Dân Quốc (55)
Tô Hòa cũng tổ chức yến hội của riêng minh, cô xuất hồng bao, thuê nhà hàng Tứ Quốc, sau đó gửi thiệp mời đến tất cả các nhà quyền quý ở Yến Kinh, làm một buổi đấu giá thời trang của tân triều.
Ở thời hiện đại gọi là trình diễn thời trang, đến chỗ Thế chiến thứ hai cũng vừa đúng thời cơ.
Lần này hội đấu giá của Tô Hòa còn sớm hơn những buổi trình diễn thời trang đầu tiên trên thế giới tận hai năm, cho nên mọi người đều không biết đấu giá thời trang là gì.
Nhưng nhìn vào bảng hiệu với hai chữ vàng “Nghiêm Lâm”, cho dù cái này là cái gì, quý tộc Yến Kinh đều đổ xô chen vào.
Đừng nói Tô Hòa không chỉ mời Nghiêm Lâm, còn mời không ít nhân vật có mặt mũi trong giới, đặc biệt là vợ chồng Sử Mật Phu cũng được mời đến.
Trừ những người đặc biệt được Tô Hòa mời đến, những người khác dù nhận được thiệp mời, vào cửa cũng phải đóng một khoản tiền mới có thể vào.
Vì khiến cho mọi người ngoan ngoãn nộp tiền, ở chỗ ký tên trên thiệp mời của Tô Hòa, viết tên Nghiêm Lâm và tên cô.
Lúc Tô Hòa và Nghiêm Lâm nói chuyện này, Nghiêm Lâm nhàn nhạt liếc cô một cái, “Cô đây là dùng danh nghĩa của tôi để hốt bạc?”
“Đốc quân nói hốt bạc khó nghe quá, bây giờ đi xem phim đen trắng cũng phải mua vé, huống chi tôi còn mời đến minh tinh điện ảnh.”
Tô Hòa nói hết sức vô tội, “Hơn nữa cũng không phải vì bản thân tôi, Đốc quân, không phải ngài nói phải dành dụm may quần áo mùa hè sao?”
Ánh mắt Nghiêm Lâm lạnh lùng, âm thanh cũng không tốt, “Ngược lại cô còn ra vẻ thành thục, có lý không sợ.”
“Bởi vì tôi có mục đích chính đáng, cho nên không sợ ai nói.” Nụ cười của Tô Hòa không thay đổi.
“Da mặt dày như vậy.” Nghiêm Lâm chế nhạo.
“Đốc quân, da mặt mỏng không thích hợp làm ăn…” Thấy Nghiêm Lâm lại trợn mắt nhìn qua, Tô Hòa cũng không nói hết câu, ngoan ngoãn nghe hắn dạy dỗ.
Mặc dù bị mắng một trận, nhưng thiếp mời vẫn dùng danh nghĩa của Nghiêm Lâm mà phát ra ngoài.
Tô Hòa hốt được đống bạc lớn như vậy, yến hội lần này, túi tiền của cô cũng phải mở to rồi, kỳ bào trình diễn cũng sẽ tăng giá hơn trước đây.
Nhưng mà bên trong Tô Hòa cũng đầu tư không ít tiền, cô mời những minh tinh điện ảnh nổi tiếng, còn có những người mẫu giao thiệp rộng ở Yến Kinh mặc kỳ bào trình diễn.
Tô Hòa kiếm được tiền, sau khi yến hội kết thúc, Nghiêm Lâm cũng sẽ mang đi một nửa.
“Đốc quân đây là ý gì?” Lần này là Tô Hòa không hiểu.
“Trên thiếp mời có tên của tôi, tiền đương nhiên tôi cũng có một nửa.” Giọng lãnh đạm đả thương người.
Tô Hòa cường điệu nói: “Đốc quân, tiền thuê nhà hàng Tứ Quốc là trong túi của tôi, buổi biểu diễn cũng do một tay tôi tổ chức, ngay cả kỳ bào cũng là do thợ may, tú nương nhà tôi gấp rút làm xong.”
“Nhưng người là nể mặt tôi nên mới đến dự.” Kẻ nào đó không ưa nói lý.
Tô Hòa hiếm khi bị trở ngại, sau đó cô mặt dày mỉm cười, “Đốc quân, ngài không biết điều?”
“Giống cô không biết nói đạo lý.” Nghiêm Lâm cảm thấy Tô Hòa là kẻ không biết nói đạo lý nhất.
Nghiêm Lâm có lòng muốn trị tật xấu càn quấy, làm loạn của Tô Hòa, cho nên bảo phó quan kiểm tra tiền lời và tiền vốn lại lần nữa.
Đối với tiền lời kiếm được, Nghiêm Lâm đoạt một nửa.
Tô Hòa người này rất giảo hoạt, lại có một bụng mưu kế, cho nên Nghiêm Lâm bắt nạt cô cũng không hề có chút cảm giác tội lỗi nào.
Trước khi yến hội bắt đầu, Tô Hòa còn bị Nghiêm Lâm rầy la một trận vì da mặt dày.
Không ngờ tới kẻ khiển trách, da mặt cũng không có chỗ nào mỏng, thẳng tay uy hiếp hết một nửa số tiền của cô.
Tính toán như vậy, Tô Hòa trừ đi số tiền đã bỏ ra, cũng không có lời được bao nhiêu, coi như là uổng công một trận, lại may áo cưới cho Nghiêm Lâm.
Nghiêm Lâm giao chiến với Tô Hòa nhiều lần, phần lớn đều là bị Tô Hòa bố trí, lần này coi như cả vốn lẫn lời, hắn đều đã đòi lại.
–
Trình diễn thời trang lần này rất thành công, chủ khách đều vui mừng.
Tô Hòa rất hiểu lòng người tiêu dùng, những người này chỉ mê hoàn cảnh nguy nga, vàng son, sẽ khiến cho họ vung tay không suy nghĩ.
Cho nên người bỏ tiền rất vui vẻ, người thu tiền… Lúc đầu rất vui vẻ, sau khi bị Nghiêm Lâm dùng gậy trúc gõ lên đầu, lại không thể vui vẻ nổi.