[Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm

Chương 175: [Thế giới thứ ba] Đệ Nhất Danh Viện Dân Quốc (53)


Đọc truyện [Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm – Chương 175: [Thế giới thứ ba] Đệ Nhất Danh Viện Dân Quốc (53)

Mặc dù Lý phu nhân rất thất vọng với Lý Hồng Viễn, nhưng lần này ly hôn với ông ta, Lý phu nhân ít nhiều cũng khó chịu vài ngày.

Hơn mười năm tình cảm, cho dù cắt đứt, cũng cắt đến tê tâm liệt phế, Lý phu nhân bị bệnh gần nửa tháng.

Tô Hòa biết trong lòng bà ấy không tốt, cũng không cưỡng ép Lý phu nhân phải ra khỏi mây mù, vết thương từ từ chảy máu rồi sẽ kết vảy, muốn khép lại cũng cần thời gian.

Cũng may kẻ đầu sỏ là Trần Nguyễn Linh cũng không có kết cục tốt, cô ta bị Nghiêm Lâm bắt.

Hôm đó, mặc dù Nghiêm Lâm không nói gì, nhưng sau khi Tô Hòa rời đi, hắn vẫn cho người đến quan sát Trần Nguyễn Linh.

Quả nhiên đúng với Tô Hòa dự đoán, thấy con đường Lý Hồng Viễn không thể đi tiếp được, Trần Nguyễn Linh liền kiên quyết từ bỏ Lý Hồng Viễn.

Nhờ vào phúc của Tô Hòa, Nghiêm Lâm biết vị Đại tiểu thư Trần gia này có quan hệ với rất nhiều người, ấn tượng của hắn đối với Trần Nguyễn Linh vô cùng tệ.


Cho nên nhìn thấy phản ứng không bình thường này của cô ta, ở trong mắt Nghiêm Lâm, chính là cô ta thực sự ngồi lên cái danh “có quan hệ” với người Nhật.

Nghiêm Lâm cũng không nói nhiều với Tô Hòa, chỉ là sau yến hội, lúc đưa Tô Hòa về, nói với cô một câu.

Bây giờ Anh quốc và người Nhật va chạm càng lúc càng lớn, kẻ thù của kẻ thù là bạn, vì vậy quan hệ của Nghiêm Lâm và Anh quốc cũng tốt hơn rất nhiều.

Chuyện này vẫn là do Tô Hòa làm mối bắc cầu.

Anh quốc bên kia cũng rất có hứng thú với việc buôn bán bằng đường biển, Tô Hòa hứa hẹn với bọn họ, sau này kiếm được tiền, sẻ chia theo tỉ lệ ba bảy với bọn họ.

Tô Hòa chỉ lấy ba, Anh quốc chiếm bảy.

Lúc nói chuyện này, trợ lý của Nghiêm Lâm cảm thấy rất thua thiệt, bởi vì vận tải đường biển đều do Tô Hòa xử lý, Anh quốc chỉ có danh nghĩa trên cổ phiếu, lại muốn chiếm phần hơn.

Tô Hòa ngược lại xem thường, “Muốn chó đánh nhau, đương nhiên phải cho chó ăn no. Bây giờ tình cảnh như vậy, không thể đuổi cường quốc ra khỏi nước Hoa, chúng ta cũng đừng nghĩ đến việc kiếm tiền.”

Lời này mặc dù khó nghe, nhưng đạo lý là vậy.

Bây giờ nước Hoa không hề cường thịnh, có thể kéo dài hơi tàn trong kẽ hở đã rất không dễ dàng rồi.

Muốn người Anh đối phó với người Nhật, phải cho bọn họ thấy được nước Hoa chính là vật trong túi của họ, như vậy mới có thể dốc hết toàn lực.


Tô Hòa để cho bọn họ chiếm bảy, chính là muốn người Anh cảm thấy bọn họ mới chính là đại cổ đông của vận tải đường biển, chỉ có như vậy, họ mới có thể hung hăng đấu đá với người Nhật.

Chính bởi vì Tô Hòa hạ thấp mình, Anh quốc mới xem bọn họ là người của mình, thay họ suy tính làm sao đối phó với đám người Nhật kia.

Vì để bày tỏ thân sơ, thỉnh thoảng Nghiêm Lâm sẽ đến phần tô giới của Anh quốc, tham gia một vài yến hội của Sử Mật Phu.

Có lẽ là do lúc khiêu vũ, Tô Hòa đếm nhịp rất tốt, cho nên cô cũng trở thành bạn gái cố định của Nghiêm Lâm.

Nghiêm Lâm không nói nhiều, chỉ nói sau này Trần Nguyễn Linh sẽ không gây chuyện nữa.

Ý trong lời nói của hắn chính là hắn đã bắt Trần Nguyễn Linh rồi, chỉ có giam người lại, Trần Nguyễn Linh mới không có cách nào tác oai, tác quái.

Lời này khiến cho Tô Hòa cười lên, nụ cười kia không phải là cười trên nỗi đau của người khác, mà mang theo mấy phần trêu chọc.

“Cho dù Trần Nguyễn Linh như thế nào, cũng chỉ là tay chân râu ria, vẫn không thể chạm đến được cây súng phía sau đài.” Tô Hòa sâu xa mở miệng.


Nghe được ý nhạo báng trong lời nói của Tô Hòa, trên gương mặt anh tuấn của Nghiêm Lâm vẫn nghiêm túc như cũ.

Nhìn gương mặt căng cứng của Nghiêm Lâm, Tô Hòa cười nói tiếp, “Trần Nguyễn Linh thông minh thì không minh, đáng tiếc cũng nhìn lầm người, không giống tôi.”

Tô Hòa là đang khen Nghiêm Lâm là minh chủ, bởi vì cô đi theo đúng người, cho nên người xui xẻo mới là Trần Nguyễn Linh.

Nhưng Nghiêm Lâm cũng không thèm để ý cô, hắn nhàn nhạt mở miệng, “Cô không cần nhắc đi nhắc lại lòng trung thành, bây giờ lợi ích của chúng ta đã liên hệ mật thiết, cô không phụ tôi, chỉ cần là trong khả năng của tôi, đương nhiên sẽ bảo vệ cô cả đời suôn sẻ, toại nguyện.”

Lời vừa rồi của Tô Hòa, nghe qua thì giống như khen Nghiêm Lâm, nhưng thật ra là muốn nói, trong thời loạn thế, nếu muốn sống, chỉ có thể dựa vào cường quyền.

Tô Hòa chọn Nghiêm Lâm làm đại thụ che chở, đương nhiên lòng sẽ hướng về Nghiêm Lâm, giúp hắn canh giữ Yến Kinh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.