Đọc truyện [Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm – Chương 164: [Thế giới thứ ba] Đệ Nhất Danh Viện Dân Quốc (42)
Thời đại này mọi người đều coi trọng đạo hiếu, cho dù Tô Hòa muốn cướp đi vị trí của Lý Hồng Viễn, cô cũng không thể ra mặt đấu với Lý Hồng Viễn.
Tô Hòa không vội vàng khiến người khác xa lánh Lý Hồng Viễn, bây giờ cô chỉ muốn ngăn cản Trần Nguyễn Linh, để cho người phụ nữ này không có cách nào bước vào Lý gia.
Lý Hồng Viễn lỗ tai mềm, những lời nói thẳng thắn này của Tô Hòa, khiến cho lòng hắn vô cùng khó xử.
Sau khi Tô Hòa rời đi, Lý Hồng Viễn ở lại thư phòng một mình rất lâu.
Lúc Thu Hòa tìm tới, Lý Hồng Viễn đang uống rượu giữa đêm, bên cạnh đã có một chai rượu rỗng.
Bây giờ Xuân Nha đã mang thai đứa bé, cô ta nhất định có thể ở lại trong thành, chuyện này làm cho Thu Hoa vô cùng hâm mộ.
Cô cũng muốn ở lại trong thành, sau đó gả cho Lý Hồng Viễn, làm Di nương của Lý Hồng Viễn, hưởng phúc.
Chỉ là Thu Hoa không có thủ đoạn như Trần Nguyễn Linh, ý đồ lấy lòng của cô ta quá rõ ràng.
Lý Hồng Viễn vẫn là người có học, nhìn thấy dáng vẻ phục vụ thấp hèn của Thu Hoa, ông ta chỉ cảm thấy lúng túng, không biết làm sao, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến muốn gần gũi với Thu Hoa.
Thấy Lý Hồng Viễn đang uống rượu, hơn nữa còn say đến mức nét mặt mơ hồ, Thu Hoa liền lấy can đảm tiến vào, nấu canh giải rượu cho Lý Hồng Viễn, lại nấu nước nóng rửa chân cho ông ta.
Thu Hoa là một nha đầu nông thôn, hơn nữa Lý lão phu nhân vẫn luôn dạy hai chị em họ phục vụ Lý Hồng Viễn như thế nào, cho nên dù là cô ta quỳ xuống rửa chân cho Lý Hồng Viễn, cô cũng cảm thấy có gì kì lạ.
Nhưng Lý Hồng Viễn cả người không được tự nhiên, tỉnh rượu một nửa.
“Lão gia, ngài say, rửa chân xong thì nên nghỉ ngơi sớm.” Thu Hoa đỡ chân Lý Hồng Viễn, cô ta ân cần cởi một chiếc giày cho ông ta.
“Nước không nóng lắm, cha em thích uống rượu, cho nên em biết uống rượu xong không nên dùng nước quá nóng để ngâm chân.” Thu Hoa vừa nói, vừa cởi một chiếc giày khác cho Lý Hồng Viễn.
Lý Hồng Viễn tránh khỏi tay Thu Hoa, ông ta khoát tay nói, “Tôi không sao, cô đi ngủ sớm đi.”
“Lão gia, ngài không cần khách sáo với em, lão phu nhân chính là đưa tụi em đến phục vụ ngài.” trên gương mặt đẹp đẽ của Thu Hoa lộ ra một tia đỏ ửng.
Nhưng mà da cô ta hơi đen, cho nên đỏ mặt cũng không quá rõ ràng.
Thấy Thu Hoa không từ bỏ ý định cởi giày cho ông ta, Lý Hồng Viễn cứng rắn nói, “Cô nên về phòng đi, tôi tự làm được.”
Nghe lời này, ánh mắt Thu Hoa đỏ lên, cô lùi ra xa, quỳ xuống.
Lý Hồng Viễn cũng sợ giật mình, “Cô làm gì vậy?”
“Mau dậy đi.” Lý Hồng Viễn đỡ Thu Hoa.
Thu Hoa không chịu đứng lên, cô ta nghẹn ngào mở miệng, “Lão gia, em van cầu ngài để em ở lại đây đi, em không muốn theo lão phu nhân quay về quê, bà ấy sẽ bán em đi.”
“Không ai bán cô đâu, cô đứng lên trước đi.” Lý Hồng Viễn rất nhức đầu.
Chuyện của Xuân Nha đến giờ ông ta vẫn hối hận, bây giờ lại tới thêm một Thu Hoa, trực giác của Lý Hồng Viễn cũng cảm thấy không xong.
“Nhà lão già nhiều người hầu như vậy, nấu cơm không cần em, quét dọn cũng không cần em, em nhất định sẽ bị mang về.” Thu Hoa ủy khuất rơi nước mắt.
“Em biết em không được đi học, cũng không có kiến thức, cho nên lão gia không thích em, em chỉ muốn phục vụ ngài, cho dù là rửa chân, trải giường, chỉ cần ngài dùng đến em, em sẽ không bị lão phu nhân mang đi.”
“Nhưng mà ngài không cho em phục vụ.” Thu Hoa càng nói càng cảm thấy mình vô dụng, nước mắt lại rơi nhiều hơn.
Lý Hồng Viễn vô cùng nhức đầu, ông ta uống nhiều rượu, bây giờ men rượu nổi lên, trong dạ dày sinh ra nước chua.
Thu Hoa càng lúc khóc càng lớn, đầu Lý Hồng Viễn nhức đến muốn nứt, ông ta lại sợ quấy rầy đến những người khác, hơn nữa, sợ là lúc này kéo cả Tô Hòa đến.