[Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm

Chương 154: [Thế giới thứ ba] Đệ Nhất Danh Viện Dân Quốc (32)


Đọc truyện [Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm – Chương 154: [Thế giới thứ ba] Đệ Nhất Danh Viện Dân Quốc (32)

“Công ty ngoại mậu Đông Dương là do người Nhật mở, tôi biết muốn tiêu diệt bọn họ thì có chút khó khăn, nhưng mà bây giờ người Nhật và người Anh va chạm lợi ích không ngừng, ngược lại chúng ta có thể lợi dụng chuyện này, tẩy sạch thế lực Yến Kinh lại từ đầu.” Tô Hòa đề nghị.

Nghiêm Lâm không lên tiếng, hắn lại đốt một điếu thuốc, khói mù lượn lờ quanh mặt hắn, đôi mắt kia càng thêm thâm thúy, ác liệt.

“Cho nên cô làm ăn với phu nhân của Sử Mật Phu, nhưng thật ra là nhìn trúng khối bánh ngọt mang tên vận tải đường thủy này?” Nghiêm Lâm nhàn nhạt mở miệng.

“Cũng không hoàn toàn là vì vận tải đường biển, tôi là muốn làm ăn lớn, bán lẻ tôi cũng không bỏ qua.” Tô Hòa, “Làm ăn không phân biệt giàu nghèo, tiền tới trong túi mới là thật.”

Nghe lời này, Nghiêm Lâm không nhịn được liếc nhìn cô một cái.

Tuổi tác không lớn lắm, người ngược lại vô cùng khôn khéo.

“Những ngày trước đó tôi luôn bận rộn, tôi thường xuyên đến những chỗ đánh mạt chược xã giao ở giới thượng lưu Yến Kinh. Những vị phu nhân nhà giàu này, mỗi ngày đều ung dung, nhàn rỗi, không phải hẹn những phu nhân khác đánh mạt chược, thì cũng kéo nhau đi dạo những cửa hiệu buôn bán.”

“Nhưng tôi để ý mới phát hiện một đầu mối, rất nhiều tin tức đều được phát ra trong khi đánh mạt chược, ngồi trên bàn mạt chược cũng thu thập được không ít học vấn.”


“Đốc quân, có thể nhìn qua một chút các tờ tuần báo ngắn của tôi, những thứ này đều là nghe được từ trên người của những vị phu nhân kia, bên trong còn có tin tức của công ty mậu dịch Đông Dương.”

“Chỉ là tôi không thể hòa nhập với bọn họ, cho nên tin tức nghe được rất ít.” Tô Hòa không rõ ý cười một tiếng, “Những vị phu nhân này cảm thấy tôi là người của Đốc quân, ngược lại ném không ít cành ô liu cho tôi.”

Thời kỳ này, người làm ăn nào không có người chống đỡ phía sau?

Yến Kinh cũng chỉ là bề ngoài bình ổn, thực tế bên trong đang có nước ngầm cuồn cuộn.

Nghiêm Lâm không lên tiếng, chỉ lật lại báo cáo vắn tắt, xem qua một vài tin tức Tô Hòa nghe được.

“Đốc quân, bất kỳ chuyện gì cũng có qua có lại, tôi muốn hỏi thăm từ miệng bọn họ một ít tin tức, cũng phải lấy một ít tin tức từ chỗ Đốc quân cho bọn họ.”

Tô Hòa nhìn Nghiêm Lâm, cô thử thăm dò, hỏi: “Đốc quân, ngài cảm thấy thế nào?”

Nghiêm Lâm trầm ngâm, một lát sau hắn mới mở miệng, “Có cần gì, có thể nói với tôi.”

Lời này của Nghiêm Lâm coi như là đồng ý rồi, Tô Hòa yên lặng nhướng mày, có thể hiểu những gì cô nói, không tệ.

Tô Hòa muốn đứng vững ở Yến Kinh và thời loạn thế này, sau lưng phải có núi dựa.

Cho nên cô không ngừng truyền đạt một tin tức với Nghiêm Lâm — trên trường làm ăn, cô có đầu óc kinh doanh, ở trường chính sự, cô cũng có thể cứng rắn giúp đỡ hắn.

Chỉ có khi nào cô và Nghiêm Lâm có lợi ích liên quan chặt chẽ với nhau, nhất vinh cùng vinh, nhất tổn cùng tổn, Nghiêm Lâm mới có thể nguyện ý tin tưởng cô.


Vì vậy, Tô Hòa phải đành dính vào chính sự, làm con mắt của Nghiêm Lâm, giúp hắn nghe ngóng, xem xét những việc xảy ra ở bốn phương tám hướng.

Nghiêm Lâm ngược lại không chỉ bảo vệ cô bình an, còn phải lên cùng một thuyền với cô, sau đó cùng nhau bắt lấy công ty mậu dịch Đông Dương.

Mặc dù Tô Hòa không hề nói rõ ràng với Nghiêm Lâm, nhưng hai người đã đạt thành hiệp nghị.

“Nếu Đốc quân đã nói như vậy, bây giờ tôi đúng là có một việc cần ngài hỗ trợ.” Tô Hòa thừa nước đục thả câu.

Nghe lời này của Tô Hòa, Nghiêm Lâm hừ lạnh một tiếng, “Cô tới bây giờ vẫn không chịu để mình thua thiệt.”

Tô Hòa da mặt đủ dày, nghe lời này nụ cười của cô càng uyển chuyển, “Đốc quân tán dương, hôm nay tôi cũng là làm việc vì Đốc quân.”

Nghiêm Lâm cắt đứt lời nói của Tô Hòa, “Đừng nói lời bùi tai nữa, nói đi!”

“Không biết Đốc quân có biết Lâm gia, thương nghiệp làm ăn với Anh quốc? Mấy ngày nữa là đại thọ của lão gia Lâm gia, đã gửi cho tôi một tấm thiệp mời, Đốc quân có thể nể mặt đi cùng tôi hay không?” Tô Hòa cười híp mắt hỏi.

Nghiêm Lâm cũng không nói có đi hay không, chỉ không mặn không nhạt nói, “Ông ta thật có mặt mũi.”


Màn kịch nhỏ:

Nghiêm Lâm: Có chuyện gì cứ nói!

Tô Hòa: Bây giờ tôi có một việc cần Đốc quân hỗ trợ.

Nghiêm Lâm: Lời vừa rồi coi như tôi chưa nói.

Tô Hòa:…

Tô tổng chuyên lừa đảo Đốc quân, một trăm năm 23333


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.