Mau Xuyên Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian

Chương 30: Nỗi Khổ Của Một Omega 5


Bạn đang đọc Mau Xuyên Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian FULL – Chương 30: Nỗi Khổ Của Một Omega 5


Đối diện với tin tức tố nồng mùi nam nhân như vậy.
Vẻ mặt của Bạch Lạp Sa vẫn rất bình đạm.
So với thần tiên thanh tâm quả dục trên trời cũng không khác là bao.
Cô nhún nhún vai.
“Ờ…Tôi không có động tình đâu.

Đối với tin tức tố của Alpha, dù là một Omega tôi sẽ không động tình.”
“Ồ…” Bạch Kiêu vuốt đùi cô.
Nhưng Bạch Lạp Sa lại rất thẳng thừng né tránh.
Anh im lặng hồi lúc, thu hồi bàn tay…
Thật mịn…
Xúc cảm da thịt đùi của Omega này thiệt khiến anh luyến tiếc.
Nhưng thứ khiến anh hứng thú hơn là…
“Thú vị đấy.”
Ánh mắt người đàn ông nhìn cô xẹt qua tia tò mò.
Anh cất giấu lại tin tức tố của mình, tươi cười rạng rỡ.
“Lần đầu tiên tôi gặp một Omega như vậy, em rất đặc biệt.”
Bạch Lạp Sa một chút cũng không muốn ngồi ở đây đàm đạo nhân sinh với nam chủ bốn.
Sao cô cảm giác anh ta sắp ăn thịt cô thế?
Cầm lấy viên dinh dưỡng cùng nước uống của mình…
Cô nhanh nhảu đi ra ngoài cửa…
Chạy thôi…
“Bác sĩ Bạch, tôi về đây.

Khi khác gặp anh nhé.”
Tốt nhất cả đời không gặp thì hơn.
Nói chuyện với bệnh tâm thần mệt não lắm!
“Không vội.” Nhưng một chân cô còn chưa kịp bước ra ngoài cửa, Bạch Kiêu đã vươn tay tóm cô lại.
Anh ta nở nụ cười vô cùng thân thiện hiền hoà.

Kéo thiếu nữ trở lại chỗ ngồi ban nãy.
Vươn tay vuốt má cô, anh mỉm cười: “Cô gái, tôi rất thích em.


Em chính là Omega nữ mới bị đưa vào tù sáng nay, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Tên em là gì?”
“Tôi…” Bạch Lạp Sa bỗng dưng cảm thấy hơi khó thở.
Nha, nam chủ bốn làm ơn đừng dùng ánh mắt doạ cô nữa.
“Tôi tên Bạch Lạp Sa.”
Ngoài ý muốn, Bạch Kiêu nhướn mày.
Đáy mắt thoáng vẻ ngạc nhiên.
“Em cũng họ Bạch sao?”
“Đúng vậy.” Ở Tinh Tế thiếu quái gì người họ Bạch.
Họ Bạch là họ phổ biến đấy.
Ai ngờ, Bạch Kiêu lại dùng con mắt quái đản như đang nhìn người ngoài hành tinh liếc cô.
Bàn tay anh ta vuốt đầu thiếu nữ, an ủi cô y hệt cách chủ nhân xoa đầu thú cưng.
Anh lầm bầm, bằng một giọng điệu khó hiểu.
“Lạ nhỉ, tôi nhớ năm đó tôi đã giết sạch những người họ Bạch rồi.

Sao em có thể mang họ Bạch được?”
Bạch Lạp Sa: “…”
Đại ca, anh làm ơn đừng cười nữa.
Như thế khủng bố lòng người lắm!
“Tôi là cô nhi.

Về sau lấy họ Bạch đặt tên cho mình.”
Bạch Lạp Sa tự cảm thấy định lực bản thân thật tốt.
Tới lúc này rồi cô vẫn còn cười được.
“Ừm, họ Bạch giống tôi.

Về sau em là người thân của tôi rồi.”
Bạch Kiêu nhìn cô cười, đáy mắt là một mảnh hoa si.
Anh thích coi nụ cười của cô nha.

( Nam chủ không yêu Bạch Lạp Sa đâu.

Lúc này chỉ là do thấy bả đẹp nên thích thôi.)
Bạch Lạp Sa thực sự cạn lời với logic của anh.
Nếu đoán trước phản ứng của anh ta sẽ như thế này, đáng ra cô nên kêu mình họ khác cho nhẹ lòng.
“Đợi tôi chút.

Lần đầu gặp mặt, có quà cho em.”
Bạch Kiêu ra hiệu cô đợi anh.
Đoạn, anh tới tủ đồ, lục lọi gì đó.
Bạch Lạp Sa mím môi, trầm lặng nhìn bóng lưng anh, mày đẹp chau lại…
Nam chủ…!không hổ là nam chủ!
Hào quang nhân vật chính của anh ta làm hỏng vòng cổ ức chế rồi à?
Mịa nó! Anh ta chính là đang đi ngang trong cái nhà tù này.
Mà hình như, chẳng có quản ngục nào để ý đến anh ta cả.
Quái vờ lờ!
Đang miên man chạy loạn với đống suy nghĩ trong đầu.
Bên tai lại truyền đến ôn thanh của Bạch Kiêu: “Lạp Sa, nói cho tôi.

Vì sao một Omega mềm mại xinh đẹp như em lại vào tù thế?”
Bạch Lạp Sa cảm thấy cái cách gọi “Omega mềm mại xinh đẹp” của Bạch Kiêu thiệt mắc ói làm sao!
Song cô vẫn ngoan ngoãn tươi cười trả lời.

“Tôi giết Alpha.

Con của một sĩ quan và hai tên quản ngục.


Nên họ đưa tôi tới đây?”
“Giết Alpha? Vì sao?” Bạch Kiêu lại cảm thấy ngạc nhiên một lần thêm một lần.
Anh sao có thể ngờ tới, cái cô Omega mềm mại xinh đẹp này lại đi giết người đâu.
“Họ cưỡng chế đánh dấu tôi.”
“Nhưng em không động tình, phải không?”
Bạch Lạp Sa gật đầu, giọng điệu bình đạm: “Tôi thấy vào tù cũng tốt.

Ăn cơm nhà nước miễn phí, trải nghiệm này rất không tồi.”
Nha, cô là đang nói thật.
Đãi ngộ của cái nhà tù này khá toẹt vời!
“Ăn cơm nhà nước?” Bạch Kiêu trên tay cầm một dải dây mỏng màu trắng, chính mình lại thấy buồn cười với cách nói của cô: “Lần đầu tôi gặp một người thích vào ngục giam đó.”
“…” Cô là một người hướng nội.
Bạch Lạp Sa câm miệng, nhìn người đàn ông trước mặt mỉm cười so với mặt trời còn chói hơn.
Cô lựa chọn không nói, chỉ cười vài tiếng nhạt nhẽo hòng phụ hoạ anh.
Bạch Kiêu lại chẳng lấy làm ngại.
Anh ngồi cạnh cô, bàn tay rất tùy ý vung lên.
Sờ cái lên vòng cổ ức chế của Bạch Lạp Sa.
Người đàn ông khẽ nhăn mặt…
Cái kia, sao cổ cô cũng nõn mềm thế?
Không biết bóp một cái sẽ thế nào ta? ( Mày mà bóp con gái tao sẽ chết thẳng cẳng chứ sao! ಠ,_」ಠ)
Bé Sa bị hơi thở đàn ông quấn lấy…
Cô mất tự nhiên lui về phía sau.
“Bác sĩ, tôi đi được chưa?”
“Nào.” Bạch Kiêu mềm giọng: “Để tôi xem.”
“…” Xem cái cổ có gì để xem a?
Cơ mặt Bạch Lạp Sa hơi giựt giựt.

Hai tay đặt trên đầu gối siết chặt lại.
Cô cảm nhận được tay anh đang mơn trớn cổ mình.
Nhưng cô lại không cảm nhận được ác ý của anh.
Nên đành trợn mắt nhìn trần nhà để mặc anh ta vậy.
Bạch Kiêu nheo mắt, cẩn trọng cúi đầu.
Hai tay anh di động trên vòng cổ của cô.
Miệng vẫn không quên nói chuyện cùng Bạch Lạp Sa.
Hơi thở ấm nóng của anh vô ý thức phả hơi một cái, hại cho vành tai non nớt của Bé Sa dần dần hồng lên…
“Em bao nhiêu tuổi?”
“Tôi hai mươi.”
“Nhỏ vậy sao? Tôi bảy mươi tuổi rồi đấy.” Bạch Kiêu lại giơ ra cái giọng điệu ngạc nhiên đó.

( Ở thế giới này hai trăm tuổi là tuổi thọ trung bình.


Nên khi con người năm mươi tuổi mới tính là tuổi trưởng thành.)
Anh liếc vành tai cong cong hồng hồng của thiếu nữ, liếm môi một cách thèm khát.
Song giọng điệu của anh lại nhuốm đầy vẻ tiếc nuối: “Đáng ra tuổi của em nên được yêu thương.”
Đoạn, anh thương tiếc hôn nhẹ lên tai cô: “Không sao, giờ Bạch Kiêu này là người thân của em rồi.

Em có thể gọi tôi một tiếng ba ba.”
“…” Có bệnh!
Tâm thần a!
Cha nội thiểu năng này!
Ai muốn làm con anh?
Chính mình không đẻ được con, lại đòi ta đi làm con gái?
Nằm mơ à?
Trong lòng thì nghĩ thế, nhưng dưới cái nhìn ảnh hưởng của Bạch Kiêu.
Môi Bạch Lạp Sa khó khăn mấp máy.
Cực lực phun ra hai chữ: “Ba ba…”
Không sao, đây là đang sắm vai nhân vật.
Từ bác sĩ chuyển sang ba ba thôi mà.
Không có gì đáng ngại cả.
Đúng, chính là như vậy.
Bạch Lạp Sa đang cố tự thôi miên chính mình.
Tâm tình Bạch Kiêu phi thường vui vẻ, hôn bẹp lên má cô mấy cái coi như khen thưởng cô.

Anh sung sướng đáp lại.
“Con gái~.”
Thần Đèn: […!]
Lão đang nhìn cái cảnh tượng ma quỷ gì đây?
Phất Lai Minh, ngài không muốn đi làm lão công, lại đòi thăng cấp thành ba ba?
Có phải trước khi đầu thai sang thế giới này, lão đưa nhầm kịch bản cho Phất Lai Minh rồi hay không?
Không!
Cụ Ấm Nước mù mờ đi kiểm tra lại.
Lão gật gù chắc y đinh đóng cột.
Lão đưa đúng kịch bản mà nhỉ?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.