Đọc truyện Mau Xuyên Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian FULL – Chương 103: Ma Tôn Bé Bỏng Muốn Nắm Tay 15
Hai người đang mải mê đắm chìm trong khung cảnh lãng mạn trước mắt.
Hoa Phiệt vui sướng phát hiện…
Nàng ấy cũng như chàng, thích hôn hôn.
Khi hôn, mặt nàng đỏ bừng tựa áng mây chiều, đoá môi hồng kiều diễm ướt át, một đôi mắt đen long lanh sũng nước.
Nàng như vậy, chân thực quá!
Chân thực hơn cả những ảo tưởng trong mơ của chàng.
Sau bảy bảy bốn chín lần chụt chụt chụt đắm đuối con cá chuối, hai người mắt đối mắt với nhau, không khí trầm lặng lãng mạn.
Hoa Phiệt rũ mí, che đi tia kích động ẩn sâu trong đáy mắt, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Xinh đẹp của ta, bao giờ chúng ta bái đường thành thân?”
Bạch Lạp Sa: “…” Cái gì cơ?
Bái đường thành thân á?
Tốc độ này…là muốn cưỡi tên lửa bay hay gì?
Không khí ngọt ngào trong phút chốc như thể bị ấn nút tạm dừng.
Nàng nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể mặc định im lặng.
Hoa Phiệt ánh mắt dần hạ thấp nhiệt độ, ngón tay run rẩy nhè nhẹ.
Kiềm chế kích động muốn một chưởng bóp vụn nàng, chàng kiên nhẫn lặp lại: “Lạp Sa, bái đường thành thân đó?”
“Lại thế rồi!” Tự dưng, nàng ngẩng đầu, sự khó hiểu tràn ngập trong đôi mắt đẹp, miệng nhỏ lầm bà lầm bầm.
Hoa Phiệt không hiểu vì sao nàng đột ngột bẻ lái: “Cái gì cơ?”
Bàn tay mềm mại của người phụ nữ hạ xuống, không đặt bên vùng ngực chàng nữa.
Bạch Lạp Sa nghiêng mặt, nhìn chằm chằm bản mặt điển trai của Hoa Phiệt.
Nàng nhìn, nhìn hoài, hại cho tâm trí chàng dâng lên một nỗi hoang mang lo sợ vô cớ.
“Ban nãy…!huynh rất lạ!”
“Lạ chỗ nào?” Ngoài mặt, chàng thở không gấp, mặt không đỏ, tim không đập hỏi vặn lại nàng.
Nhưng đầu óc lại có điểm căng thẳng.
Xác thực, ban nãy chàng đã nổi lên ý xấu với nàng.
“Ừm…” Bạch Lạp Sa dẩu môi, nghiền ngẫm, ánh mắt chăm chú quan sát từng li từng tí biểu cảm thay đổi qua gương mặt Hoa Phiệt…
“Đôi lúc…” Nàng hơi mơ hồ: “Huynh khiến ta cảm thấy là lạ.”
Thực ra không phải là lạ…
Mà là rờn rợn.
Cảm tưởng như thể chàng ta đang âm thầm tính kế âm hiểm ác độc sau lưng bé vậy.
Nhưng hai chữ “rờn rợn”, nàng vô cùng, vô cùng không có can đảm buột mồm.
“Ta…” Hoa Phiệt cảm thấy có hơi chột dạ.
Chàng đành gục đầu, đuôi chó sau lưng rũ xuống, ỉu xìu, quanh thân toả ra hơi thở héo úa tàn lụi.
“Xin lỗi…đã làm nàng sợ…”
“Không biết nữa, có thể do ta đa nghi chăng?” Bạch Lạp Sa quay đầu, vuốt vuốt má chàng, mỉm cười đầy ôn nhã hiền hoà: “Hoa huynh, huynh không cảm thấy chúng ta thành thân bây giờ là quá sớm hả?”
“Không sớm…Ta…ta thích nàng lâu rồi…mà.”
“Bao lâu là bao lâu?” Bé Sa che miệng, nói đùa: “Đừng bảo huynh nhất kiến chung tình đấy nhé?”
“…” Hoa Phiệt nín thinh, lặng lẽ gật đầu.
Vành tai bắt đầu bắt lửa đỏ bừng bừng.
Bạch Lạp Sa: “…” Nhất kiến chung tình thật à trời?
Nàng một phen thở dài, nhìn qua có điểm bất đắc dĩ: “Hoa huynh, ta chưa gấp.
Chi bằng chúng ta sống chung với nhau trong ngôi nhà gỗ nhỏ kia trong hai tháng.
Nếu không có gì mâu thuẫn, vậy bái đường thành thân, nhé?”
Đời này, nàng chỉ đi ngang thôi, ai dè vô tình lụm được cục vàng cục bạc họ Hoa đây.
Đúng là không mong chờ gì hơn!
Tai nghe nàng nói, Hoa Phiệt tâm tình phiền muộn phút chốc lại sướng như mây bay.
Ở chung với nhau hai tháng?
Còn điều gì tuyệt hơn sao?
Vậy là cuộc sống hàng ngày của cặp đôi yêu đương Hoa – Bạch xin được bắt đầu.
…
Nói chung, sinh hoạt của Bạch Lạp Sa cũng không có biến đổi khác biệt lắm.
Hoa Phiệt vẫn cứ cưng chiều nàng thế.
Hai người họ vẫn ngồi bên nhau nói chuyện đầy vui vẻ thế.
Đông xuân luân phiên thay đổi, hôm thì mưa tuyết rơi, hôm thì hoa anh đào bay đầy trời.
Tận hưởng thế giới riêng của hai người.
Quá hạnh phúc rồi!
Ngoại trừ…
Hai chữ…
Ngủ chung!!!
Trước kia là Bạch Lạp Sa ngủ một mình…
Giờ thêm một cục thịt bên cạnh, cảm giác có chút không quen.
Đây, để bé kể vắn tắt qua kí sự giường chiếu của bé với Hoa Dã Từ nhé.
…
Đêm thứ nhất.
Hoa huynh ngủ siêu cấp quy củ, hai tay úp lên ngực, chân thả lỏng thẳng tắp, mặt mày nghiêm túc.
…
Đêm thứ hai.
Hoa huynh vẫn ngủ quy củ thế.
Đêm thứ ba.
Ồ, Hoa huynh ôm nàng ngủ, tỉnh dậy thì cũng ôm nàng tỉnh.
Thân nhiệt chàng ta thật thoải mái, nàng rất thích!
Đêm thứ tư…
Đêm thứ năm…
…
Đêm thứ mười.
Trong bóng tối, Bạch Lạp Sa mở bừng mắt.
Giọng điệu không hài lòng: “Hoa Dã Từ! Huynh đang đặt tay chỗ nào thế hả?”
Hoa Phiệt mím môi, mắt đen như mực, ngón tay hơi giật giật.
Đoạn, chàng lui tay mình khỏi cái bánh bao to tròn nọ…
Bạch Lạp Sa bực bội nhíu mày, dỗi hờn cầm áo che ngực, quay mình nằm ra hướng khác.
Để mặc gã đàn ông nọ trơ mắt nhìn chằm chằm tay mình…
Chàng ta đưa tay lên mũi, ngửi ngửi…
Thật thơm!
Vừa thơm vừa mềm!
Lại còn rất ấm!
Đêm đó đâu chỉ Bạch Lạp Sa khó ngủ.
Ai kia, vừa nằm vừa mơ về hai cái bánh bao của nàng, cũng trằn trọc không kém.
Ôi đàn ông!
…
Hai tuần kể từ ngày lần đầu ngủ chung.
Giữa đêm canh hai, Hoa Phiệt đột ngột nhổm dậy.
Chàng ta lại gần, thầm thì gọi: “Lạp Sa?”
“…” Không có người đáp?
Ngủ thật rồi!
Chàng ta vui mừng giở trò đồi bại.
Cởi áo ái nhân…
Rồi lại cởi quần mình ra…
Bắt đầu công cuộc yêu thương tiểu đệ đệ vĩ đại nhà mình thôi.
…
Một tháng sau khi ngủ chung.
Hoa Phiệt ngày càng trắng trợn, thực sự rất trắng trợn.
Bạch Lạp Sa nhiều khi ngồi ngẫm, vuốt cằm tự vấn.
Rốt cuộc, làm thế nào mà một người đàn ông, ban ngày ban mặt thì vô cùng vô cùng lịch sự điềm tĩnh, ôn nhu dịu dàng…
Còn khi trời tối đến thì…
Thì?
Nàng đau đầu giơ tay vuốt trán.
Thực sự, hai chữ “cuồng dâm” rất không thích hợp để dán lên mặt chàng ấy.
Nhưng đó lại là sự thật.
Cha mạ ơi! Nàng rốt cuộc đã rước phải một gã trai gì chứ?
“Hoa huynh, huynh có biết huynh làm thế này là sai trái không? Trước khi thành thân chúng ta chỉ nên ôm nhau.”
Nói đúng hơn thì, trước khi thành thân chúng ta không nên ở chung mới đúng.
“Ta vẫn ôm nàng mà.” Đem đầu vùi vào bộ ngực to to mềm mềm dễ dàng gây thương nhớ kia, thông qua lớp vải cọ cọ, Hoa Phiệt vô tội mở miệng.
Nói câu ngu ghê, nàng nghe mà muốn giựt tóc tát cho chàng ta hai cái.
“Thế huynh không thể mặc trung y vào sao?” Trên người Hoa Phiệt độc nhất một chiếc khố.
“Nằm cạnh nàng, không cởi ta không nhịn nổi.”
“Bản lĩnh của chàng đâu?”
“Kể từ khi gặp nàng, nó mất rồi!” Nàng là ngoại lệ của ta mà.
“…” Kì lạ là, Bạch Lạp Sa không có phản cảm quá mức…
Ngược lại, nàng mạc danh kỳ diệu cảm thấy quen thuộc.
Kiểu như, Hoa huynh của nàng chính là bộ dạng này mới phải.
Đầu óc nàng ấy có vấn đề gì rồi ư?
Nhân lúc mải chạy loạn với hàng đống dòng suy nghĩ trong đầu.
Đột ngột, Hoa Phiệt cởi khố, cọ cọ vào đùi nàng.
Giọng điệu trầm thấp khàn khàn, mập mờ quyến rũ.
“Dịu dàng của ta…”
Rầm!
Không thể để cho tên cẩu này hễ tí lại tùy tiện động dục được.
Quốc phải có quốc pháp, gia phải có gia quy!
Bạch Lạp Sa một cước, đạp văng chàng rớt xuống giường.
Nàng ôm chăn, mặt mày bình tĩnh: “Huynh nếu cởi khố ra, đừng hòng ngủ cùng ta nữa.”
Đây là giới hạn cuối cùng của nàng.
“A…Ui…” Hoa Phiệt có chút tủi thân khoác lại cái khố lên người, bò bò trở lại giường, ngoan ngoãn nằm bẹp xuống.
Ánh mắt chờ mong nhìn sang người phụ nữ bên cạnh: “Ta mặc khố rồi, nàng đến đây ôm ta đi.”
Giờ không ôm nàng, không ngửi mùi hương nàng, đêm chàng không yên giấc được..