Đọc truyện [Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong – Chương 95: Cục quản lí thời không (2)
Bên ngoài căn phòng.
Trước mặt Tĩnh Hạ là một dãy hành lang nối dài ở hai phía, mà quan trọng hơn, lại không có bóng người nào đi ngang qua, tuy nơi này có đèn sáng trưng chiếu rọi khắp nơi, nhưng vẫn toát lên vẻ hiu quạnh.
Tĩnh Hạ nhìn hai bên đường, sau một hồi lâu vẫn không quyết định được nên đi đường nào.
Cô quay mặt, nhìn hệ thống ở góc phòng, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Tại sao xung quanh đây lại không có ai hết vậy?”.
Hệ thống im lặng, không biết nên trả lời thế nào?
Chẳng lẽ nói cô chính là nhân vật nguy hiểm, phải cách ly cô như cách ly dịch bệnh Corona ư?
Nếu nó nói như vậy, ký chủ chẳng một phát đập chết nó mới lạ ấy.
“Ngươi câm à?”. Sau một lúc không thấy hệ thống trả lời, Tĩnh Hạ chờ đến mức hơi mất kiên nhẫn.
Hệ thống: [ Ký chủ, cô muốn đi đâu? ]
Tĩnh Hạ: “Đi giết người, được không?”.
[… Ký chủ, ta khuyên cô đừng nên manh động ]
“Vậy thì nói, tại sao nơi đây không có người?”.
[ Là do nơi đây của cô có chút xa so với người khác, bởi vì… cô là vị khách đặc biệt mà quản lí chúng tôi mời tới ]
Hệ thống cảm thấy mình lựa lời như vậy có vẻ ổn.
Tĩnh Hạ hơi nghiêng đầu, có chút mỉa mai nhếch môi.
Vị khách đặc biệt?
Nếu thật là như vậy, vậy thì quản lí nơi đây ít nhất cũng phải sắp xếp một vài người phục vụ ăn uống cho đàng hoàng, hoặc không thì cũng phải có một vài nhân viên hướng dẫn ở xung quanh đây.
Chứ đâu phải như bây giờ, xung quanh hành lang vắng vẻ như nơi không người thế này?
Không phải là muốn cách li đấy chứ?
Hệ thống bị Tĩnh Hạ nhìn đến có chút không được tự nhiên, ánh mắt cô giống như có thể xuyên qua màn hình, nhìn thấu hết thảy suy nghĩ bên trong của nó vậy.
Hệ thống: [ Ký chủ, nếu cô muốn đi tham quan, ta sẽ dẫn cô đi ]
“A… Ta còn tưởng ngươi sẽ ngăn cản ta chứ?”.
[ Sẽ không, ta dù sao cũng là hệ thống của cô, phục vụ ký chủ của mình là điều mà một hệ thống nên làm]
Nói hay lắm, vậy nên ngươi mới có thể đường đường chính chính giám thị ta sao?
Vẻ mặt Tĩnh Hạ vẫn không đổi, quay đầu nhìn ra ngoài.
[ Ký chủ, nếu cô muốn đến nơi có người, thì cô nên đi bên phải ]
“Nếu ta muốn đi ngược lại thì sao?”.
Hệ thống im lặng một lát, sau rồi mới hơi ngập ngừng trả lời: [… Nếu kí chủ muốn, thì cũng có thể ]
Tĩnh Hạ nhìn sang hành lang phía bên trái, quyết định nhấc chân đi sang bên đó.
[… ] Ký chủ quả thực Việt Nam nói là làm.
Dọc theo dãy hành lang chính là một con đường dài không thấy điểm cuối, ở hai bên không có gì khác ngoài hai bức tường và các ánh đèn được lắp trên đó. Tĩnh Hạ nhìn lại, thấy mình cách căn phòng càng ngày càng xa, cô nghi ngờ không biết nơi đây sẽ dẫn đi đâu.
Chẳng lẽ dãy bên này không có gì hết?
Vậy thì người xây nên nó cũng quá không có tâm rồi, lỡ như có ai lạc đường, khó tìm đường ra thì phải làm sao?
Đến khi Tĩnh Hạ cảm thấy sự nhẫn nại của cô sắp suy cạn thì cách một đoạn không xa, ở điểm cuối của con đường có một cánh cửa bằng gỗ lớn.
Tĩnh Hạ tiến đến gần, cầm cái nắm đấm cửa xoay xoay vài cái, cô phát hiện nó bị khóa, không mở ra được.
Tĩnh Hạ hơi vuốt cằm, có chút suy tư nhìn cánh cửa gỗ.
Cô có nên dùng một cước đạp hỏng cánh cửa này không nhỉ?
[ Ký chủ, ta khuyên cô đừng phá hoại của công ]
Thanh âm của hệ thống bây giờ là đến từ trong đầu cô phát ra, khác với thanh âm đến từ bên ngoài vào trước đó.
“Vậy thì ngươi cũng phải nói cho ta biết, đằng sau cánh cửa này là cái gì?”.
[ Cái này… ] Hệ thống có chút khó trả lời.
“Nếu ngươi không nói, vậy thì để ta đạp”.
Vừa nói, Tĩnh Hạ vừa nhấc chân, bộ dạng giống như thể muốn đạp nát cánh cửa này vậy.
[ Ký chủ đừng manh động, ta nói là được. Ở đằng sau cánh cửa này, cũng là các vị khách đặc biệt giống như cô ]
“Nga…” Tĩnh Hạ tỏ ra khá hứng thú, hỏi lại: “Là nam hay nữ?”.
[ Đều là nữ ]
Tĩnh Hạ hơi gật đầu, tỏ ý mình đã biết.
Cô như muốn tiếp tục hỏi hệ thống cái gì, thì đột nhiên, một âm thanh đằng sau cô truyền đến: “Tĩnh Hạ tiểu thư”.
Tĩnh Hạ lập tức quay đầu, thấy một người đàn ông tuấn tú mặc bộ đồ sơ mi trắng, trên mặt còn đeo một chiếc kính hiện lên vẻ nghiêm túc, trên tay còn cầm một bản ghi chú. Nhìn tổng thể cả nhan sắc lẫn dáng người, thì quả thật là soái ca trong mắt bao chị em.
Tĩnh Hạ trong lòng có chút giật mình, người đàn ông này lại có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở đằng sau lưng cô mà cô không biết?
Là do cô quá chủ quan hay tính cảnh giác của cô bị giảm sút đây?
“Anh biết tôi?”. Tuy bề ngoài người đàn ông này rất lịch thiệp, nhã nhặn, nhưng Tĩnh Hạ lại không mảy may sinh ra chút hảo cảm nào với hắn.
Người đàn ông khi vừa mời nhìn thấy nhan sắc của Tĩnh Hạ, hơi ngạc nhiên một lát, nhưng hắn rất nhanh đã hồi thần, từ tốn mở lời:
“Tĩnh Hạ tiểu thư là một trong ba vị khách đặc biệt mà quản lí chúng tôi đích thân mời đến, tất nhiên là tôi biết”.
“Hửm? Mời đến? Cách mời của các người cũng đủ đặc biệt”. Nghe đến lời này Tĩnh Hạ lại cảm thấy bực mình, lên tiếng chế giễu hắn một phen.
Người đàn ông cười khẽ, khiêm tốn đáp: “Tĩnh Hạ tiểu thư quá khen”.
Tĩnh Hạ: “…”
“Tĩnh Hạ tiểu thư, nếu cô muốn đi tham quan thì chính tôi sẽ đích thân dẫn cô đi”.
Người đàn ông mặc áo sơ mi vô cùng lịch thiệp ngỏ lời, nhưng lại bị Tĩnh Hạ khoát tay, vô tình từ chối.
“Không cần, tôi tự đi được”.
Người đàn ông này mang đến cho cô cảm giác không tốt lắm, chưa kể cô lại không biết thân phận của hắn, đi với hắn ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra cơ chứ?
Tĩnh Hạ còn muốn mở miệng, đột nhiên, cánh cửa đằng sau lưng cô vang lên ba tiếng gõ cửa, một màn này nương theo bầu không khí có chút hiu quạnh, quả thật có chút đáng sợ.
Sắc mặt người đàn ông có chút biến đổi, giọng nói trở nên hơi khác thường: “Tĩnh Hạ tiểu thư, nơi này không thích hợp với cô, theo tôi nghĩ cô nên quay trở về”.
Hắn vừa dứt lời, lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Tĩnh Hạ bình tĩnh nhìn hắn, rồi quay đầu nhìn cánh cửa đằng sau mình, thản nhiên nói một câu: “Nếu tôi không muốn thì sao?”.
Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa gỗ lập tức được mở tung ra.