Đọc truyện [Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong – Chương 92: [TG3]: Võng du kỳ ngộ (38)
Quách Quỳ hơi cau mày, đôi mắt phượng sắc bén đảo qua đám người Tiêu Minh, khí thế trên người vốn được thu liễm nay lại không thị mà uy, khiến bất kỳ ai chạm phải mắt hắn cũng không nhịn được run rẩy.
Hắn vòng tay ôm chặt bả vai của Tĩnh Hạ, giọng nói lạnh lẽo truyền đến tai tất cả mọi người.
“Người của Quách Quỳ tôi từ khi nào đến lượt mấy người quản?”.
Tất cả mọi người sửng sốt trong chốc lát.
Quách thiếu gia đây là khẳng định chủ quyền?
Trái ngược với phản ứng của mọi người, Tĩnh Hạ lại hơi nhếch môi, khẽ nhướng mày.
Người của hắn?
“Nhưng mà…” Bạch Đào còn muốn nói câu gì, lại bị ánh mắt ẩn giấu hàn ý của Quách Quỳ quét tới, giọng nói trong cổ họng bỗng chốc như bị đông cứng lại.
Tiêu Minh nhíu mày, nhìn nam thanh nữ tú sóng vai đứng trước mặt, trong lòng cảm thấy chướng mắt tới cực điểm.
Đột nhiên, bầu không khí như ngưng lại, mọi người ở đằng sau rẽ sang hai bên, nhường chỗ cho một vài người tràn đầy khí thế đi tới.
Dẫn đầu là Tiêu lão gia âm trầm bất định cùng Tiêu phu nhân một thân quý phái đi tới. Tiêu lão gia thoáng nhìn con trai mình một cái rồi tầm mắt chuyển sang cặp đôi đang đứng sóng vai nhau.
Tiêu lão gia mở miệng, trầm giọng nói chuyện: “Quách thiếu gia, đã lâu không gặp”.
Quách Quỳ gật đầu một cái, từ chối cho ý kiến.
“Quách lão gia vẫn khỏe chứ?”.
“Phiền Tiêu lão gia để tâm rồi”.
Quách Quỳ chỉ bình tĩnh nói một câu như vậy, không có ý định nói thêm câu gì khác. Rơi vào trong mắt Tiêu lão gia thì đó chính là thái độ không coi ông ta ra gì.
Lửa giận trong lòng Tiêu lão gia dâng lên, thân là người lăn lộn trong thương trường nhiều năm nên không thể hiện ra mặt, trước khi ông ta lên tiếng thì Tiêu phu nhân đã giành lời trước:
“Quách thiếu gia, ông nhà tôi nể mặt Quách lão gia nên mới mời cậu đến dự tiệc, nhưng cậu đã làm loạn bữa tiệc này, còn tỏ thái độ không coi trọng trưởng bối, đây chính là giáo dưỡng mà một người thừa kế nên có sao?”.
Giữa Tiêu gia và Quách gia vốn tranh đấu nhiều năm, là địch thủ mà gần như không chết không ngừng, hơn nữa tiệc mừng thọ của Tiêu lão gia vốn mời nhiều khách quý nhưng lại không diễn ra suôn sẻ như ý, cũng khiến Tiêu phu nhân hết sức khó chịu, cho nên trong lời nói không hề có chút kiêng nể gì.
Tĩnh Hạ hờ hững liếc hai vợ chồng nhà họ Tiêu bằng nửa con mắt.
Bà ta nói là nể mặt Quách gia, nhưng giọng điệu cứ như thể ai được mời tới đây thì là vinh hạnh của người đó vậy.
Hơn nữa còn lấy thân phận hậu bối với trưởng bối ra giáo huấn, thực chất là đang đổ hết mọi lỗi lầm lên người Quách Quỳ.
Đúng là mẹ nào con nấy.
Gương mặt tuấn mỹ của Quách Quỳ trở nên lạnh lẽo, khí thế cũng trở nên sắc bén hơn đối đầu với Tiêu phu nhân.
Tiêu phu nhân đối diện với ánh mắt của Quách Quỳ có chút e ngại nhưng vẫn cố ngẩng cao đầu, ra dáng một quý phu nhân hào môn.
Không để Quách Quỳ mở miệng trả lời, một giọng nữ trong trẻo vang lên, dùng thanh âm đủ để mọi người nghe thấy.
“Quách phu nhân, người khởi xướng trước là ai, hai người nhìn ra đằng sau đi thì sẽ biết rõ. Còn nữa, nói về gia giáo, bạn gái mới lẫn bạn gái cũ của con trai mấy người gây sự với nhau, hắn không đứng ra ngăn cản thì thôi, lại còn lôi những người ngoài cuộc như chúng tôi vào. Bây giờ bà không những không tìm hiểu trước sau mà lại vội vã chỉ trích Quách Quỳ, đây là gia giáo mà Tiêu gia nên có được sao?”.
Tĩnh Hạ khoanh tay, bình thản nói một tràng dài, câu cuối cùng cô trả lại Tiêu phu nhân.
Những người bị cô nhắc đến đều biến sắc mặt, đặc biệt là Tiêu gia.
Tiêu phu nhân bị Tĩnh Hạ đáp trả thẳng thừng như vậy, gương mặt đen lại, ngực phập phồng mấy cái, răng cắn chặt, miệng nói không ra hơi.
Còn Tiêu lão gia thì nhíu mày, hơi híp mắt cẩn thận từng chút một dò xét Tĩnh Hạ.
Chỉ bàn về nhan sắc, thì cô gái này tuyệt đối là trung tâm của mọi ánh nhìn. Nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn ấy lại chứa đựng sự kiêu ngạo, không đặt ai vào mắt. Đối diện với ông ta lại không hề rụt rè, trái lại còn thản nhiên như vậy.
Tiêu phu nhân từ trong lửa giận kịp phản ứng lại, bà ta quay đầu, mới nhìn thấy Bạch Đào đang nép bên người Tiêu Minh, dùng đôi mắt sợ hãi nhìn bà.
Gương mặt Tiêu phu nhân hiện lên vẻ tức giận.
Rõ ràng bà ta đã cấm Tiêu Minh không được phép qua lại với Bạch Đào, bây giờ thì tốt rồi, không những dẫn cô ta tới đây, lại còn làm loạn với Mã Lệ Giai. Giờ còn phải tìm cách giải thích thế nào với Mã gia nữa.
Bạch Đào không dám nhìn vào Tiêu phu nhân, vô thức lùi ra sau một bước.
Cô ta vốn biết rất rõ Tiêu phu nhân không thích mình. Vì gia cảnh của cô ta không môn đăng hộ đối với Tiêu gia nên không chỉ bà ta đó, kể cả người ngoài ai cũng cho rằng cô ta trèo cao.
“Bác gái, con…” Bạch Đào mấp máy môi, muốn giải thích nhưng cơ hồ là không nói ra lời.
Tiêu phu nhân dù có căm tức tới cỡ nào vẫn có chút lí trí, cố gắng không tiến lên cho Bạch Đào một bạt tai. Còn Tiêu lão gia hơi nghiêng đầu, nói với trợ lí đằng sau mình: “Là ai phát thiệp cho cô ta?”.
Trợ lí có chút khép nép, cẩn thận trả lời: “Hình như là… Vĩnh Hiểu thiếu gia đưa cô ta vào”.
“Vậy thằng nhóc đó đâu?”.
“Vĩnh Hiểu thiếu gia vừa mới rời đi không lâu rồi”.
Tiêu lão gia giật giật mi tâm, hơi cúi đầu nói thầm với Tiêu phu nhân.
Bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này, hai vợ chồng nhà họ cũng không thể công khai gọi người đuổi Bạch Đào ra khỏi đây, bằng không lại có thêm lời ra tiếng vào.
“Ba mẹ, anh trai”.
Một giọng nói thanh ngọt đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí trầm mặc tại bữa tiệc.
Mọi người theo bản năng đồng loạt quay đầu, tìm kiếm người vừa nói chuyện. Phát hiện chủ nhân giọng nói lại là một thiếu nữ với nhan sắc vô cùng xinh đẹp.
Thiếu nữ sở hữu đôi mắt to thủy linh, đôi môi anh đào mỉm cười đạt tiêu chuẩn, gò má hơi ửng hồng, kèm theo bộ hoa phục vô cùng tương xứng.
Giờ khắc này thiếu nữ đứng giữa đám đông tựa như một vị công chúa từ cổ tích bước ra, phong cảnh xung quanh như dần mờ nhạt đi, chỉ nổi bật một thân khí chất này của cô.
Tĩnh Hạ hơi nhướng mày.
Vừa nãy gặp qua Tiêu Mộng Hàm ngoài hành lang, cô không kịp nhìn cho kĩ, giờ nhìn lại…
Cảm giác không đúng lắm.
Tiêu Mộng Hàm tuy ở trong nhà rất được ba mẹ nhất mực cưng chiều, nhưng tính cách từ nhỏ vốn ương bướng, kiêu căng, làm sao có thể giống như bây giờ chứ?
Khí chất tựa như công chúa hoàng gia không bao giờ chỉ đi nước ngoài vài năm là có thể rèn giũa ra được đâu.
Hừm, có vẻ vui đấy!
Vợ chồng Tiêu lão gia còn chưa kịp hoàn hồn thì Tiêu Mộng Hàm đãtiến tới, ôm lấy tay Tiêu phu nhân, chớp chớp đôi mắt linh động: “Mẹ, sao vậy, là ai đã làm mẹ tức giận rồi?”.
Tiếng nói của Tiêu Mộng Hàm giống như có vị ngọt dễ chịu dần thấm vào trong lòng của mỗi người, khiến ai nghe thấy cũng nguyện được chìm đắm trong đó.
Tiêu phu nhân đưa mắt nhìn sang Tĩnh Hạ rồi lại nhìn sang Bạch Đào, cuối cùng lại không nói chuyện mà chỉ giữ im lặng.
Tiêu Mộng Hàm theo ánh mắt Tiêu phu nhân nhìn Tĩnh Hạ, hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh bình ổn lại, nở nụ cười tươi tắn, hơi gật đầu với Tĩnh Hạ, xem như chào hỏi.
Tĩnh Hạ vẫn giữ thái độ xa cách hơi gật đầu lại với cô.
Bắt đầu lại có một vài tiếng xì xào to nhỏ.
“Thật không ngờ Tiêu tiểu thư lại xinh đẹp đến như vậy”.
“Đúng vậy, giọng nói lại còn rất ngọt ngào, vừa nghe đã cảm thấy tâm hồn tôi như có viên kẹo ngọt hòa tan vậy”.
“Không biết cô ấy đã có bạn trai chưa?”.
“Người ta thân là tiểu thư hào môn, mắt cao hơn đầu, anh nghĩ người ta sẽ để ý đến anh sao?”
“Vậy mọi người xem xem, khí chất của Tiêu tiểu thư so với bạn gái của Quách thiếu thì ai hơn ai?”.
Đề tài đầu tiên chỉ tập trung trên người Tiêu Mộng Hàm, nhưng sau đó lại dời lên người Tĩnh Hạ. Cả hai người đều là hai cô gái nổi bật nhất trong bữa tiệc nên bị đặt lên bàn cân so sánh là điều không thể tránh khỏi.
Còn Bạch Đào và Mã Lệ Giai dường như đều bị bỏ qua.
Bàn về nhan sắc hay khí độ, cả Tĩnh Hạ hay Tiêu Mộng Hàm đều có một vẻ đẹp riêng, nên nhất thời không chỉ ra được là ai thắng cuộc.
Tĩnh Hạ không để ý đến mọi người bàn tán, nhân lúc không có ai để ý, nói vài câu với Quách Quỳ rồi dần ly khai khỏi bữa tiệc.
Chuyện của nhà đó để họ tự giải quyết, cô còn phải giải quyết chuyện của mình.
Tâm nguyện của nguyên chủ là trả thù Tiêu Minh.
Vậy khiến Tiêu gia sụp đổ là được rồi nhỉ?
[… ] Nếu không thì ký chủ còn muốn gì nữa?
Cô tìm đại một căn phòng không người, đóng cửa lại, từ không trung hiện ra một cái laptop.
Cô ngồi xuống ghế sofa, từng ngón tay thon đẹp gõ như bay lên bàn phím.