Đọc truyện [Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong – Chương 67: [TG3]: Võng du kỳ ngộ (13)
Có một đạo ánh sáng phi tới trước Yên Nhiên Giai Lệ.
Yên Nhiên Giai Lệ lúc này hơi nhếch môi.
Chỉ với một chiêu thức này mà dám chống đối với cô ta?
Đúng là không biết tự lượng sức.
Nhưng ngoài dự đoán, chiêu thức mà Tĩnh Hạ sử dụng lại phá hủy đi trận pháp cô ta xây dựng.
Làm sao có thể?
Tĩnh Hạ di chuyển nhân vật phi tới trước mặt Yên Nhiên Giai Lệ, đánh cô ta tới mức trở tay không kịp.
Thanh máu của cô ta ngay lập tức giảm đi hơn phân nửa.
Yên Nhiên Giai Lệ lúc này rất tức tối, sử dụng ma pháp phản kích lại.
Nhân vật của Tĩnh Hạ lúc đầu cũng trúng chiêu, tuy nhiên sau rồi cô đã linh hoạt tránh đi.
Đấu được một lúc, đến khi thanh máu của acc Yên Nhiên Giai Lệ sắp cạn, cô ta cắn răng ngay lập tức sử dụng chiêu thức giết nhanh diệt gọn.
Được ăn cả ngã về không.
Chiêu thức của cô ta sử dụng lúc này là một quả bom, cho phép tiêu diệt đối thủ trong phạm vi nhất định, nhưng chỉ có thể dùng được một lần một ngày.
Thời gian bom nổ là 30s.
Nhất Độ Vỹ Hàn, ngươi chết đi.
Tĩnh Hạ hơi nhướng mi.
Cô ta đây là muốn tự bạo?
Muốn kéo cả ta chôn cùng kìa.
Thật quá đáng quá nha.
Cô lập tức di chuyển nhân vật xa xa một chút, đến cuối khán đài thì dừng lại.
Tuy nhiên Yên Nhiên Giai Lệ lại nhanh chóng đến gần, xem ra cô ta thật sự muốn đồng quy vu tận với cô.
Tĩnh Hạ hơi mím môi, trong túi đồ của cô không có gì có thể chống lại quả bom đó.
Nhưng người ta có câu “Lấy độc trị độc”.
Bây giờ cô nên dùng bom để chống trả lại cô ta nhỉ?
Ha ha.
…… Mới lạ đấy.
Đây là ngại bản thân chết chưa đủ nhanh sao?
Bổn tiểu thư đây không ngu.
Tĩnh Hạ:” Hệ thống, mau hack đi”.
[ Ký chủ đây là muốn gian lận?] Hệ thống không nhanh không chậm hỏi lại.
“Ai cần biết có gian lận hay không chứ, thắng là được”.
Bản thân cô tùy từng trường hợp sẽ sử dụng mưu kế để thắng.
Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ai lại nghĩ tới nó có công bằng hay không chứ.
Người không vì ta trời chu đất diệt.
“Nhanh lên, theo ta đếm được còn 5s nữa thôi”.
5,4,3,…..
Yên Nhiên Giai Lệ lúc này cười lạnh.
Dù sao cũng đã tới thời gian cô nên ném bom tới chỗ Tĩnh Hạ.
Hứng phải quả bom này là phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng khi cô ta nhấn con chuột, lại phát hiện nhân vật của cô ta không thể điều khiển được.
Thời gian nhanh chóng hết, chính bản thân cô phải tự chịu quả bom đó, nhân vật trên màn hình lập tức bị ngã xuống.
“Người chơi Nhất Độ Vỹ Hàn đã giành chiến thắng”.
Yên Nhiên Giai Lệ bây giờ tức tới mức ném con chuột ra xa.
Con chuột đập vào tường với lực đạo mạnh dẫn đến bị hỏng.
Máy tính cô ta đến lúc quyết định thì đột nhiên bị đơ, nhân vật cũng không thể điều khiển được.
Thật đáng chết.
[Thiên Sơn Vạn Thủy]: Vậy là đã 2-0 rồi nhé, chúng ta thắng rồi.
[Viễn Cẩn Thiên]: Còn một trận giữa Tiêu đại thần với Quách Quỳ nữa, đây là trận đấu quyết định, đừng ăn mừng quá sớm.
[Thiên Sơn Vấn]: Dù sao đội chúng ta đã dẫn đầu, dù đấu thêm một ván nữa thì chúng ta vẫn thắng thôi.
[Tứ Hải Thanh Bình]: Còn chưa xong đâu, cuộc chiến giữa hai lão đại hai nhóm mới là quyết định.
[Mỹ Điệp Lộng Lẫy]: Đúng vậy, đại thần, anh lên đi.
Nhưng lúc này, Tiêu Minh lại không trả lời.
[Ai Đó]: Ủa, sao Tiêu đại thần lại không online nữa rồi?
[Nữ Thần Thanh Xuân]: Đừng nói với ta là hắn sợ rồi đó nha?
[Ngỡ Như Là Mơ]: Ai sợ chứ? Tiêu đại thần mà lại đi sợ người khác sao? Có lẽ anh ấy bận nên mới không trả lời thôi.
[Nữ Nhân Của Đại Thần]: Đúng thế, mấy người đừng ăn nói linh tinh.
Viễn Cẩn Thiên lúc này gọi điện cho Tiêu Minh.
“A lô”.
“Lão đại, sao anh không online nữa vậy? Trên mạng ai cũng đang chờ anh kìa”. Giọng nói của Viễn Cẩn Thiên hơi nôn nóng hỏi.
“Tôi đã tìm thấy tiểu Đào, bây giờ tôi đang trên đường đón cô ấy”.
“Cái gì? Tìm thấy tiểu Đào nhi rồi? Ở đâu vậy?”.
Tiêu Minh hơi trầm ngâm, một lúc sau mới lên tiếng.
“Ở một căn nhà bỏ hoang, cô ấy với Lục Thanh Ngọc bị bắt cóc ở đó”.
Viễm Cẩn Thiên hơi nhíu mày “Vậy sao?”.
“Tôi cúp máy trước, sắp tới nơi rồi”.
“Được”.
– —-
Tại căn nhà bỏ hoang.
Bạch Đào sợ hãi run rẩy, nhìn một căn phòng nào đó đang đóng.
Lúc này những tên cướp đó sau một lúc thật lâu mới mở cửa từ bên trong đi ra, trên mặt ai cũng có nụ cười thỏa mãn.
Có một vài tên liếc nhìn thân thể Bạch Đào với ánh mắt không có ý tốt.
Cô ta hơi rụt người lại.
Đợi mấy tên đó đi ra ngoài, Bạch Đào hơi dịch người sang một bên, lén liếc vào trong căn phòng.
Căn phòng hơi tối, tuy nhiên vẫn đủ để nhìn rõ tình cảnh nơi đó.
Lục Thanh Ngọc nằm ngửa ra mặt đất, xung quanh là đầy thứ hỗn độn vương vãi, trên người là đầy vết tím bầm, một bên mặt cô thậm chí còn in một bàn tay đỏ bừng.
Mặt Lục Thanh Ngọc thẫn thờ như người vô hồn nhìn lên trần nhà, cả người không động đậy, một bộ dạng phó mặc cho đời, nếu như không phải cô ta đang thở thì ai cũng nghĩ cô ta chỉ là một xác chết.
Bạch Đào hơi chột dạ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ.
Thanh Thanh, chỉ lần này thôi.
Cậu chỉ cần ủy khuất lần này thôi, rồi mình sẽ trả thù cho cậu.
Dù sao cô làm vậy chỉ là kéo dài thời gian để người khác tới cứu hai người.
Cô không làm gì sai cả.
Nghĩ vậy, đôi mắt tròn ướt đẫm lệ của Bạch Đào trở nên kiên định lên.
Ở đằng trước, đột nhiên cánh cửa nhà kho bị đạp ra.
Bạch Đào giật mình, nghĩ là bọn bắt cóc trở về, nhưng khi nhìn lên thì cô kinh ngạc.