Màu Xanh Trong Suốt

Chương 6


Bạn đang đọc Màu Xanh Trong Suốt – Chương 6


đã nói với anh bao nhiêu lần rồi đừng có dính dáng nhiều đến Jackson, cảnh sát đang theo dõi hắn đấy, hắn sớm muộn cũng bị bắt thôi”, Lilly nói, nàng tắt phụt tivi đang phát hình một chàng trai trẻ đang hát.
Oscar nói: “OK, chúng ta dọn dẹp đi”, và mở cửa hành lang. Một cơn gió lạnh buốt xộc vào, một cơn gió tươi mát, đến tận giờ tôi vẫn còn cảm thấy.
“Chẳng phải em đã luôn nhắc là anh không nên rủ theo mấy đứa không biết gì về khu Yokota hay sao? Anh sẽ làm gì nếu không có em hả? Có khi anh đã tiêu rồi, Ryu, anh trai của Tami là một kẻ hung ác lắm.”
Nhưng khi mọi người cẫn đang trần truồng nằm xung quanh, Tami, bồ của Bob, về và đã đánh nhau một trận kịch liệt với Kei, người đã cố gắng cản cô ta đáng Bob. Anh của Tami là một gã gangster sừng sỏ, và vì cô ta muốn chạy đến kể cho anh trai, tôi không còn cách nào khác là đưa cô ta đến nhà Lilly. Tôi nghe nói Lilly là bạn cô ta – nàng đã có lần kể về cô ta. Chỉ vài phút trước Tami vẫn ngồi trên ghế sofa khóc nức nở: “Tôi sẽ giết bọn họ!” Mặt cô ta bị mong tay Kei cào xước.
Nàng uống một ngụm ở cốc Coca Cola có miếng chanh nổi lềnh bềnh trong cốc rồi chuyền cho tôi. Nàng chải tóc và mặc chiếc áo choàng ở nhà màu đen. Dường như vẫn còn giận dữ, nàng đánh răng và tiêm Philopon ngay trong bếp với cái bàn chải đánh răng vẫn còn lủng lẳng trong miệng.

“Thôi, bỏ qua đi, Lilly. Anh xin lỗi.”
“Ồ, được thôi, em biết anh lại làm thế ngay ngày mai ấy mà… Nhưng nghe này, anh biết đấy, gã hầu bàn ở chỗ em, một gã quê ở Yokusuka đang gạ em mua một ít Mescaline[1]. Anh thấy thế nào, Ryu? Anh cũng muốn thử chứ?”
[1] Mescaline: chất analôit gây ảo giác, trong có một loại xương rồng.
“Bao nhiêu tiền một tép?”
“Em không biết, hắn nói chỉ năm đô la, em có nên mua không?”

Lông mu của Lilly thậm chí cũng được nhuộm giống màu tóc. “Ở Nhật, người ta không bán thuốc nhuộm cho lông phần dưới”, nàng nói, “em phải đặt hàng từ tận Đan Mạch đấy”.
Qua mớ tóc lòa xòa che mắt, tôi có thể thấy ngọn đèn trần. “Này, Ryu, em đã mơ về anh đấy”, Lilly nói và quàng tay quanh cổ tôi.
“Giấc mơ thấy anh cưỡi ngựa trong công viên à? Anh đã nghe em kể rồi.” Lưỡi tôi lướt trên lông mày Lilly, chúng lại mọc lên lởm chởm.
“Không, giấc mơ khác cơ, sau giấc mơ trong công viên. Hai chúng ta đi ra biển, một bãi biển rất đẹp. Bờ biển rộng và đầy cát phủ, chẳng có ai ở đó ngoài anh và em. Chúng ta bơi lội và chơi đùa trên cát nhưng ở phía bên kia bờ biển chúng ta có thể thấy thành phố này. Ừm nó rất xa, do vậy chúng ta không thể nhìn thấy nhiều, nhưng chúng ta vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của những người sống ở đó – giấc mơ là thế, đúng không? Đầu tiên họ đang có lễ hội gì đó, kiểu như festival của nước ngoài. Nhưng ngay sau đó, một cuộc chiến nổ ra trong thành phố, với đạn pháo nổ ầm ầm. Một cuộc chiến thật sự – mặc dù ở rất xa nhưng chúng ta cũng có thể nhìn thấy những người lính và xe tăng.
Như thế, hai chúng ta, Ryu ạ, chỉ đứng nhìn từ bãi biển, giống như một giấc mơ vậy. Và anh nói: “Này, chiến tranh đấy”, và em đáp lại: “Phải.”
“Em có những giấc mơ thật quái lạ đấy, Lilly”. Giường ẩm ướt. Một vài chiếc lông chọc ra khỏi gối đâm vào gáy tôi. Tôi kéo ra một chiếc lông nhỏ và dùng nó cù cù vào đùi Lilly.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.