Bạn đang đọc Màu Xanh Trong Suốt – Chương 12
Sáng sớm, cơn mưa ngớt, ô cửa sổ nhà bếp và các cánh cửa trượt bằng thủy tinh lấp lánh sáng như những miếng bạc.
Khi tôi đang hít thở không khí ấm áp của buổi sáng và mùi cà phê mới pha, đột nhiên cửa ngoài bật mở. Có ba cảnh sát đứng đó, bộ ngực vạm vỡ của họ hằn lên dưới lớp vải đồng phục phảng phất mùi mồ hôi với vai áo viền trắng. Hoảng sợ, tôi lập cập đánh đổ đường ra sàn nhà. Viên cảnh sát trông trẻ hơn hai người kia hỏi tôi: “Bọn trẻ con chúng mày ờ đây làm gì?”
Tôi cứ đứng như trời trồng không trả lời, và hai cảnh sát đứng trước mặt tôi đẩy tôi sang một bên rồi đi vào phòng. Phớt lờ Kei và Reiko đang nằm đó, họ đứng khoanh tay trước cửa phía hành lang, rồi thô bạo kéo mạnh tấm rèm.
Âm thanh và ánh sáng chói chang ùa vào, Kei nhảy dựng lên. Vùng ánh sáng sau lưng những viên cảnh sát này khiến người họ trông thật to lớn.
Người cảnh sát to béo lớn tuổi hơn vẫn đứng ở lối ra vào lấy chân hất những chiếc giày nằm chỏng chơ ở đó sang một bên và chậm rãi đi vào.
“Chúng tao không có lệnh bắt, nhưng bọn mày không được phép làm bậy bạ như thế này, đúng không nào? Đây là nhà mày à? Đúng không?” Ông ta chộp lấy tay tôi và kiểm tra những vết tiêm chích.
“Mày vẫn còn đi học à?” Những ngón tay của viên cảnh sát lớn tuổi to béo, ngắn ngủn và móng tay của ông ta thật bẩn thỉu. Dù ông ta không nắm tay tôi chặt lắm, tôi cũng không thể vùng vẫy thoải mái. Tôi nhìn chằm chằm một cách bất thường vào bàn tay dường như đã được rửa sạch bởi ánh nắng ban mai của viên cánh sát bắt tôi, tựa như tôi chưa bao giờ nhìn thấy một bàn tay vậy.
Những người khác ở trong phòng, hầu như đều đang trần truồng, vội vã mặc quần áo. Hai viên cảnh sát trẻ cùng huýt sáo. Từ chỗ tôi đang đứng, có thể nghe thây những từ như “bẩn thỉu” và “marijuana[1]”.
[1] Marijuana: Cần sa
“Mặc quần áo nhanh lên, chính mày đấy, mặc quần vào.”
Kei, vẫn còn đang mặc đồ lót, bĩu môi và nhìn viên cảnh sát béo mập đầy thách thức. Yoshiyama và Kazuo đứng bên cửa sổ, gương mặt lạnh như băng. Khi họ đang dụi mắt, một cảnh sát yêu cầu họ vặn nhỏ cái radio đang kêu ầm ĩ. Đứng cạnh tường, Reiko cuống cuồng lục trong túi xách; cô tìm thấy cái lược và chải tóc. Viên cảnh sát đeo kính cầm túi xách của cô ta và dốc ngược ra bàn.
“Này, ông đang làm gì thế buông nó ra”, Reiko phản kháng yếu ớt, nhưng viên cảnh sát chỉ khịt mũi và phớt lờ cô ta.
Moko, đang khỏa thân, vẫn nằm sấp trên giường, không hề có ý ngồi dậy, hai bên mạng sườn ướt đẫm mồ hôi phơi ra trước ánh sáng. Mấy cảnh sát trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào cô. Tôi đi tới lắc lắc vai cô, gọi: “Dậy đi”, và lấy chăn quấn quanh cô ta.
“Mặc quần vào! Mày nhìn tao như thế là có ý gì hả?” Kei lẩm bẩm gì đó và quay đi, nhưng Kazuo đã ném cho cô ta cái quần jeans và cô ta mặc nó, tặc lưỡi. Cổ họng cô ta phập phồng.
Tay chống hông, ba người bọn họ nhìn quanh phòng và kiểm tra gạt tàn. Moko cuối cùng cũng mở mắt và lẩm bẩm: “Hả? Gì thế? Mấy gã kia là ai thế?” Mấy viên cảnh sát cười ha hả.
“Này, lũ trẻ con vắt mũi chưa sạch chúng mày đã tự do quá trớn rồi đấy, làm bọn tao khó chịu, tất cả bọn mày nằm ườn ra, trần truồng ngay giữa ban ngày ban mặt, có thể bọn mày không thấy xấu hổ, nhưng những người khác – không phải là lũ trẻ ranh như bọn mày – sẽ hiếu được xấu hổ là như thế nào.”
Viên cảnh sát lớn tuổi hơn mở cửa hành lang, bụi bay như mưa.
Thành phố lúc ban mai dường như rực rỡ đến lóa mắt. Những cái giảm xóc của xe ô tô đi trên đường lấp lóa khiến tôi cảm thấy choáng váng, buồn nôn.
Mấy viên cảnh sát dường như to hơn hẳn so với tất cả lũ chúng tôi trong phòng.
“Tôi hút thuốc được chứ?”, Kazuo hỏi, nhưng viên cảnh sát đeo kính nói: “Đừng có mơ”, ông lấy điếu thuốc từ kẽ tay hắn, nhét lại vào bao thuốc. Reiko giúp Moko mặc đồ lót. Rất nhợt nhạt và run rẩy, Moko cài móc áo ngực.
Cố gắng chống chọi cơn buồn nôn đang dâng lên, tôi hỏi: “Có vấn đề gì vậy?”
Ba người bọn họ nhìn nhau và phá lên cười.
“Vấn đề à? Này, hay đấy nhỉ, những lời như thế lại được phát ra từ miệng mày! Hãy nghe này, chúng mày đừng có chìa mông ra trước mặt người khác, có lẽ chúng mày cũng chẳng ý thức được đâu, nhưng chúng mày cũng đừng nên cư xử như bọn chó.
Chúng mày cùng có gia đình chứ? Họ không nói gì về việc chúng mày đang làm à? Bọn họ không quan tâm chứ gì? Chúng tao biết bọn mày trao đổi bạn tình cho nhau thế nào. Này, mày thậm chí còn ngủ cả với bố mày nữa chứ còn gì? Tao nói mày đấy!”
Ông ta quay lại và quát lên với Kei. Cô ta ứa nước mắt.
“Này, con đĩ non, tao còn khiến mày tủi thân hay sao?”
Moko tiếp tục run rẩy và dường như không ngừng lại nên Reiko cài cúc áo cho cô ta.
Kei đi ra phía bếp, nhưng viên cảnh sát to béo đã túm tay cô ta lôi lại.