Bạn đang đọc Màu Xanh Trong Suốt – Chương 10
Bầu không khí ẩm ướt áp vào mặt tôi. Lá dương kêu xào xạc và mưa chầm chậm rơi. Có mùi cỏ và bê tông ướt lạnh.
Những hạt mưa rơi được hắt sáng bởi đèn pha ô tô trông giống như những mũi kim bằng bạc.
Kei và Reiko đã đi với hội da đen đến một câu lạc bộ ở khu căn cứ. Người đàn bà da đen – tên cô ta là Ridianna – cố gắng rủ tôi đến chỗ cô ta.
Những mũi kim bạc dần dần trở nên dày đặc, những vũng nước nhỏ phản chiếu ánh đèn từ trên cao trong khu vườn bệnh viện trở nên rộng hơn. Gió tạo nên những gợn sóng lăn tăn trên bề mặt vũng nước và những dải ánh sáng yếu ớt cũng chuyển động theo.
Một con bọ cánh cứng bị gió thổi bay khỏi thân cây dương; nó gắng bơi trên dòng nước đang chảy. Tôi nghĩ vẩn vơ không biết loài bọ này có tổ để về không.
Thân mình màu đen của nó lấp lánh dưới ánh sáng, thoạt tiên có thể khiến người ta nhầm là một mẩu thủy tinh. Con bọ đã leo lên được một hòn đá và quyết định sẽ đi đường nào. Có lẽ nghĩ rằng mình sẽ không hề gì, con bọ lại leo xuống một bụi cỏ, nhưng lập tức, nó bị dòng nước mưa đang chảy mạnh lôi tuột và rồi chìm nghỉm.
Mưa tạo nên nhiều âm thanh khác nhau ở những nơi khác nhau. Khi trên cỏ, sỏi và đất, tiếng mưa như những nhạc cụ nhỏ. Tiếng leng keng của cái piano đồ chơi nhỏ đến mức có thể đặt trong lòng bàn tay, trộn lẫn với tiếng chuông reo trong tai tôi, hậu quả của việc chích heroin.
Một người phụ nữ đang chạy trên đường. Cô ta chạy bằng chân trần làm nước bắn tung tóe, trên tay cầm đôi giày. Có lẽ vì chiếc váy ướt cứ dính chặt vào người, cô xòe nó ra và tránh nước do xe ô tô chạy qua bắn vào người.
Chớp lóe lên mưa rơi càng lúc càng nặng hạt. Mạch tôi đập rất chậm, cơ thể giá lạnh.
Cây linh sam khô để ở hành lang là do Lilly mua vào dịp Giáng sinh. Ngôi sao bạc cuối cùng vẫn nằm trên chóp. Kei nói cô ta dùng nó để nhảy cùng. Cô ta nói cô ta đã cắt cái chóp để nó khỏi đâm vào đùi khi cô ta nhảy thoát y.
Cơ thể tôi lạnh; chỉ có bàn chân là nóng. Thỉnh thoảng cơn nóng lại chậm rãi chạy lên đầu tôi. Một khối hơi nóng bằng hạt đào và khi dâng lên, nó cào vào tim, vào bụng, vào phổi, vào họng, vào lợi tôi.
Cảnh tượng ẩm ướt bên ngoài trông rất đỗi dịu dàng. Những đường nét mờ mờ của con đường bao phủ bởi mưa, và tiếng ồn của xe cộ được giảm nhẹ bởi những hạt mưa như những mũi kim bạc rơi mau. Nó tôi và ẩm ướt như người đàn bà nằm xuống, đang thả lỏng sức lực.
Khi tôi ném điếu thuốc đang hút dở, nó tạo ra một tiếng động nhỏ và tắt ngấm trước khi rơi xuống đất.