Màu tường vi cho em

Chương 58


Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 58

Trì Kiều cảm thấy Lục Tầm xấu hổ, nhìn cô thật đáng yêu liền dời tầm mắt đi chỗ khác, cô có chút muốn ôm cổ hôn lên má anh, nhưng nhớ tới sự lạnh nhạt ban ngày, trong lòng vẫn có chút bực bội liền nhịn kích động trong lòng xuống.
 
Hai người mất một lúc không nói gì với nhau, khi Lục Tầm bỗng dưng nhấc chăn lên rồi nằm vào, trái tim Trì Kiều đột nhiên co rút lại. Lục Tầm sợ nóng, bình thường mỗi khi ngủ cùng cô đều sẽ nằm ở trên chăn, rất ít khi giống như bây giờ chui vào trong chăn nằm sát cô như vậy.
 
Bộ đồ ngủ của Trì Kiều là một chiếc váy dài tay, nằm kiểu này, váy đã sớm cuộn lên trên đùi, vừa định kéo thì tay đã bị Lục Tầm nắm.
 
Lục Tầm quay đầu nhìn Trì Kiều: “Chúng ta cùng nhau ngủ, đến khi ngủ dậy em nhất định sẽ quên, không bĩu môi nữa.”
 
Đây là đang bắt nạt cô vì có tính hay quên, không cần dỗ cũng được sao? Trì Kiều khẽ tránh sang một bên, rút tay ra, dẩu miệng hỏi: “Em cảm thấy anh đang lừa em, ở bên ngoài tiểu khu anh đã gặp Thời Dự, có thể ghen lại không để ý tới em?”
 
Cửa sổ trong phòng ngủ được rèm che lại, ánh sáng mờ ảo. Đôi mắt của Trì Kiều đen láy. Lục Tầm  đương nhiên sẽ không thừa nhận lúc nãy là d những suy nghĩ trong đầu làm cho tức giận, lại càng không thể để cho bạn gái biết chuyện anh ghen chỉ vì món bít tết trong kỳ hè kia.
 
Lục Tầm bị Trì Kiều nhìn chằm chằm, lỗ tai nóng rực, đưa tay lên che đi đôi mắt sáng bóng của cô: “Em cứ nói mãi thì đến khi nào có thể ngủ?”
 
“Anh ở bên cạnh em không ngủ được.”
 
Trì Kiều còn chưa bỏ tay Lục Tầm xuống, miệng đã bị anh hôn. Khi Lục Tầm buông tay ra, tầm nhìn của Trì Kiều đã được khôi phục, đồng thời cũng bị anh xoay ngừi ngăn lại.
 
Chai rượu vang mà khách sạn mang tới, Trì Kiều đã uống hai ly, số còn lại đều bị Lục Tầm uống, xung quanh hai người có mùi rượu nhàn nhạt cũng không rõ là từ ai, Lục Tầm uống không nhiều lắm, không có sau, nhưng hơi cồn vào người cũng khiến con người ta trở nên hưng phấn, huống chi là chàng trai mới hai mươi tuổi tràn đầy sức sống.
 

Đầu Trì Kiều hơi choáng váng, nụ hôn sâu và dài như vậy khiến cô cảm thấy thiếu oxy, cô không để ý cho đến khi tay Lục Tầm đặt trên ngực mình đột nhiên tăng lực. Lục Tầm nắm chặt hơn trước rất nhiều, ngoài sự đau nhức, còn cảm thấy khó tả, Trì Kiều phải mất một lúc mới nhớ ra muốn đẩy đối phương ra, nhưng không đợi cô đẩy ra, bàn tay của Lục Tầm đã di chuyển xuống phía dưới, dừng lại ở trên bụng cô.
 
Lục Tầm cắn nhẹ vành tai nói: “Cả người em khắp nơi đều lạnh, chẳng trách luôn kêu lạnh.”
 
Hơi nóng từ miệng và mũi phả ra sau tai và cổ Trì Kiều, cả người có chút tê dại còn phần nhiều là ngứa ngáy. Trì Kiều rụt cổ lại, muốn nói chuyện, nhưng cổ họng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, phải mất một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Anh tránh ra, người anh nóng quá, khó chịu.”
 
Trì Kiều sợ lạnh, thân nhiệt thấp, lòng bàn tay của Tần Úy cũng nóng, vào mùa hè, cô ấy luôn thích ôm lấy cánh tay lạnh lẽo của cô để hạ nhiệt, cô đã không thích. Nhưng bàn tay của Lục Tầm trên bụng dưới của cô, nó không hề nóng, mà là ấm áp, một cảm giác kỳ lạ.
 
Nghe vậy, Lục Tầm thật sự trở mình nghiêng người nằm sang một bên, nhưng cũng không bỏ tay ra, vuốt ve vùng da bụng của Trì Kiều, nhìn cô cười: “Thật sự khó chịu? Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, hóa ra là em lây từ anh.”
 
Trì Kiều da mặt mỏng, nghe thấy như vậy tự nhiên có chút buồn bực, đỏ mặt đẩy tay anh, Lục Tầm buông tay ra, ôm lấy sau gáy cô rồi lại hôn xuống một lần nữa. Lần này lâu hơn lần trước, mà cô cũng nhận ra Lục Tầm đang không ngừng vuốt ve đùi mình, Trì Kiều cả kinh, dùng sức đẩy anh ra.
 
Tuy nhiên, cô càng đẩy thì Lục Tầm càng di chuyển nhanh hơn, cuối cùng khi anh chạm vào giữa chân cô, Trì Kiều cảm thấy mình như muốn phát điên rồi.
 
Trì Kiều không thể đẩy Lục Tầm ra, vì vậy đành phải nói “Anh không thể làm như vậy được”, nhưng một lúc lâu sau, Lục Tầm mới buông cô ra. Sau khi được giải thoát, Trì Kiều vô thức nhảy ra khỏi giường rồi trốn vào phòng tắm, cũng không nhìn Lục Tầm, nhớ lại chuyện vừa rồi, càng không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ.
 
Trì Kiều bản tính nhút nhát, bảo thủ, còn mẹ Tần lại là người truyền thống, cũng chưa từng nói chuyện này với cô và Tần Úy. Tần Úy đã từng có bạn trai, xem qua nhiều phim tình cảm, đương nhiên cô ấy cũng sẽ không ngây thơ giống như em gái mình, cô ấy đã vài lần đưa Trì Kiều đi xem phim, muốn truyền cho cô những kiến thức về khoa học phổ thông nhưng Trì Kiều đều không chịu. Vì vậy, mặc dù đã vào đại học, đối với chuyện nam nữa, Trì Kiều cũng chỉ mơ hồ biết được tại sao lại như thế, nhưng không hoàn toàn hiểu rõ. Hành vi vừa rồi của Lục Tầm đối với cô mà nói, vô cùng vô cùng nghiêm trọng.
 
Trì Kiều đang ngơ ngác ngồi trên bồn cầu, cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ mấy tiếng, thấy bạn gái mãi không chịu đáp lời, Lục Tầm đứng ở bên ngoài cười hỏi, “Sợ à?”
 

Trì Kiều nghe ra được trong giọng nói mang theo chút không nghiêm túc, lại càng khiến cô tức giận, không thèm để ý tới anh.
 
“Nếu em không chịu ra, anh sẽ đi vào?”
 
“Chờ một chút …” Nghe được câu sau, Trì Kiều không dám ở bên trong không lên tiếng nữa, nhanh chóng sửa sang lại quần áo ngủ và đầu tóc, mở cửa phòng tắm, cúi đầu bước ra ngoài.
 
Cô cúi đầu không chịu nhìn mặt Lục Tầm, lúc đi ngang qua, ánh mắt cô vô tình rơi vào cạp quần jean của anh, vừa rồi lúc anh chạm vào đùi cô, chỗ nào đó vẫn chưa thể trở về trạng thái ban đầu, đại khái lúc trước cô cũng đã nghe Tần Úy nói về phản ứng này của con trai, chẳng qua không mấy để ý, đến bây giờ mới hoàn toàn lĩnh ngộ hàm nghĩa.
 
Trước khi ra khỏi phòng tắm, Lục Tầm đưa tay lên như muốn chạm vào đầu cô, Trì Kiều có chút chán ghét mà tránh đi. Cô vừa nhảy ra khỏi giường, không quan tâm đến việc đi dép trong nhà, đứng trên nền gạch lạnh lẽo trong phòng tắm một lúc, hơi lạnh từ lòng bàn chân lan đến bụng dưới. Cảm thấy bụng dưới đau âm ỉ, Trì Kiều muốn chui vào trong chăn, nhưng lúc này trên giường vô cùng lộn xộn, chăn rơi trên đất, còn ga giường cũng vô cùng nhàu nhĩ…
 
Thừa dịp Lục Tầm vẫn chưa từ phòng tắm ra, Trì Kiều nhanh chóng chỉnh lại giường, mang dép đi ra phòng ngoài, dùng ấm điện đun nước, đợi nước sôi rót vào cốc uống cho ấm bụng, đến khi uống hơn nửa cốc nước, Lục Tầm mới từ trong phòng tắm đi ra.
 
Anh đi tắm, tóc không sấy mà chỉ dùng khăn bông lau qua, nước trên ngọn tóc vẫn còn nhỏ giọt. Khi ngồi vào ghế sô pha, thấy Trì Kiều vô thức tránh sang một bên, Lục Tầm nhìn cô cười, “Thật sự bị dọa sợ rồi?”
 
Trì Kiều vẫn là xấu hổ nhìn hắn, nhăn mày nói: “Anh còn nói nữa!”
 
Lục Tầm đưa tay xoa xoa tóc cô: “Đã hơn bốn giờ rồi, thay quần áo đi, lát nữa anh đưa em đi ăn tối.”
 
Trên người có mùi xà phòng sạch sẽ, Trì Kiều ngửi thấy, nhưng cảm thấy chưa đủ sảng khoái nên đứng dậy đi vào phòng tắm, không nói một lời. Đến khi cô tắm táp thay quần áo xong đã hơn một tiếng sau, Lục Tầm uống rượu không lái được nên gọi xe của khách sạn đưa Trì Kiều đến bãi biển xa thành phố vừa ăn vừa ngắm hoàng hôn.

 
Vì chuyện của mẹ, tâm tình anh không tốt, vốn dĩ anh không muốn ra ngoài, nhưng liên tiếp hai lần chọc tức bạn gái, anh nào dám không dỗ dành?
 
Trì Kiều không biết là đang tức giận hay xấu hổ, từ lúc đi ra ngoài lên xe rồi lái đến bãi biển, suốt dọc đường đi cũng không chịu mở miệng nói chuyện, Lục Tầm hiểu tính tình của cô, cũng biết cô không tức giận lâu, nên cũng không hoảng mà bình tĩnh đặt khuỷu tay lên cửa kính xe, suốt cả đoạn đường đều chăm chú nhìn cô.
 
Trì Kiều bị Lục Tầm nhìn suốt dọc đường, muốn lên tiếng nói anh không được nhìn nữac, nhưng ngại chuyện phía trước vẫn còn tài xế chỉ quay sang lườm anh một cái. Lục Tầm da mặt dày, một chút cũng không thèm để ý, ngược lại cầm lấy tay cô.
 
Nhà hàng ven biển này không lớn, nhưng vì nằm ở vị trí đắc địa nên nổi tiếng đắt đỏ và khó đặt trước, ba của Lục Tầm thích tổ chức tiệc ở đây, quanh năm chọn phòng riêng tốt nhất. Vốn dĩ anh muốn dùng bữa tối nay, Lục Tầm gọi điện nói sẽ đưa Trì Kiều đến ăn tối, vì vậy ba của Lục Tầm đã thay đổi địa điểm tổ chức tiệc thành khách sạn của riêng của nhà mình mình.
 
Nhà hàng này được xây dựng gần biển, ba của Lục Tầm cũng đã bao một phòng riêng tốt nhất, hai mặt đều là cửa sổ sát đất, sẽ cho người ta ảo giác như đang trôi trên biển.
 
Khi hai người đến nơi, đầu bếp và người phục vụ đã ở đó, nhìn thấy hoa trên bàn, Trì Kiều đang đi phía trước, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Lục Tầm, “Sao lại tới chỗ này?”
 
“Đồ ăn vừa ngon, lại còn được ngắm hoàng hôn trên biển, không thích sao?”
 
Nhìn ra khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, mặt trời lặn đang dần nhuộm vùng biển xa thành một màu hồng, ăn một bữa trong khung cảnh như vậy, quả thực vừa xa xỉ lại vừa lãng mạn.
 
Căn phòng riêng này rộng hơn trăm mét vuông, trang trí rất tao nhã, ngay cả ấm chén cũng tinh xảo hơn cả khách sạn năm sao. Ẩm thực là sự kết hợp giữa ẩm thực Trung Hoa và phương Tây, bao gồm sashimi, bít tết, vịt quay, cá sóc, trước đây Trì Kiều cũng đã từng đi ăn với ba Tần trong một nhà hàng hàng nghìn người tính theo đầu người,  cũng không biết có phải khi đó có quá nhiều người hay không, hay bởi vì bây giờ đang rất đói, trước mắt có thức ăn khiến cô thèm ăn hơn nhiều.
 
Căn phòng rất lớn, ngoài họ ra còn có một đầu bếp và bốn người phục vụ, Trì Kiều hay quên đến mức mất bình tĩnh, nhưng trước mặt 5 người xa lạ, khi nói chuyện với bạn trai vẫn ngượng ngùng, sau đó lại cúi đầu chuyên tâm ăn uống.
 
Sau khi món ăn cuối cùng cần nấu tại chỗ được phục vụ bưng lên, đầu bếp liền rời đi. Lục Tầm biết Trì Kiều là người hay câu nệ, vì vậy đã để cho mấy người phục vụ kia rời đi cùng lúc. Sau khi mọi người đi hết, Trì Kiều mới cười nói: “Nơi này rất ngon cũng rất đẹp.”
 

Lục Tầm đã đến đây nhiều lần, ngắm cảnh biển cũng không có gì lạ, khi đang dùng bữa, ánh mắt anh vẫn đang dán chặt lên người bạn gái, liền nói: “Bữa tối em ăn nhiều hơn bình thường. Ngày mai rảnh rỗi, nếu thích anh lại đưa em tới ăn tiếp.”
 
Trì Kiều lắc đầu nói “Không cần”: “Thỉnh thoảng đến thôi cũng đã rất xa xỉ rồi.”
“Món bít tết mà em mời Thời Dự ăn cũng đắt như vậy.”
 
“…”
 
Sau khi Trì Kiều nói rõ, Lục Tầm lập tức không để ý nữa, câu này nói ra cũng chỉ là thuận miệng trêu chọc, sợ bạn gái hiểu lầm mình bụng dạ hẹp hòi, Lục Tầm liền đổi chủ đề nói: “Nơi này do một mình ba anh bao, một ngày ăn ba bốn bữa cũng không sao, ông ấy trả tiền. Cho dù không phải ông ấy trả, nếu em thích, cho dù phải tán gia bại sản anh cũng sẽ mời em ăn.”
 
Không đợi Trì Kiều lên tiếng, Lục Tầm nói: “Lần đầu tiên anh được ăn KFC là lúc bốn tuổi, khi đó mẹ anh và ba của Từ Xán vẫn chưa ly hôn, khi bà ấy nhận được tiền lương, bà ấy liền dẫn anh cùng Từ Xán đi ăn gà rán uống Coca, sau khi ăn xong bà ấy còn hỏi bọn anh có muốn ăn thêm nữa hay không, kỳ thật bọn anh vẫn ăn chưa no nhưng vì tiếc tiền, liền nói không muốn. Bà ấy vẫn mua cho bọn anh, ngoại trừ gà rán còn có khoai tây chiên và kem, đối với anh lúc đó mà nói, đây là niềm vui xa xỉ nhất, đến bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ. Cho nên niềm vui còn quan trọng hơn tiền bạc, có thể nhớ rõ mới đáng giá.”
 
Nghe vậy, Trì Kiều nhớ đến chuyện của mẹ anh, Lục Tầm trông có vẻ ổn, nhưng khi biết rằng mẹ mình đã quay về, trong lòng nhất định không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, đã vậy cô còn giận dỗi với anh… Trì Kiều có chút hối hận về chuyện mình kháng cự buổi chuyện, cô cảm thấy chuyện nam nữ cũng không phải chỉ một mình con gái phải chịu thiệt thòi, nhưng trời sinh cô là người hay xấu hổ, đẩy anh ra cũng là phản ứng theo bản năng, nếu như không phải quên mất tâm trạng bất ổn của Lục Tầm, có lẽ cô sẽ chịu đựng…
“Lục Tầm.”
 
“Ừ?”
 
Trì Kiều ôm lấy bó hoa ở trên bàn ăn đứng dậy nắm tay Lục Tầm: “Anh ăn  no chưa? Ở đây đẹp quá. Chúng ta đi dạo trên cầu giàn một lát cho thoải mái.”
 
Lục Tầm phì cười, đưa tay lên xoa tóc cô: “Cái kia không còn tức giận nữa?  Em cũng nên tùy hứng một chút, không cần phải ngoan như vậy, anh cũng không biết không xấu hổ mà bắt nạt em.”
 
“…”
 
Thấy Trì Kiều lại muốn bĩu môi, Lục Tầm cầm áo khoác bên cạnh, nắm tay bạn gái: “Đi dạo một chút.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.