Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 56
Lục Tầm nghi ngờ nhìn Trì Kiều một lúc: “Em đang nói cái gì vậy? Mẹ anh?”
Phản ứng của anh khiến Trì Kiều khó hiểu, trong lòng cô cả kinh, bất giác nhìn anh cắn môi: “Anh không tức giận vì chuyện này sao?”
Thấy Lục Tầm đang im lặng nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, cô lại ôm lấy cánh tay anh, không khỏi chột dạ mà hỏi: “Bà chủ nhà hàng cơm kia là mẹ anh, anh không biết chuyện này sao?”
Lục Tầm lại hỏi: “Em đang nói cái gì vậy?”
“Không phải bởi vì chuyện này, sao anh không vui?” Trì Kiều vô cùng khó xử, nói như vậy thì cô đã nghĩ sai rồi, hại bà chủ tiệm cơm đột nhiên bị bại lộ…
Lục Tầm không muốn nói là do Thời Dự, nên cũng không trả lời, thấy Trì Kiều ho khan, lúc này anh mới nhớ ra mình vẫn chưa dập thuốc. Mấy ngày nay nhiệt độ xuống thấp, bên ngoài trời lạnh, Lục Tầm vứt điếu thuốc rồi đưa Trì Kiều trở lại xe.
Hai người chỉ hỏi mà không trả lời, bầu không khí có chút kỳ quái, trong lòng Trì Kiều tràn đầy ấm ức, suy nghĩ tìm lời thích hợp rồi chủ động lên tiếng: “Trước đây em cũng cảm thấy bà chủ tiệm cơm rất lạ, nếu không phải tính rất ít tiền, thì lại đơn giản không thu tiền, sau khi chúng ta bị tai nạn xe, bà ấy nghe bạn cùng phòng em nói chuyện này, mới khẩn trương gọi điện thoại tới hỏi, nói mình là mẹ của anh, sợ anh vẫn còn giận bà ấy, cho nên mới không dám trực tiếp tới tìm, muốn nhờ em giữ bí mật… Hôm qua bà ấy còn tới tìm em, hai người cùng nhau ăn cơm trưa, bà ấy hỏi rất nhiều có liên quan tới anh, còn nói trước đây anh đi theo bà ấy thì đã chịu không ít khổ cực, hiện tại rất muốn bù đắp, chỉ sợ anh không tha thứ cho mình, muốn em đừng nói trước với anh, giúp bà ấy thử thăm dò xem, hỏi nếu mẹ anh quay trở lại, anh có thể tha thứ cho bà ấy hay không.”
Lục Tầm thật lâu không lên tiếng, lái xe đi được 500 mét mới hỏi: “Em có chắc người đó là mẹ anh không?”
Đã mười hai năm không gặp, từ ‘mẹ’ này đối với anh mà nói vô cùng xa xôi, khi nghe được lời này, phản ứng đầu tiên của Lục Tầm chính là nhận nhầm người.
Trì Kiều gật đầu: “Lúc trước không rõ lắm, ngày hôm qua khi cùng ăn cơm mới có cơ hội nhìn kỹ, anh rất giống bà.”
Mẹ Tần và mẹ Thời Dự bởi vì cuộc sống khá giá, được chăm sóc tốt cho nên trông trẻ hơn nhiều so với những người cùng trang lứa nhưng một người giàu có như mẹ Lục Tầm lại không giống như vậy, bà nói năm mình hai mươi tuổi đã sinh Lục Tầm, hiện tại cũng chỉ ngoài bốn mươi tuổi, tuy rằng quần áo đắt tiền nhưng cũng đã có chút lão hóa, khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn, dường như không thể nhìn ra dung mạo xinh đẹp thời còn trẻ, đại khái do nhiều năm mất ngủ mà thành.
Thấy Lục Tầm im lặng, Trì Kiều lại nói: “Hẳn không phải là kẻ lừa đảo đâu, lừa đảo đều sẽ vì tiền, bà ấy vẫn luôn miễn phí cho chúng ta, ngày hôm qua mời em ăn trưa, hôm nay còn gửi bạn cùng phòng một bộ đồ trang điểm cho em.”
Lo sợ Lục Tầm sẽ hiểu lầm mình, Trì Kiều sau đó liền thanh minh: “Mẹ anh mời em ăn cơm, tặng quà cho em, đối với em mà nói là gánh nặng rất lớn, bởi vì sợ anh tức giận. Lúc ba anh tìm em, anh đã không vui huống chi là bà, em cũng không biết nên từ chối như thế nào. Em lại sợ anh tức giận nếu không giúp bà ấy thì sẽ cảm thấy áy này. Nhờ em thử thăm dò anh, chuyện này lúc trước bà ấy cũng đã từng đề cập qua một lần nhưng lúc liên lạc với em lại không thúc giục mà chuyện này vẫn luôn là gánh nặng trong lòng em, em không biết phải mở miệng hỏi anh như thế nào.”
Trầm mặc một hồi lâu, Lục Tầm mới nói: “Chuyện này không liên quan gì đến em, em cũng không cần phải để ở trong lòng.”
Sau khi nói ra những lời này, mãi cho đến khi trở về khách sạn, Lục Tầm cũng không nói thêm lời nào nữa. Trì Kiều cực kỳ phiền lòng, cũng vô cùng ảo não, rõ ràng có cả trăm cách giải quyết, lần nào cũng chọn cái xấu nhất cũng trách cô thiếu kiên nhẫn, thấy Lục Tầm không vui liền chột dạ cho rằng anh đã biết chuyện này. Rốt cuộc bởi vì chuyện gì mà tức giận cô?
Trì Kiều rất muốn hỏi nhưng Lục Tầm vẫn lạnh mặt không nói, cô không dám nói chuyện này với anh.
Vào phòng, Lục Tầm lập tức ngồi xuống chỗ cửa sổ sát đất đến xuất thần, ngồi được khoảng một phần tư tiếng đồng hồ, anh mới đứng dậy tìm nước uống, vừa quay đầu lại thì thấy Trì Kiều đang ngồi trên ghế sô pha, vô cùng đáng thương mà nhìn mình. Lục Tầm không có mở tủ lạnh, mà ngược lại ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng tóc, dịu dàng hỏi: “Em không ngủ trưa sao?”
“Muốn ngủ.” Nói xong câu này, Trì Kiều vốn tưởng rằng Lục Tầm muốn ở một mình nên đứng dậy đi vào phòng trong, thật ra thì cô không buồn ngủ lắm, kỳ thật bữa trưa cô cũng ăn không nhiều, hiện tại có chút đói.
Ban đầu, Trì Kiều muốn sau khi ăn cơm trưa xong sẽ về nhà, chợp mắt một lúc, cùng đọc sách với Lục Tầm, đi ăn tối gần trường, tản bộ, xem phim, cả ngày mai cũng không đi đâu, hai người ở trong phòng đọc sách, xem phim, nói chuyện hoặc là làm một vài chuyện khác, hai mươi tư giờ hai người đều ở cạnh nhau. Sau khi nghỉ lễ Trung thu, cô sẽ bắt đầu trở nên chăm chỉ, thời gian ở bên nhau càng ngày càng ít, không có cơ hội được dính lấy Lục Tầm, xa xỉ tới mức nếu bỏ phí mất một phút cũng cảm thấy tiếc, tuy nhiên, bởi vì thiếu kiên nhẫn, khiến tâm trạng của Lục Tầm kém, tất cả kế hoạch đều giống như ngâm nước nóng.
Trì Kiều vừa đói vừa hối hận nên chui vào trong chăn, mong rằng khi tỉnh dậy Lục Tầm sẽ không còn tức giận nữa. Không ngờ, cô vừa nhắm mắt, Lục Tầm đã nằm xuống bên cạnh.
Lục Tầm nằm ngửa trên giường không nói chuyện, Trì Kiều nằm nghiêng quay lưng về phía anh, chần chừ một giây, quay người ôm eo anh, gối đầu lên cánh tay anh.
Lục Tầm đặt tay lên tay cô, hỏi: “Sao lại lạnh như vậy?”
“Đói bụng.”
“… Ai bảo em bỏ bữa trưa, còn mải mê nhắn tin?”
“Không phải vì anh trông không vui, còn hỏi em có phải đang giấu anh chuyện gì không. Em lập tức nghĩ tới chuyện cùng mẹ anh ăn cơm, bị anh biết được, cũng không nghĩ ra phải làm sao, đành phải gửi Wechat cho Tần Úy cầu cứu.”
“Lúc ăn cơm là em đang nhắn tin với Tần Úy?”
Trì Kiều gật đầu, ngẩng mặt lên nhìn anh: “Anh cũng không biết chuyện mẹ anh, vậy rốt cuộc là bởi chuyện gì mà không vui?”
Lục Tầm dừng một chút, lại hỏi: “Em đói bụng tại sao không nói sớm?”
“Không dám, anh cũng không để ý tới em.”
Nhìn thấy vẻ bất bình trên mặt Trì Kiều, Lục Tầm phì cười, “Em sợ anh? Sao trước đây nhìn thế nào cũng không thấy nhỉ.”
“Khi anh không nói chuyện thực sự rất lạnh…” Trì Kiều trở mình, dựa vào bên người Lục Tầm, chống người lên nhìn anh, “Không phải anh đang giận em?”
“Không, anh chỉ không hiểu tại sao trước tiên em không nói cho anh biết.”
“Em đã hứa với mẹ anh là sẽ giữ bí mật.” Để ý thấy Lục Tầm cau mày khi nghe đến từ “mẹ”, Trì Kiều không dám hỏi anh có định tha thứ cho mẹ mình hay không.
Lục Tầm kết thúc đề tài, ngược lại hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”
Trì Kiều suy nghĩ một chút: “TEm muốn ăn cơm rang.”
Lục Tầm gọi khách sạn đem đồ ăn tới, sờ điện thoại di động gọi món mang về, ngoài cơm rang, anh còn gọi thêm một số món ăn nhẹ và tráng miệng khác. Hiểu lầm chuyện Trì Kiều gặp Thời Dự sau đó lúc nào cũng lơ đễnh, suốt cả bữa cơm anh không yên lòng, trong đầu toàn hình ảnh cô vừa ăn cơm vừa nhắn tin với Thời Dự thương lượng chuyện chia tay với mình, đương nhiên lúc đó cơm trưa Lục Tầm cũng chỉ ăn được mấy miếng, sau khi biết được nguyên do Trì Kiều khác thường không phải vì Thời Dự, mà là vì người mẹ đã biến mất mười hai năm, Lục Tầm càng không có tâm trạng ăn uống.
Sau khi hết món này đến món khác được đưa tới, Trì Kiều lôi lôi kéo kéo Lục Tầm ra bàn ăn bên ngoài ăn cơm, Lục Tầm gọi rất nhiều món rồi đặt đồ ăn lên bàn, lúc này Trì Kiều có cảm giác thèm ăn nhưng nhiều như vậy cô cũng không ăn hết, sau khi ăn uống no nê liền đưa đến bên miệng cho Lục Tầm.
Lục Tầm gọi điện cho bên khách sạn để họ mang thêm một bình rượu vang tới. Sau khi rượu được đưa tới, anh rót hai ly đặt ở trên bàn, xua tay không ăn xương sườn muối tiêu mà Trì Kiều đút cho mình nữa, nói: “Rượu này ngon. Để anh đi tìm một bộ phim, chúng ta cùng nhau uống.”
Trì Kiều ăn luôn miếng sườn trong tay, lắc đầu nói: “Em không biết uống rượu vang đỏ. Rượu sâm banh là được. Rượu sâm banh ngọt dễ uống, rượu vang đỏ có vị chua lại đắng, còn dễ say nữa.”
“Hôm nay và ngày mai chúng ta đều ở đây, nếu say thì sợ cái gì.”
Vốn dĩ Trì Kiều cũng đã sớm tính toán như vậy nhưng khi nghe Lục Tầm nói, mặt vẫn có chút đỏ, cơm cô cũng ăn rất ít, ăn mấy miếng là đã no rồi, sức ăn của Lục Tầm lớn, nhung đồ ăn còn lại một nửa. Trì Kiều không có thói quen lãng phí đồ ăn, nói xong liền gói lại chiều ăn tiếp.
Lục Tầm bưng hai ly rượu lên ngồi xuống ghế sô pha, ra hiệu cho Trì Kiều cũng đến đây: “Những thứ này nhiều dầu mỡ, nguội thì làm sao có thể ăn được? Cơm chiều sẽ gọi cái khác. Nếu còn để lại trên bàn trong phòng sẽ có mùi, em đã no rồi? Anh gọi người đến dọn đi.”
Lục Tầm tâm tình không tốt, lạnh lùng, ít nói ít cười, đối với Trì Kiều tốt hơn một chút, tới khi gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn, thái độ càng lạnh nhạt. Trì Kiều có ý muốn bù đắp, tuy không uống được những loại rượu đắt tiền lại khó uống muốn chết này, chờ tới khi nhân viên khách sạn dọn dẹp mang đi, cô vẫn ngồi bên cạnh Lục Tầm, cầm lấy cái ly, ngoan ngoãn cùng anh uống rượu.
Lục Tầm đặt ly rượu trong tay lên bàn trà, một tay ôm vai Trì Kiều, một tay tìm điều khiển từ xa, hỏi bạn gái: “Em muốn xem gì?”
Trì Kiều suy nghĩ một lúc: “Xem One Piece đi.”
Nhìn thấy biểu hiện trên mặt cô rõ ràng là muốn lấy lòng, Lục Tầm không nhịn được mà mỉm cười, vươn tay nhéo má cô: “Trước kia sao anh không nhìn ra được là em sợ anh vậy.”
“Trước kia anh cũng không giống như vậy.” Nhìn thấy Lục Tầm mỉm cười, Trì Kiều thở phào nhẹ nhõm, cầm ly lên uống một ngụm nhỏ.
Lục Tầm đang định nói thì điện thoại của Trì Kiều báo có tin nhắn, Lục Tầm xem qua thì thấy là do “Dì Hà” gửi tới, bèn cầm lên xem.
“Trì Kiều, ngày mai cháu có rảnh không? Đến nhà dì ăn tối, dì nấu cho cháu món cua cay. Nếu bạn cùng phòng của cháu cũng rảnh, cháu có thể gọi mọi người cùng tới.”
Thấy Lục Tầm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hồi lâu, Trì Kiều căng thẳng, thử thăm dò nội dung tin nhắn, thoáng chút do dự, sau đó hỏi: “Mẹ anh có vẻ rất nhớ anh, bà ấy đối với em tốt như vậy, bà vì anh mở một cửa tiệm gần trường…”
Lục Tầm cuối cùng cũng dời mắt khỏi màn hình điện thoại, sắc mặt không chút thay đổi nhìn về phía Trì Kiều, biểu hiện của anh quá lạ với Trì Kiều khiến cô cảm thấy không ổn, dừng lại một chút, cô cụp mắt xuống nói: “Em xin lỗi, em cũng không biết lúc trước hai người đã xảy ra chuyện gì, không nên thay mẹ anh nói chuyện. Mẹ anh cũng chỉ muốn em có thể giúp bà hỏi xem anh có tha thứ cho mình hay không.”
Lục Tầm có lẽ đang trách cô lại đứng ở trên lập trường của người khác để nói chuyện? Trì Kiều có chút khổ sở, chuyện này liên quan gì đến cô, ngay từ đầu cô không nên quan tâm.
“Tại sao em phải xin lỗi, chuyện này không liên quan gì đến em. Vốn dĩ có một ngày cuối tuần tốt đẹp, bây giờ lại ầm ĩ, rối tung rối mù lên như vậy.” Lục Tầm thở dài, dịu dàng cúi đầu nhìn Trì Kiều cười, “Không vui sao? Buổi tối đưa em ra ngoài ăn một bữa ngon.”
Trì Kiều ngước mắt lên định nói chuyện, nhưng lại thấy anh nhấp vào ảnh đại diện của mẹ mình, sau đó xóa bà ấy khỏi wechat của cô. Sau khi xóa tài khoản WeChat, Lục Tầm lại nhấn vào danh bạ liên lạc của cô, khi tìm thấy cái tên “Dì Hà”, trước khi xóa còn chặn luôn dãy số này.
Sau khi trả lại điện thoại cho Trì Kiều, anh thoáng thấy cô muốn nói chuyện, Lục Tầm mỉm cười: “Mặc kệ người này không phải đang nói dối, cũng không có quan hệ gì với anh. Anh đã sớm không có mẹ, chưa nói tới chuyện không tha thứ.”
Trì Kiều sửng sốt một lúc rồi mới nói “Ồ”, biết Lục Tầm đang có tâm trạng không tốt, cô bật TV lên chuyển sang One Piece, lại cầm ly rượu vang đỏ cùng uống với anh. Nhìn thấy sự thận trọng của bạn gái, ban đầu trong lòng Lục Tầm vô cùng buồn bực lúc này lại tràn đầy dịu dàng, nhẹ nhàng gỡ ly rượu trên tay Trì Kiều: “Không thích thì đừng uống.”
Trì Kiều vẫn muốn uống, uống xong hai chén, lại cảm thấy đầu choáng váng, nghiêng đầu trên vai Lục Tầm: “Hình như em lại say rồi, hai má nóng quá.”
Lục Tầm kinh ngạc nhìn về phía Trì Kiều, thấy cô lấy mu bàn tay áp vào hai má, không hiểu sao lại nhớ tới Thời Dự, biết bây giờ bạn gái đang say giống như bánh bao nhỏ ngốc, Lục Tầm giống như vô tình hỏi: “Sáng hôm nay em gặp Thời Dự?”
———–
Xin lỗi mọi người vì đợt trước mình bận quá, bây giờ mình sẽ cố gắng hoàn trước tết Âm lịch nha!!!!!