Màu tường vi cho em

Chương 52


Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 52

Không biết bà chủ có đang bận rộn hay không, một lúc sau mới trả lời lại: “Để bạn trai cháu tới đây có sao không? Hai đứa muốn ăn gì, mấy giờ đến, để dì chuẩn bị.”
… Ở đó chuẩn bị cái gì? Vốn dĩ là một quán ăn nhỏ, đương nhiên bọn họ có thể tới đây ăn. Trì Kiều lại cảm thấy bà chủ có chút kỳ lạ, chỉ nói: “Không cần phiền như vậy.”
Lục Tầm chơi tới gần sáu giờ mới ra hiệu cho Trì Kiều đi xuống. Khi Trì Kiều bước xuống khán đài, mấy chàng trai đang ầm ĩ bắt Lục đại thiếu gia phải mời một bữa thịnh soạn, Lục Tầm chỉ bỏ lại hai chữ “Hôm sau” rồi dắt tay Trì Kiều rời đi. Khi mặt trời lặn, bầu trời phía xa được nhuộm một màu hồng phấn, gió đầu thu mang theo cái mát dễ chịu và vị ngọt của hoa quế, không biết có phải do tâm trạng tốt không, mọi thứ trước mắt khiến Trì Kiều cảm thấy rất đẹp, không tự chủ được mà muốn cười.
Lục Tầm nhìn Trì Kiều, hỏi: “Cười ngây ngô cái gì vậy?”
“Hoa quế nở, trong trường đều là hương thơm dịu ngọt của nó.”
“Đây là chuyện vui sao?” Lục Tầm dùng sức hít một hơi, quả thực có hương vị ngọt.
Trì Kiều hừ khẽ một tiếng, nhìn lên thấy bên tóc mai của Lục Tầm rịn mồ hôi, rút khăn giấy trong túi ra đưa cho anh, Lục Tầm không nhận, nghiêng đầu để bạn gái lau giúp mình.
Trì Kiều lau tóc mai và trán cho anh, lắc lắc cánh tay anh, hỏi: “Lần trước chúng ta cũng chưa tới nhà hàng kia ăn? Bà chủ vừa mới nhắn tin cho em, nói súp của anh và Lão Đại đều đã chuẩn bị xong.”
Lục Tầm cầm lấy khăn giấy trong tay Trì Kiều, lau mồ hôi trên cổ mình, ném vào thùng rác bên cạnh, nói: “Cũng được, anh sắp chết đói rồi.”
Cả hai người năm tay nhau đi tới khu phố đi bộ bên ngoài trường học, bước vào quán ăn thì bà chủ đã không có ở đó. Cửa hàng nhỏ này được trang trí ấm cúng, đồ ăn tinh tế và ngon, chỉ nửa tháng sau khi khai trương đã thu hút rất nhiều khách hàng quen, khi Trì Kiều và Lục Tầm bước vào thì gần như chật kín chỗ, chỉ còn một chỗ gần bếp phía sau là vẫn còn trống, trên đó là một đĩa sườn xào chua ngọt, một phần salad tôm, hiển nhiên có người ngồi ở đó.
Lục Tầm vừa đá bóng một trận, hiện tại đói bụng, không đành lòng chờ, bảo Trì Kiều lấy canh đi ăn chỗ khác, Trì Kiều định vào bếp sau hỏi dì phụ bếp ở đó mới biết đây đều là bà chủ chuẩn bị cho bọn họ.
Trì Kiều có chút ngạc nhiên, sau khi ngồi vào chỗ, bèn chỉ vào món sườn và salad trên bàn, hỏi: “Đây là?”
“Bà chủ nói tặng cho hai người.” Dì phụ bếp quay lại bếp lấy súp, súp xương bò của Lão Đại đựng trong bình giữ nhiệt, còn phần của Lục Tầm đựng trong bát súp bằng sứ.

Bát súp vô cùng lớn phần dành cho ba người ăn, Lục Tầm nhấp một ngụm, xoa đầu Trì Kiều vì đã chuẩn bị món này cho mình: “Ngon lắm.”
Sau khi uống vài ngụm canh, anh lại ăn sườn, không ngờ lại rất hợp khẩu vị, hỏi: “Sao em biết anh thích món này?”
“Đây không phải do em gọi, do bà chủ chuẩn bị… Có gì anh không thích ăn sao?” Lục Tầm không có hứng thú với món salad, vì vậy Trì Kiều tự mình kéo qua ăn, “Em chỉ ăn cái này là no, bên trong bát súp của anh còn có thịt, sườn xào chua ngọt, không cần ăn với cơm nóng.”
“Anh phải ăn cơm, nhưng sau khi uống hết bát súp này thì cũng không muốn ăn cơm, để lần khác vậy.”
Sau khi Lục Tầm ăn xong sườn và súp, anh ăn hết nửa phần salad còn lại của Trì Kiều, lấy ví từ túi quần thể thao ra để thanh toán hóa đơn, nghe dì phụ bếp nói không cần trả tiền, anh nhìn Trì Kiều, “Em trả tiền rồi à?”
“Chỉ trả trước món súp thôi.” Trì Kiều thấp giọng nói, “Món súp của anh và Lão Đại em đặt trong một tuần, bà chủ chỉ tính một trăm, em cảm thấy mấy món này không phải một trăm. Bình giữ nhiệt súp và cốc giữ nhiệt buổi chiều nữa, sữa cũng không lấy tiền, còn tặng sườn xào chua ngọt và salad… Cốc giữ nhiệt còn là đồ mới, hơn ba trăm tệ, bình giữ nhiệt này cũng là đồ mới…Mà em cũng không đặt chỗ trước với bà chủ, bà ấy nhiệt tình tới kỳ lạ. “
“Có thể do nhìn thấy em rất dẽ bị lừa, chuẩn bị bắt cóc rồi bán em đi.” Lục Tầm không mấy quan tâm, lấy sáu trăm tệ trong ví, đặt xuống dưới bát súp, dẫn Trì Kiều ra khỏi cửa hàng.
Trì Kiều trở về ký túc xá, đưa súp cho Lão Đại, không muốn Lục Tầm đợi lâu, nghe cô ấy nói cũng đã đơn hơn nhiều, liền cầm túi du lịch chạy nhanh xuống lầu.
Lục Tầm đang đứng bên bồn hoa nhai kẹo cao su, nhìn thấy bạn gái vẫy đuôi với mình như thú cưng khi nhìn thấy chủ nhân, không nhịn được mà bật cười, cầm lấy hành lý trong tay Trì Kiều, quàng tay qua vai cô, hỏi: “Em mang gì mà nặng thế?”
“Tuần nàyem sẽ giúp anh điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi, phải ở lại chỗ của anh, sau này thi thoảng cũng sẽ ghé qua.”
“Chỉ thi thoảng?”
Không biết Trì Kiều đang suy nghĩ gì, sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu đổi chủ đề nói: “Anh vẫn chưa no, có muốn ăn gì không? Chúng ta đi tới cửa Bắc mua gì đó rồi quay trở về.”
“Không đi, anh muốn hôn em, đi về trước.”

Nghe Trì Kiều nói mệt, Lục Tầm vốn định đi đến nơi không có người sẽ cõng cô, nhưng với chiếc túi du lịch khổng lồ trên tay, anh phải vậy một chiếc taxi ở ngoài cổng trường. Hai người trở về khách sạn thì trời đã tối, ngày hôm nay sau khi học xong tiết thể dục thì chạy theo bạn cùng phòng tới bệnh viện, nghi ngờ mùi trên người rất khó chịu, mới nhớ ra Lục Tầm nói muốn hôn chính mình, khi bước vào phòng, không đợi anh bật đèn, liền lấy một bộ quần áo trong túi ra chạy nhanh vào trong phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Trì Kiều lại giặt quần áo lót của mình, nhưng Lục Tầm nhìn thấy nội y của cô lộ ra thì xấu hổ quá, vì vậy cô muốn dùng máy sấy tóc để làm khô rồi cho trực tiếp vào túi.
Lục Tầm sốt ruột chờ đợi, đứng bên ngoài hỏi sao rốt cuộc vẫn chưa chịu ra, mặc dù Trì Kiều đã nói hai lần “sắp xong rồi” mà vẫn không thấy đi ra ngoài, Lục Tầm đợi một lúc mới mở cửa bước vào.
Nhìn thấy anh đi vào, Trì Kiều giật mình, vô thức giấu chiếc áo lót và quần lót đã  khô một nửa sau lưng, cau mày hỏi: “Sao anh lại vào đây?”
 “Sao lại lâu như vậy?” Lục Tầm cười hỏi, nghiêng người nhìn xem Trì Kiều đang giấu thứ gì ở sau lưng, “Em đang giấu cái gì vậy?”
“Đồ của con gái. Anh mau ra ngoài!”
Trì Kiều nói vậy, Lục Tầm còn chưa hết tò mò, anh vừa cao tay lại dào, tiện tay, khi đến gần liền giật lấy thứ mà Trì Kiều đang giấu ở đằng sau. Nhìn thấy quần lót màu trắng trong tay, Lục Tầm lập tức sửng sốt, Trì Kiều giật lại, mặt đỏ bừng đẩy anh: “Anh đúng là phiền!”
Lục Tấn định thần lại, ho nhẹ một tiếng, ôm eo bạn gái đang chạy muốn chạy trốn ra bên ngoài, thấy cô vẫn còn giãy dụa muốn thoát liền đặt cô lên bệ rửa tay. Bệ rửa tay cao, Trì Kiều ngồi trên đó, chỉ có thể nhìn Lục Tầm, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, cô cụp mắt xuống nhất định không chịu nhìn anh.
“Bánh bao nhỏ ngốc, ngẩng đầu nhìn anh.” Thấy Trì Kiều bĩu môi không để ý đến mình, Lục Tầm nắm lấy tay cô đặt lên má anh, “Có phải rất nóng không? Vất vả lắm anh mới đỏ mặt một lần, em không chịu nhìn sau này đừng có hối hận.”
Trì Kiều nghe vậy liền nhìn về phía anh, rõ ràng một chút đỏ mặt cũng không có, tức giận nói: “Nói dối.”
Lục Tầm đến gần Trì Kiều, tay vẫn ôm chặt lấy thắt lưng cô nói: “Lỗ tai còn nóng hơn mặt, em xem có đỏ hay không.”
Trì Kiều nghiêng đầu nhìn vào tai anh, còn chưa kịp nhìn rõ, môi đã bị anh hôn. Lưỡi của Lục Tầm quen thuộc len vào trong miệng cô, lực Trì Kiều chú ý đều ở đây, phải một lúc lâu sau mới nhận ra tay anh đang lần vào quần áo của cô, dán ở phía sau lưng, do mải chạy vào trong phòng tắm, Trì Kiều quên lấy áo ngực nên lúc này phía sau lưng hoàn toàn trơn nhẵn.

Nhận thấy Trì Kiều có chút kháng cự, Lục Tầm vỗ vỗ lưng cô để xoa dịu, Trì Kiều có chút khó chịu, nhưng cảm giác tê dại không khó chịu lắm, trong lúc do dự, Lục Tầm đã buông cô ra trước.
Tay Lục Tầm rời khỏi lưng Trì Kiều, lại chạm vào mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn mình: “Lại mắc cỡ rồi?”
“Anh…”
Trì Kiều muốn nói: “Anh nên hỏi xem em có ngại hay không”, nhưng chưa kịp nói gì, Lục Tầm đã lên tiếng trước: “Nếu em không đồng ý, anh tuyệt đối không làm ra chuyện vượt quá ranh giới.”
… Chuyện này còn chưa đủ vượt quá ranh giới.
Thấy Trì Kiều không lên tiếng, Lục Tầm mỉm cười: “Anh hôn em, ôm em như vậy, một chút cũng không thích?”
Có thích một chút nhưng bản thân lại không có cách nào nói ra. Trì Kiều cắn cắn môi, đẩy Lục Tầm ra, nhảy xuống khỏi bồn rửa tay nhanh chóng chạy ra ngoài. Lục Tầm đứng đó một hồi lâu vẫn chưa đi ra, Trì Kiều đợi một lúc lâu cũng không thấy anh đi ra, đang định hỏi thì nghe anh nói: “Anh muốn đi tắm, em lấy quần áo giúp anh.”
 
    Ủa, vừa rồi anh không tắm à? Trì Kiều có chút bối rối, tìm quần áo sạch sẽ, đi tới cửa phòng tắm gõ cửa. Lục Tầm từ bên trong mở cửa, liếc mắt thoáng thấy anh vẫn đang mặc quần áo, Trì Kiều mới dám đối mặt với anh: “Vừa rồi anh làm gì vậy? Em còn tưởng anh đã tắm rồi.”
Bắt gặp ánh mắt trong veo của bạn gái, Lục Tầm quay mặt đi, cầm lấy quần áo trong tay, đẩy đầu cô đi ra khỏi cửa: “Dúng là ngốc.”
“…”
 
Từ trước đến nay Lục Tầm tắm rất nhanh, khi bước ra khỏi phòng tắm, Trì Kiều đang treo quần áo của mình trong tủ. Treo quần áo củacô bên cạnh quần áo của Lục Tầm, đặt sách của cô bên cạnh sách của Lục Tầm, và đặt giày của cô bên cạnh của Lục Tầm, cảm giác thật kỳ lạ.
Thấy Trì Kiều quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy kích cỡ khác nhau của hai đôi giày, Lục Tầm bật cười, anh muốn đưa cô đi dạo nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi kéo dài hơn hai năm đột nhiên thay đổi, vẫn có chút không kịp thích ứng liền gọi điện thoại cho khách sạn mang cơm tới.
Ngoài món thịt kho tàu, bắp cải non nấu canh, canh rau theo mùa và cơm, Lục Tầm còn yêu cầu một chai rượu sâm panh và một bó hoa. Bên trong phòng có một bàn ăn tròn dành cho bốn người, khi chuông cửa vang lên, Lục Tầm đi ra mở cửa, trong khi Trì Kiều đã đợi ở bàn.

Các món ăn trong khách sạn năm sao tuy hơi nhạt nhưng được bày biện rất đẹp mắt, hai món mặn và một canh chiếm một bàn tiệc không nhỏ. Lục Tầm yêu cầu nhân viên phục vụ cho rượu sâm panh vào thùng đá rồi ngồi xuống bàn ăn tối. Nhìn thấy bó hoa, Trì Kiều không khỏi ngạc nhiên, bó hoa được buộc bằng lụa trắng, ngoại trừ hoa hồng và hoa cẩm tú cầu, hai loại hoa còn lại Trì Kiều không thể gọi tên, một con thỏ hồng đang nằm trên những bông hoa. Nhìn thấy Trì Kiều thích, Lục Tầm nói: “Ngày mai, để bọn họ đặt thêm con cừu nhỏ vào trong.”
“Thỏ cũng rất đáng yêu.” Trì Kiều suy nghĩ một chút, sau đó xoay người hôn lên má Lục Tầm, “Đã lâu không được nhận hoa.”
Nghe vậy, Lục Tầm không vui, đặt đũa xuống, hỏi: “Ai còn tặng hoa cho em, Thời Dự, có phải không?”
Trì Kiều không ngờ rằng Lục Tầm sẽ đột nhiên nhắc đến Thời Dự, thoáng chút sửng sốt, nói: “Mẹ Tần từng tặng hoa vào lần sinh nhật mười sáu tuổi.”
Lục Tầm “ồ’ một tiếng, hỏi: “Vào sinh nhật mười sáu tuổi khi đó, Thời Dự tặng gì cho em?”
Trì Kiều do dự một lúc, nói: “Em không nhớ rõ.”
Thấy Lục Tầm không nói nữa, cô lại nói thêm: “Em thật sự không nhớ.”
Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Thời Dự đã tặng cô rất nhiều thứ, chẳng hạn như búp bê, sôcôla, đồng hồ, dây chuyền pha lê … Cụ thể những thứ đó được tặng khi nào, thật sự Trì Kiều cũng không còn nhỡ rõ.
Lục Tầm chỉ biết trước kia Thời Dự là bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sau một khoảng thời gian ngắn đấu tranh, Lục Tầm đã sớm không còn để tâm đến, đó là khi mới thích Trì Kiều, hai người vẫn chưa chính thức quen nhau. Chợt nhớ rằng Thời Dự đã từng nói rằng tất cả của Trì Kiều đều thuộc về mình, nhớ tới một thời gian trướcThời Dự đã bỏ nhà đi vì Trì Kiều, nhớ rằng Trì Kiều đã mời Thời Dự ăn bít tết đắt tiền, nhớ tới lúc mình hỏi cô có phải thích Thời Dự hay không, Trì Kiều cũng không phủ nhận đột nhiên trong lòng không được thoải mái.
Nhìn thấy cảm xúc của Lục Tầm, Trì Kiều cắn cắn môi muốn lên tiếng giải thích, cô nghĩ ngợi một lúc sắp xếp câu từ rồi mới giải thích, nhưng ngay khi cô nói từ “Thời Dự”, Lục Tầm đã ngắt lời cô: “Món canh này rất ngon, em cũng nếm thử xem.”
Trì Kiều nhấp một ngụm canh trong bát Lục Tầm đưa cho mình, nói, “Đó đều là chuyện lúc còn nhỏ, trước đây em…”
“Anh biết.” Lục Tầm lại ngắt lời cô.
Trì Kiều quan sát sắc mặt của Lục Tầm, thận trọng hỏi: “Anh tức giận à?”
“Chuyện này có gì tức giận.” Lục Tầm không ngờ mình cũng sẽ có lúc nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng trước mặt cô gái nhỏ này thừa nhận mình ghen tuông thì rất mất mặt đành phải nói sang chuyện khác, “Rượu cũng đã được rồi, giúp anh rót một ly.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.