Màu tường vi cho em

Chương 50


Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 50

Chỉ cần điều chỉnh một chút thời gian làm việc và nghỉ ngơi mà thôi, chút chuyện này, Lục Tầm chỉ là kiếm cớ ‘bịt tay trộm chuông’ giữ cô bé ngốc ở lại đây mà thôi. Trì Kiều nghiêm túc gật đầu giống như nhận nhiệm vụ: “Ngày mai em không về ký túc xá, trưa thứ bảy em về nhà ăn cơm, chiều tối quay lại chỗ anh. Khi nào anh thích ứng, chúng ta bàn tiếp.”
Không đợi Lục Tầm lên tiếng, Trì Kiều đã nhảy ra khỏi ghế, vòng tay ôm lấy anh nũng nịu: “Đừng uống cà phê nữa, hiện tại phải đi ngủ, nói không chừng sẽ ngủ được?”
Lục Tầm đặt ly cà phê trên tay xuống bàn, đứng dậy bị Trì Kiều kéo thẳng vào phòng ngủ. Buổi chiều nó đã ngủ rồi, uống nửa ly cà phê đen, tối hôm đó định đọc sách xem phim, ngày mai học ở trường cả một ngày, bị bạn gái mềm mại kéo đi đến bên cạnh giường, thật sự không có cách nào cự tuyệt.
Trì Kiều kéo tay Lục Tầm đến bên giường, ngồi vào trong chăn rồi giục anh nhanh chóng nằm xuống, chỉ thoáng nhìn thấy nụ cười trên mặt Lục Tầm, cô mới ý thức được hành vi của mình có chút kỳ lạ. Trên mặt lập tức đỏ lên, buông cánh tay Lục Tầm ra, nằm trong chăn: “Em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”
Lục Tầm khẽ cười một tiếng, anh sợ nóng nên không xốc chăn lên, trực tiếp nằm trên. Trì Kiều nhắm mắt lại có thể cảm nhận được bạn trai đang nhìn mình chăm chú, nhịn không được đành phải lên tiếng thúc giục anh: “Nếu anh không ngủ được thì thử nhắm mắt đếm cừu đi.”
“Hôm nay không muốn anh đọc sách cho em nghe sao?”
“Không cần.” Lúc trước cô nói muốn anh đọc sách cho mình nghe bởi vì không nỡ cúp máy, muốn nghe thấy giọng của anh trước khi đi ngủ lại không tìm thấy lý do. Lúc này, Lục Tầm đang nằm bên cạnh cô, nhắm mắt lại có thể ngửi thấy mùi của anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
 
Lục Tầm nói vài câu, nghe thấy Trì Kiều nói không cần chỉ khẽ ‘ừm’ một tiếng, không nói chuyện nữa. Trì Kiều buổi chiều ngủ được hai tiếng, nằm cùng Lục Tầm tinh thần phấn chấn, bất quá đếm được hai mươi phút cũng không có cảm thấy buồn ngủ, liền mở mắt ra nhìn Lục Tầm bên cạnh.
Thấy Lục Tầm đang dựa vào đầu giường im lặng không một tiếng động xem “One Piece” bằng điện thoại, Trì Kiều kéo cánh tay anh, dẩu miệng nói: “Anh như vậy khi nào mới có thể ngủ?”
Lục Tầm đặt điện thoại sang một bên, duỗi thắt lưng: “Làm phiền em sao?”
Trì Kiều chưa kịp trả lời, anh đã cúi người hôn lên giữa lông mày cô, xoa xoa lỗ tai của cô, nói: “Anh đi ra phòng khách, em mau ngủ đi.”
Lục Tầm vừa định xuống giường, Trì Kiều đột nhiên ngồi dậy ôm eo anh: “Chiều nay anh cũng ngủ chưa đến bốn tiếng, chỉ giống như ngủ trưa, thử xem xem, nói không chừng có thể ngủ được.”
Lục Tầm quay đầu lại nhìn cô cười: “Anh sợ nằm bên cạnh em sẽ không nhịn được mà làm những chuyện ảnh hưởng đến giấc ngủ của em.”

Trì Kiều nói “Ồ” rồi tự mình nằm xuống, cô kéo chăn lên cao, chỉ để lộ đôi mắt ở bên ngoài: “Nếu anh buồn ngủ, có thể tới bất cứ lúc nào.”
Lục Tầm đưa tay xoa đầu cô, đứng dậy đi ra phòng khách.
Trì Kiều trằn trọc một hồi lâu vẫn chưa ngủ được, vừa mới trở mình, sờ điện thoại, thấy đã gần một giờ sáng nên xuống giường đi tìm Lục Tầm. Lục Tầm không đọc sách, đang dựa vào sô pha xem TV, Trì Kiều quay đầu nhìn TV, vẫn là “One Piece”.
“Em tỉnh rồi, hay là không ngủ được?”
“Chưa ngủ.” Trì Kiều ngồi xuống ghế sô pha bên Lục Tầm.
“Anh còn chưa tới, em đã tự mình loạn lên rồi.” Lục Tầm vươn tay lấy điều khiển, “Ngủ không được, cùng nhau xem phim. Muốn xem cái gì?”
 
“Đều được.”
Lục Tầm cầm lấy điều khiển từ xa chỉnh một lượt, cũng đều cảm thấy không có gì thú vị, Trì Kiều đề nghị, “Xem “phỏng vấn ma cà rồng*” đi.”
“Sao đột nhiên lại nghĩ tới cái này? Một bộ phim từ mấy năm trước.” Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng Lục Tầm vẫn tìm kiếm bộ phim này.
*Interview with the Vampire (1994) – Phỏng Vấn Ma Cà Rồng.
“Do Tần Úy đề cử, chị ấy nói đây là bộ phim điện ảnh của thánh kinh. Nhân vật phản diện do Tom Cruise thủ vai, bởi vì rất đẹp trai, vào vai phản diện cũng dễ thương. Nhưng do em nhát gan đến giờ vẫn chưa dám xem.”
“Em là nhan khống*?”
* Nhan khống công/thụ: Cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp, công (thụ) vì vẻ đẹp của đối phương mà đem lòng yêu.

“Có một chút.” Trì Kiều khẽ ho một tiếng, rũ mắt xuống nói: “Nhưng không ở cùng anh đều là vì chuyện này.”
Lục Tầm thích thú nhìn về phía cô: “Lý do gì vậy?”
 
    “Em không biết. Lúc đầu, em cảm thấy phiền phức.” Ngay từ lúc vừa mới nhập học, cô và bạn cũng phòng đã nhìn thấy Lục Tầm mà mọi người vẫn thường nhắc tới, tuy rằng có đẹp trai, nhưng ngoại trừ khiến người ta cảm thấy vừa mắt, lại ưa nhìn thì đối với Trì Kiều mà nói cũng không có quá nhiều lực hấp dẫn, suy nghĩ đó đã biến mất từ lúc nào? Suy nghĩ kỹ lại, lần đầu tiên cô cảm thấy có lỗi là sau khi hiểu lầm Lục Tầm dùng mình để chắn vận đào hoa. Lần đầu tiên cô cảm thấy thân thiết cùng ỷ lại vào anh lúc ở trong khách sạn có quán internet bên dưới đó, đến khi nhìn lại, cuộc sống đúng là kỳ diệu, cô có thể cùng Lục Tầm trong truyền thuyết nói chuyện yêu đương.
 
Lục Tầm hoàn toàn không phải nhan khống, có lẽ vì đã nhìn thấy quá nhiều phu nhân và những người nổi tiếng, nên bản thân sớm đã miễn nhiễm với sắc đẹp rồi. Ngoài ra, tình yêu của ba dành cho phụ nữ xinh đẹp luôn khiến anh cảm thấy chán ghét, cũng khiến trong nội tâm sinh ra kháng cự, ngoài những rắc rối, cô gái chủ động thể hiện sẽ không khiến anh có cảm giác gì khác, còn những người phụ nữ có tâm cơ quá sâu lại càng khiến Lục Tầm chán ghét.
Mà Trì Kiều là một trường hợp ngoại lệ. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh không nghĩ là xinh đẹp như vậy, chính là cảm giác thuần khiết, dịu dàng, cử chỉ đáng yêu. Bây giờ, khóe mắt và lông mày, sường mặt, nốt ruồi son trên vành tai, mỗi thứ thuộc về cô, anh đều cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Bộ phim này không đáng sợ lắm, nhưng Trì Kiều lại nhát gan, xem một số cảnh vẫn rất khó chịu, sợ bị Lục Tầm chê cười nghe thấy anh hỏi “Có sợ không”, cô lắc đầu nói: “Đâu có gì đáng sợ?”
“Nếu em không sợ thì nắm chặt cánh tay anh làm gì?”
Trì Kiều nghe vậy liền nhìn xuống cánh tay Lục Tầm, làn da của anh trắng bệch, những vết đỏ mà cô để lại đặc biệt rõ ràng. Sau khi buông cánh tay Lục Tầm ra, nhìn thấy trên màn hình toàn là màu đỏ của máu, Trì Kiều co người ôm gối nhắm mắt lại. Cô tức giận nghĩ, mình lại bị Tần Úy lừa lừa, đẹp trai đến mù quáng, không đáng sợ chút nào.
Cô nhắm mắt lại không hiểu sao lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, cô gối đầu lên đùi Lục Tầm, co chân lên sô pha, tay túm chặt áo phông của Lục Tầm. Thấy cô mở mắt, Lục Tầm đang đọc sách cúi đầu nói: “Sau khi em ngủ anh bế em về giường, vừa đặt xuống thì em đã túm chặt lấy anh, anh cũng không có cách nào để quay lại ghế sô pha.”
Từ trước đến giờ Trì Kiều vẫn luôn ngủ yên, có lẽ là do bị hình ảnh máu me trên màn hình dọa sợ gặp ác mộng mới túm chặt Lục Tầm không buông, cô xấu hổ ngồi dậy đổi chủ đề: “Đói quá, mấy giờ rồi? Chúng ta quay về trường ăn cơm đi.”
“Sáu giờ rưỡi.” Lục Tầm ngồi như vậy tới bây giờ, chân tự nhiên tê rần, đứng dậy lắc lắc cổ, “Không cần quay lại trường, dưới lầu có nhà ăn.”

Trì Kiều ngủ không ngon, trông có chút hốc hác, ở trong phòng tắm hơn hai mươi phút sau mới ra, còn Lục Tầm chỉ sửa soạn năm phút đồng hồ, đến khi hai người họ xuống nhà ăn dưới lầu còn chưa đến bảy giờ.
Nhà hàng tự chọn bữa sáng phong phú với cả món Hoa và món Tây, đồ ăn tươi ngon, hợp khẩu vị. Trong nhà hàng không có nhiều người, tính cả cô và Lục Tầm cũng chỉ có năm thực khách. Trì Kiều lấy một chiếc bánh mì nướng phô mai, khoai lang tím, một quả trứng rán và một cốc trà sữa  rồi chọn một chỗ ngồi trước cửa sổ sát đất bên trong nhà hàng, nhìn hồ và núi bên ngoài cửa sổ, rồi nói: ” Trước đây em không biết phong cảnh ở đây lại đẹp như vậy, thảo nào ba anh muốn xây một khách sạn cách xa thành phố chính như vậy. “
“Đất này được cho không để làm gì, nếu không cũng vẫn phải chi trả nhiều khoản tiền khác cho nó.”
Lại một đêm không ngủ ngon, Trì Kiều cảm thấy buồn nôn, bánh mì nướng cuộn phô mai ngọt ngào và béo ngậy, cô cắn một miếng rồi đặt xuống, cầm một chiếc cốc sứ trắng in chữ vàng của khách sạn rồi nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt tràn đầy vui mừng nói: “Ở đây đẹp quá, sống mỗi ngày thật là xa xỉ.”
Cô gái mà Lục Tầm gặp trước đây, dù kín đáo hay mưu mô, sẽ không bao giờ giống như Trì Kiều nói những điều mình muốn trong lòng ra với anh, trong đầu suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt, đối với Lục Tầm mà nói, chính là thích một cô gái đơn giản như vậy, đó mới đúng là xa xỉ.
 
 
 
 
Bị Lục Tầm thường xuyên nhắc nhở chuyện ăn ít, Trì Kiều uống hết cốc trà sữa, ăn sạch miếng trứng rồi mới đứng lên rời khỏi nhà hàng. Còn khoảng một lúc nữa mới tới tám rưỡi, Lục Tầm không lái xe, kêu Trì Kiều cùng mình đi bộ đến trường học, cũng xem như tập thể dục. Phong cảnh trên con đường này rất đẹp, đừng nói là người, xe chạy trên đường cũng rất ít, không khí hơn hẳn bên trong thành phố, Trì Kiều vốn tưởng rằng trường học cách đó hai cây số rất xa, đi bộ rồi dừng lại, đến nơi mà không cảm thấy mệt.
Trì Kiều không có lớp học trong tiết đầu tiên, vì vậy cô tạm biệt Lục Tầm rồi quay trở lại ký túc xá để đóng gói đồ đạc của mình. Vốn dĩ cô không định ở lại với Lục Tầm vào ngày thứ tư, thậm chí còn không mang theo quần áo để thay, sau khi lấy xong túi du lịch, cô nhìn thấy bạn cùng phòng nhìn mình cười thì mặt đỏ bừng,  liên tục giải thích rằng mình giúp bạn trai điều chỉnh lịch làm việc và nghì ngơi.
Trì Kiều không có lớp học trong một hai tiết đầu giờ chiều, vốn định sau tiết học buổi sáng theo Lục Tầm quay về khách sạn, gửi hành lý ở đó, nhân tiện ngủ bù rồi quay lại trường, trước khi bắt đầu tiết thứ ba thì quay về trường, nào biết sau tiết thể dục buổi sáng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lão Đại nhảy cát không may bị trật chân. 
Lão Đại kêu đau, mắt cá chân sưng vù. Sau khi Trì Kiều và Tiểu Yêu đưa cô ấy đến phòng y tế, bác sĩ của trường thấy mắt cá chân sưng bất thường nghi ngờ đã ảnh hưởng tới xương, đề nghị hai người họ đưa cô ấy tới một bệnh viện lớn ở gần trường. Trì Kiều muốn gọi điện cho Lục Tầm nhưng Lão Đại lại nói không muốn phiền tới Lục đại thiếu gia, vì vậy cả ba người bắt taxi đến bệnh viện gần nhất.
 
 
 

 
May mắn thay, mắt cá chân của Lão Đại chỉ bị rạn nhẹ. Xử lý xong ở bệnh viện và tiễn cô ấy về ký túc xá thì cũng đã hai giờ, cả ba người đều chưa ăn trưa. Bác sĩ đề nghị uống nhiều canh xương giàu canxi, canh gà và canh cá, Trì Kiều nhớ tới quán đồ ăn hôm nọ hai người tới bên đó nhất định vẫn còn, vì vậy Tiểu Yêu ở lại chăm sóc lão đại còn mình thì đi tới đó.
Lúc này bên trong quán không có một bóng người nhưng bà chủ đang ở đó. Nhìn thấy Trì Kiều bước vào cửa, bà chủ ngoài vui mừng thì còn có chút ngạc nhiên. Trì Kiều chưa kịp lên tiếng, bà chủ đã mỉm cười đứng dậy chào hỏi: “Hôm qua cháu có nấu cơm cho bạn trai không? Cậu ấy có thích không?”
Trì Kiều có chút không muốn người lạ  đối với mình quá nhiệt tình, chỉ nói ngắn gọn: “Rất thích.”
“Lần này tới đây, còn không có ăn cơm trưa hay là đi mua gì đó tự mình nấu?”
“Cũng không phải. Bạn cùng phòng của cháu bị thương, muốn uống một phần súp xương, súp gà và súp cá, xin hỏi có còn không ạ? Cháu có thể đặt trong vòng một tuần.”
 “Ồ.” Hình như bà chủ có chút thất vọng, sau khi dừng lại một chút mới nói: “Có thể, cháu chỉ cần một loại hay mỗi ngày đổi một loại?”
“Mỗi ngày đổi một loại.” Trì Kiều tự nhiên ngồi xuống bàn, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm món gì tốt cho bệnh nhân gãy xương, rồi hỏi xin bà chủ một tờ giấy bắt đầu lập danh sách.
Trì Kiều đưa danh sách cho bà chủ: “Đặt hàng trước một tuần, trưa nào cũng sẽ đến lấy.”
“Cháu đối với bạn đúng là rất tốt.”
“Bọn họ đối với cháu cũng rất tốt.”
 
Vừa nói xong, Trì Kiều chợt nghĩ đến Lục Tầm, liền tìm đồ ăn để bổ trợ thần kinh, giúp ngủ ngon. Trong khách sạn cũng không thể nấu ăn, vì vậy cô cũng có thể đặt hàng ở đây. Dù sao, buổi trưa cô cũng phải tới đây lấy súp cho Lão Đại. Cô chọn một vài món súp và món ăn rồi đưa điện thoại cho bà chủ xem: “Có thể gọi những món này được không?”
Nhìn thấy trên thực đơn viết “Cải thiện giấc ngủ”, bà chủ hỏi: “Cháu ngủ không ngon à?”
Trì Kiều lắc đầu: “Là bạn trai của cháu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.