Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 4:
Edit: Ashe
Xe đã đi lên cầu vượt, Trì Kiều đành phải lắc đầu tỏ vẻ không việc gì. Trên xe tổng cộng có năm nữ sinh, trừ cái người “tùy tiện” kia, toàn là dân bản xứ, mọi người báo địa chỉ ở ngoại ô, cũng gần trường học, vốn điểm đến cuối cùng là trường học, nhưng sau khi Lục Tầm đi lên cầu vượt thì rẽ vào một con đường lạ vắng vẻ, lại dừng ở cổng trường đầu tiên.
Nữ sinh “tùy tiện” lẩm bẩm một câu “Tại sao tôi lại đến trước vậy”, vẫn chưa lập tức xuống xe. Lục Tầm nghiêng đầu liếc cô ta một cái, Trì Kiều ngồi sau ghế lái, không nhìn được vẻ mặt của Lục Tầm, chỉ thấy nữ sinh sợ run, mặt lộ vẻ uất ức, cắn môi mở cửa đi xuống.
Xe tới trường học đầu tiên, địa chỉ của Trì Kiều lại biến thành điểm cuối cùng. Thật ra thì nơi đó cũng không phải nhà cô mà là bến xe điện ngầm. Người thứ hai và thứ ba xuống xe ở nơi giao thông không thuận tiện, cô cũng không xuống theo, nào biết nữ sinh thứ tư càng lệch đường hơn. Trì Kiều không thích qua lại với những người phức tạp, tự nhiên không muốn đơn độc đối mặt với Lục Tầm, liền theo nữ sinh thứ tư xuống xe.
Nghe Trì Kiều nói “Em cũng xuống ở đây”, Lục Tầm cười xùy một tiếng, ngẩng đầu lên ngó cô từ gương chiếu hậu. Trì Kiều nhìn về phía gương chiếu hậu, nghiêm túc bổ sung một câu “cảm ơn”. Con ngươi của cô thật lớn, đen nhánh sáng ngời giống trẻ con, lúc nhìn người khác ánh mắt vô cùng chăm chú. Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Lục Tầm thế mà lại thấy mặt hơi nóng, dời mắt đi trước: “Khách khí.”
Nơi này hẻo lánh, không có tàu điện ngầm, trạm xe buýt gần nhất cũng phải đi một đoạn. Trì Kiều đứng ở bên ngoài một buổi trưa, vừa nóng vừa mệt, không muốn đi tiếp, liền lấy điện thoại ra gọi xe.
Vừa cầm được điện thoại trên tay, Trì Kiều liền đần người, chiếc máy này không phải của cô, bởi vì cùng hãng cùng màu sắc nên bạn học đã lấy nhầm. Cô không mở khóa điện thoại được, cũng không quen chủ nhân chiếc điện thoại, không có cách nào gọi điện nhờ giúp đỡ. Bạn học cùng xuống xe đã sớm đi xa, cô không mang tiền mặt, không thể đi xe buýt, chẳng thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ chờ xe taxi, về đến nhà trả tiền xe sau.
Xung quanh đây quá hoang vắng, đợi mười lăm phút đồng hồ cũng không thấy chiếc taxi nào chạy qua, Trì Kiều có nhiều nhẫn nại hơn nữa cũng sẽ sinh ra nóng nảy. Đang lúc phiền lòng, xe của Lục Tầm đã quay trở lại.
Lục Tầm dừng xe, hạ cửa kính xuống hỏi: “Sao em còn ở đây?”
“Em cầm nhầm điện thoại di động của người khác…”
“Cũng không mang tiền?” Thấy Trì Kiều gật đầu, Lục Tầm cười, “Quanh đây rất khó bắt taxi, anh đưa em đi, hay là cho em tiền ngồi xe buýt đây?”
Lục Tầm hỏi như vậy, hiển nhiên là biết Trì Kiều không muốn ngồi xe anh, mặc dù người này khiến Trì Kiều cảm thấy phức tạp, nhưng nghe được câu này, ngược lại cô có chút ngượng ngùng, giống như khi nãy bản thân mình quá gò bó, dừng một giây, cô nói “Làm phiền anh”, liền lên xe.
Trên con đường này xe cộ không nhiều, Lục Tầm đi chậm hơn trước đó nhiều, thấy mặt Trì Kiều lộ vẻ nghi ngờ, anh nói: “Săm xe bị thủng, cho nên phải lái đi sửa, sửa xong sẽ đưa em về.”
“…” Trì Kiều hết sức hối hận đã không mượn tiền đi xe buýt.
Khu đông thành phố Z là phố nhà giàu, khu tây nghèo, nữ sinh xuống xe cuối cùng nhà ở khu tây, Trì Kiều vốn tưởng rằng Lục Tầm phải đi về phía đông, không ngờ anh lại thẳng tiến đến phía tây. Cô đang muốn hỏi lí do, lại nhớ khu tây có cửa hiệu Mercedes-Benz 4S, năm ngoái cô từng đi cùng với mẹ Tần tới bảo dưỡng xe.
Nhưng mà Lục Tầm cũng không tới cửa hàng 4S mà dừng xe ở xưởng sửa xe bên ngoài một tiểu khu. Cái tiểu khu ở ngoại ô này không tính là cũ, xây được khoảng 10 năm, nhưng lộn xộn nhếch nhác. Sạp thức ăn, quầy trái cây, các loại quán cóc bán đồ ăn vặt ở khắp nơi, âm thanh từ hai cửa hiệu quảng cáo, tiếng nhạc trong tiệm cắt tóc thô sơ cùng với tiếng cười mắng vang dội, tiếng trả giá chen vào cùng một chỗ. Cạnh cống thoát nước có đồ ăn thừa ai tiện tay đổ ra, từ đống rác rải đến thùng rác ở bên ngoài, trong cái thời tiết nóng bức trên 38 độ này, mùi hôi thối xông lên muốn ngạt thở.
Đám trẻ con không ai trông chừng đuổi nhau trên làn đường chậm, chạy điên cuồng, hơn nữa đường còn bị các loại quầy hàng nhỏ chiếm hơn phân nửa, xe điện phải đi chen vào làn đường nhanh.
Một chiếc xe điện suýt nữa bị chiếc Santana đi song song quẹt phải, chủ nhân của Santana mở cửa kính mắng “Mắt mù thích chết à”, người phụ nữ lái xe điện sau khi nghe được dứt khoát chạy xe chắn ngang đầu xe kia, cao giọng chửi nhau với hắn. Người đàn bà mắng chủ nhân chiếc Santana, lại giơ chìa khóa xe điện lên muốn đập xe hắn, bị chủ nhân chiếc Santana đẩy ra, chỉ nghe người đàn bà lớn tiếng kêu “Đụng vào tôi còn đánh tôi”, cư dân xung quanh và những người bán hàng rong lập tức quây thành một vòng xem náo nhiệt, cũng có người nhiệt tình ở một bên khuyên can lo chuyện bao đồng.
Thấy Trì Kiều nhìn chằm chằm đám người ồn ào kia, Lục Tầm hỏi: “Không quen với nơi này? Sửa săm xe rất nhanh thôi, hơn mười phút là xong rồi.”
Trì Kiều đột nhiên cười: “Không, rất quen thuộc, rất thân thiết.”
Bởi vì cô lớn lên chính trong hoàn cảnh như vậy, những người tầng chót của thành thị kiếm tiền không dễ dàng, khó tránh khỏi sẽ tính toán chi li, khi còn bé ông nội mua kem cho cô, bởi vì kem bị làm giả mà chủ tiệm không chịu nhận, cũng tranh chấp đến nỗi vung tay đánh nhau, bị người qua đường vây xem.
Trước khi đến Tần gia, Trì Kiều hoàn toàn chưa hề thấy qua cuộc sống xa hoa, thanh lịch và tao nhã, nhưng nhớ lại thời thơ ấu trước khi ba xảy ra việc ngoài ý muốn, chẳng những không đau khổ mà ngược lại tràn đầy hạnh phúc.
Trong xưởng sửa xe có một con chó lớn toàn thân đen thui, chó không bị buộc dây, thấy Lục Tầm lập tức xông tới vẫy đuôi.
Trì Kiều đang khó hiểu tại sao con chó này lại biết Lục Tầm, liền nghe được anh hỏi: “Sợ chó hả?”
Chó mực lấy lòng Lục Tầm xong, lại tiến tới bên chân Trì Kiều ngửi ngửi cô, Trì Kiều dùng mũi chân chọc chọc, đùa với nó, nói: “Không sợ, khi còn bé nhà em từng nuôi một con chó cỏ không khác là mấy.”
Lục Tầm còn chưa nói gì, một thiếu niên thấp người đã ra đón: “Lục ca, sao anh lại tới đây?”
“Săm xe thủng,” Lục Tầm móc ra bao thuốc lá, ném điếu thuốc qua, chính mình lại không hút, “Có chuyện cần đi gấp, giúp anh vá xe trước đã.”
Thiếu niên xoa bàn tay đầu dầu mỡ, cười ngại ngùng: “Chiếc xe hơn trăm vạn em nào dám sờ vào, để em điện cho Dương ca, gọi anh ấy tới.”
Biết người nọ không thể lập tức tới trong nửa khắc được, Lục Tầm cúi đầu xoa đầu chó mực, nói: “Cùng đi ăn cơm thôi.”
Nghe được câu này, cái đuôi của chó mực lắc càng vui mừng, giống như mũi tên mà lao ra ngoài. Lục Tầm đi mấy bước, quay đầu nhìn về phía Trì Kiều: “Đi thôi.”
“…” Câu vừa rồi không phải là nói với chó, mà là nói với cô?
Trì Kiều mang vẻ không-biết-lúc-nào-mới-có-thể-về-nhà bất đắc dĩ đi theo, nghe thấy Lục Tầm hỏi mình ăn gì, lắc đầu nói: “Cảm ơn, em không đói bụng.”
Lục Tầm không khách sáo nữa, đi tới hàng đồ ăn chín mua hai miếng thịt bò muối, nghe chủ tiệm hỏi có cần thái ra không, anh nghiêng đầu hỏi Trì Kiều: “Thật sự không đói?”
Thấy Trì Kiều lắc đầu lần nữa, anh nói: “Không thái.”
Trả tiền xong, anh xách hai miếng thịt bò muối tới bãi đất trống bên ngoài xưởng sửa xe, hai tay đu một cái, ngồi lên chiếc xà kép cũ sơn màu trắng, lấy một miếng ném cho chó mực đang thèm thuồng, mình cũng cắn một miếng to.
Lục Tầm nhìn qua rất đói, vài ngụm đã xử lý xong thịt bò muối, sau khi vứt túi nilon đi, anh mở chai nước, đổ xuống hơn phân nửa số nước lạnh, dùng mu bàn tay lau miệng, giơ tay đem phần còn dư ném về phía thùng rác bên ngoài cách đó ba mét.
Phát hiện Trì Kiều nhìn chằm chằm mình, anh nói: “Đây là bữa đầu tiên hôm nay.”
Liếc thấy mặt Trì Kiều hiện lên vẻ kinh ngạc, Lục Tầm lại giải thích: “Bốn giờ anh mới rời giường.”
Ngược lại, Trì Kiều cảm thấy kinh ngạc không phải vì đến chạng vạng anh mới ăn bữa cơm đầu tiên, mà là điệu bộ của anh hoàn toàn không giống người nhà giàu, Thời gia tuy kém hơn Lục gia, nhưng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, Thời Dự đối với hoàn cảnh bữa ăn yêu cầu rất cao, tuyệt đối không chịu đứng ở ven đường bụi đất bay mù mịt ăn đồ mua trong cửa hàng nhỏ, sẽ càng không tùy ý vứt xe lại trong cái xưởng sửa chữa rách nát như vậy.
Sau khi chó mực ăn sạch thịt bò, Lục Tầm đang muốn trở về xưởng sửa xe, điện thoại di động đột nhiên reo lên. Anh nghe máy, nói với Trì Kiều: “Bạn anh còn chưa ăn cơm, chờ một chút nữa mới có thể tới vá xe, nơi này nóng, chúng ta tới quán ăn chờ anh ta?”
“…” Trì Kiều liếc nhìn giờ, lại một lần nữa hối hận không mượn anh tiền đi xe buýt.
Lục Tầm đưa Trì Kiều và chó mực qua đường cái, trước khi vào quán ăn mới nói: “Người bạn này của anh, em cũng đã gặp.”
Trì Kiều đang nghi ngờ tại sao mình lại gặp bạn anh, cách cửa kính quán ăn liền thấy được gã côn đồ cao cao hôm trước, bước chân không khỏi chậm lại.
Liếc thấy vẻ sợ hãi trên mặt Trì Kiều, Lục Tầm cười. Ngày trời mưa đó dám báo cảnh sát, hôm sau lại xông vào quán bar, lá gan của cô không hề nhỏ. Đối với cái cô ả Lý Mạn mặt mày lạnh nhạt lời nói vô tình kia, chẳng qua cô chỉ dở khóc dở cười, không hề lộ ra chút uất ức nào, để ý thì thái độ của cô đối với anh chính là xa lánh, chỉ có khi thấy Chương Dương, người còn chưa nhìn thẳng cô bao giờ, cô mới lộ ra vẻ sợ hãi.
“Tại sao em sợ anh ta?”
Trì Kiều không lên tiếng, cô không sợ người ấy, mà là sợ côn đồ – bác trai duy nhất của cô chính là người như vậy.
Gã côn đồ cao cao thấy Lục Tầm, vẫy tay với anh. Quán ăn nhỏ, chỉ có tám cái bàn, Lục Tầm người cao chân dài, đi mấy bước liền tới trước bàn, quay đầu hướng về phía người dừng bước không tiến lên Trì Kiều giới thiệu: “Đây là Chương Dương.”
Chương Dương liếc qua Trì Kiều, liền quay đầu hỏi Lục Tầm: “Hôm nay cậu lái chiếc xe nào?”
Sau khi Lục Tầm trả lời, Chương Dương lại nói: “Chiếc xe này của cậu gắng đi thêm ba bốn ngày nữa cũng không thành vấn đề, cậu lại không chỉ có mỗi một chiếc xe, tôi đang bận, thế mà cứ nhất quyết gọi tôi tới.”
Người tên Chương Dương này nhìn qua còn lạnh lùng hơn so với Lục Tầm, trong giọng nói cũng có chút không kiên nhẫn. Lục Tầm lại không bực, thong thả nói: “Chút chuyện này có lớn là bao, càu nhàu cũng vô ích, sớm sửa cho xong đi.”
Từ đầu đến cuối Chương Dương đều không để ý đến Trì Kiều, ngược lại cô thả lỏng hơn, nghe Lục Tầm hỏi mình ăn gì, cô tiếp tục lắc đầu nói không cần.
Lục Tầm gọi hai suất mì xào, lúc đồ được mang ra thì đẩy một suất sang cho Trì Kiều: “Tiệm này nhà bạn anh mở, không phải nấu bằng dầu trong cống ngầm, ăn được.”
Trì Kiều không có thói quen lãng phí thức ăn, không thể làm gì khác hơn là nói “Cảm ơn”, ba người đều kiệm lời, không nói gì đã ăn xong bữa cơm này rồi. Lúc rời đi Lục Tầm để lại tờ một trăm, đang muốn đi thì bà chủ ngăn lại, bà chủ nói gì cũng không chịu lấy tiền của anh.
Nghe được bà chủ nói “Cậu hiếm có một lần trở về”, Trì Kiều cảm thấy rất kỳ quái.
Trở lại xưởng sửa xe, Chương Dương cởi áo thun trắng ra, đeo găng tay vào, tức giận nói với Lục Tầm: “Cậu đứng đó làm gì? Qua đây giúp đi.”
Lục Tầm cười mắng một câu “Hôm nay anh uống nhầm thuốc à”, liền đi tới.
Hai người vừa ra tay, chưa tới mười lăm phút săm xe đã được vá xong. Lúc rời đi, Lục Tầm không nói cảm ơn cũng chẳng trả tiền, chỉ gọi Trì Kiều lên xe.
Mở cửa xưởng sửa chữa ra, liếc thấy Trì Kiều nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, Lục Tầm chợt nói: “Cư dân nơi này có một nửa là ở khu dân cư cũ bên cạnh trường trung học chuyển tới, bao gồm cả Chương Dương, đều là hàng xóm của anh lúc nhỏ.”
Trì Kiều càng cảm thấy nghi ngờ, là cháu đích tôn của Lục gia đã ba đời độc đinh, Lục Tầm sao có thể là hàng xóm của mấy người này? Cô vô tình hỏi đến chuyện riêng tư của người khác, Lục Tầm không nói nữa, cô liền không tiếp tục hỏi.
80% nhà máy của thành phố Z tập trung ở khu công nghiệp phía tây, vì vậy bầu trời khu tây vĩnh viễn mang màu xám xịt, sinh sống ở nơi này hầu như đều là người dân tầng chót xã hội không có năng lực kinh tế, nhưng Lục thiếu gia trong ấn tượng của các bạn học luôn cao cao tại thượng*, khinh thường phản ứng với mọi người, đến nơi này ngược lại có vẻ sống động hơn nhiều.
(*) Cao cao tại thượng: Ăn trên ngồi trước, có vẻ bề trên so với người khác.
Lục Tầm một đường đi về phía đông, lúc dừng xe ở ngoài biệt thự Tần gia, trời đã tối hẳn xuống. Trì Kiều nói cảm ơn, đang muốn xuống xe, đột nhiên nghe thấy anh nói: “Lục Tầm.”
Thấy Trì Kiều nghi ngờ nghiêng đầu nhìn mình, Lục Tầm bổ sung: “Tên của anh.”
Trì Kiều “à” một tiếng: “Em tên Trì Kiều.”
“Anh biết rồi.”