Màu tường vi cho em

Chương 27


Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 27:

Sau mấy ngày bôn ba bên ngoài, mặc dù Trì Kiều rất mệt nhưng tinh thần lại phấn chấn hơn bình thường, lăn qua lăn lại trên giường đến gần rạng sáng mới ngủ thiếp đi, nhưng chưa đến năm giờ đã tỉnh dậy.
Nghĩ Lục Tầm đang bị sốt, cô không nằm nữa, xoa xoa cái cổ cùng bả vai đau nhức, chải lại tóc, thay quần áo, nhẹ nhàng bước xuống giường, đi tới cửa, mở một khe hẹp, nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài không bật đèn, nguồn sáng duy nhất từ phòng tắm phát ra, trong bóng tối mờ mịt, Lục Tầm đang nằm ngửa trên ghế sô pha vẫn chưa ngủ. Cũng không biết anh đang suy nghĩ gì, không để ý tới động tĩnh bên trong phòng. Mãi cho đến khi Trì Kiều đến gần, anh mới quay đầu nhìn cô: “Trời còn chưa sáng, không ngủ nữa?”
Trì Kiều “ừm” một tiếng rồi ngồi xổm xuống hỏi: “Anh đã hạ sốt chưa?”
Lục Tầm ngồi dậy, nắm lấy tay cô ấn lên trán, không trả lời mà hỏi lại: “Hạ chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Kiều mạnh mẽ rút tay lại, nhíu mày tức giận nói: “Anh lại như vậy nữa!”
Lục Tầm lắc lắc cổ, lười biếng cười: “Lúc trước không phải em kiểm tra nhiệt độ cơ thể của anh như vậy à?”
Trì Kiều cũng lười phải tranh luận với anh, vì vậy không tiếp tục đáp lời. Khi sờ vào trán của Lục Tầm cũng không còn nóng nữa, nhưng cô vẫn không yên tâm, cô vẫn rút nhiệt kế từ đống đồ trên bàn trà ra, yêu cầu Lục Tầm đo lại.
Trì Kiều vệ sinh cá nhân xong, khi bước ra từ phòng tắm, Lục Tầm đang lười nhác dựa vào ghế sô pha, vẫn kẹp nhiệt kế thấy cô đi tới, liền đưa cho cô giống như học sinh đang giao bài tập vậy.
“Anh sợ em nói anh lừa gạt, đến năm phút cũng không dám lấy ra.”
 
Nghe đến đây, Trì Kiều cảm thấy lương tâm cắn rứt, để giải tỏa nghi ngờ, cô giả vờ  như không quan tâm: “Anh có hạ sốt hay không, đâu có chuyện gì liên quan đến tôi? Nhiệt độ cũng không phải đo thay tôi.”
“Không liên quan tới em, tại sao em lại xem anh giống như một đứa trẻ vậy?”
Lời nói của Trì Kiều nghẹn lại một lúc mới nghĩ ra lý do: “Không phải anh bị bệnh bởi vì theo tôi đi tìm một cô gái nhỏ, nếu không, tôi cũng không quan tâm.”
 Lục Tầm mỉm cười, ngả người ra sau, đặt tay lên cổ, lẳng lặng nhìn cô. Trì Kiều đưa nhiệt kế ra chỗ có ánh sáng nhìn một chút, cô nheo mắt, kẹp nhiệt kế vào giữa ngón trỏ và ngón cái, xoay nhẹ, nhìn hơn mười giây, cô cười nói: ” 37 độ 2, cũng không còn sốt nữa, giữa trưa mới xuất phát, anh uống thuốc kháng sinh với thuốc si-rô uống đi, rồi ngủ thêm một lát.”
Lục Tầm vẫn không lên tiếng, ánh mắt dõi theo Trì Kiều quan sát cô đặt nhiệt kế vào ống nhựa, dùng ấm siêu tốc đun nước, đổ nước sôi và nước khoáng vào cốc pha thành nước ấm.

Khi Trì Kiều đưa cho Lục Tầm chiếc bìa nhựa đựng hai viên thuốc, nước thuốc và cốc nước, chần chừ hai giây anh mới đưa tay ra nhận lấy.
“Thuốc kháng sinh ngày hai lần, thuốc uống kháng vi-rút ngày ba lần. Buổi trưa đừng quên uống nước thuốc. Buổi chiều chúng ta còn phải lên xe, tôi nhắc nhở anh, vẫn chưa hoàn toàn hạ sốt, thuốc cũng phải uống ba ngày.”
Lục Tầm nghe thấy cô nói nhiều như vậy liền nở nụ cười, chỉ là bị sốt mà thôi, bánh bao nhỏ còn quan tâm hơn anh, có lẽ bản thân mình bị bệnh cũng sẽ không cẩn thận như vậy. Có người bắt nạt cô, lợi dụng cô, cô gái nhỏ cũng không sợ khi phát sinh tranh chấp với nữ phóng viên Trần kia, tính cách của vừa ngốc lại vừa kỳ lạ, làm cho người ta cảm thấy rất khó hiểu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tầm đã uống thuốc xong, đặt cốc lên bàn trà, đứng dậy hỏi: “Có đói không, chúng ta ra ngoài ăn sáng.”
“Anh vẫn không nên đi ra ngoài, 37 độ 2 coi như vẫn còn sốt, sốt nhẹ.”
“Sốt nhẹ cũng phải ăn cơm”, thoáng nhìn thấy Trì Kiều nhíu mày, Lục Tầm chưa từng chịu để ai quản mình lúc này lại phá lệ cam đoan nói, “Ăn no xong anh sẽ ngủ, buổi trưa cũng sẽ không quên uống thuốc.”
Lục Tầm rất ít khi uống thuốc, thỉnh thoảng mới uống nên hiệu quả đặc biệt tốt, qua một đêm căn bản không sao. Hai người rời khách sạn mới hơn năm giờ sáng, bên ngoài trời còn tối mịt, nhưng những cửa hàng ăn sáng trên phố đã mở cửa, thức ăn vẫn chưa ra vẫn còn ở trong nồi.
Tuy kinh tế nơi này lạc hậu nhưng phong cảnh khá tốt, không khí hơn hẳn thành phố Z. Hai người họ không thích nói chuyện, cho nên cũng không cố ý tìm một đề tài để nói, đi cạnh nhau trên những con phố chật hẹp.
Những cây hồng và cây lựu bên đường đều đơm hoa kết trái, vẫn xanh tươi chưa kịp chín, đi một đoạn dài, hai người tìm được một quán bán bánh bao nhỏ, bánh quẩy cùng tàu hũ non liền đi vào trong ngồi xuống.
 Lục Tầm đã hơn một ngày chưa được ăn uống tử tế, vừa hạ sốt đã thèm ăn, đói bụng rồi, gọi hai rổ bánh hấp, một đống bánh quẩy cùng ba bát tàu hũ non.
 Hai đêm nay ngủ không ngon, Trì Kiều không có cảm giác thèm ăn, sau khi ăn vài thìa đậu hũ non đã cảm thấy no, cầm một cái bánh quẩy lên nhìn Lục Tầm ăn.
Lục Tầm thường ít nói, khi ăn cơm lại càng không lên tiếng nói chuyện, có chút buồn chán, Trì Kiều nhìn quanh cửa hàng, đột nhiên nhớ tới chuyện trước đây.
 “Khi còn nhỏ tôi chưa từng đi du lịch xa nhà, lần đầu tiên rời thành phố Z là vào mùa hè năm bảy tuổi. Ba tôi có một người bạn lái xe tải đường dài cho một công ty ở thành phố S, vì vậy ông ấy liền đưa tôi đi nhờ xe tải của người bạn này du lịch. Lúc đó tôi bị say xe,  suốt cả một chặng đường đều nôn. Mặc dù say xe rất khó chịu nhưng được ra ngoài chơi vẫn cảm thấy rất vui, không cần phải làm bài tập về nhà, được uống nước ngọt, được ăn ở bên ngoài.”
“Ba tôi làm hai công việc cùng lúc, rất vất vả, tiền lương mà ông ấy kiếm được đều để dành tiết kiệm, muốn kiếm đủ tiền để mở một cửa hàng. Ông ấy kiếm được nhiều tiền nhưng cũng là người rất tiết kiệm, loại thuốc lá mà ông ấy hút cũng là loại thuốc rẻ nhất, ngay cả khi đi ra ngoài cũng không dám mua một chai nước khoáng, liền lấy chai Coca-cola đã hết đựng nước sôi để nguội mang theo. Ông ấy chỉ hào phóng với một mình tôi,  mỗi lần ông ấy nhìn thấy tôi nhìn chằm chằm váy búp bê đặt trong tủ kính, đều sẽ mua cho tôi không một chút do dự. Lúc trước tôi còn gầy hơn bây giờ, không thích ăn cơm bà nội nấu, rất thích ăn những món ăn được mua ở bên ngoài. Chuyến đi duy nhất đó chúng tôi đã dừng lại ở một quán đậu hũ non ven đường, khi ấy tôi ăn liền một lúc hai bát, ba tôi không nỡ ăn cho nên đã hỏi mượn bát của chủ quán, ăn bánh nướng mà mình mang theo với nước sôi… “

Sau khi lấy lại tinh thần, phát hiện Lục Tầm nhìn mình chằm chằm, Trì Kiều hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”
“Anh cảm thấy thú vị, chờ em tiếp tục nói.”
Trì Kiều thở dài, bỏ bánh quẩy trong tay xuống: “Tôi không muốn nói nữa, chuyện trước đây của anh thì sao, có gì… thú vị không?”
“Chuyện  trước đây của anh không có gì đáng nói.” Lục Tầm chưa bao giờ nói về bản thân với bất kỳ ai, ăn miếng cuối cùng trong bát rồi lấy khăn giấy lau miệng, “Ăn xong chưa? Về thôi.”
Hai người cùng nhau tản bộ, rồi quay về khách sạn, Lục Tầm lên phòng mình ở tầng năm ngủ thêm một lúc, Trì Kiều về phòng thay quần áo, cùng giáo viên và bạn học đến trường trung học quận để hoàn thành nốt công việc, cơm trưa cô ăn cùng mọi người ở trong căng- tin, mới vừa tìm được một chỗ ngồi xuống liền nhận được một tin nhắn WeChat của Lục Tầm.
Lục Tầm chụp hai bức ảnh chứng minh mình đã uống thuốc gửi cho cô,  ngoài ra cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Trì Kiều cũng không định trả lời lại, sau khi cất điện thoại vào túi xách, nhưng nhịn không được lại lấy điện thoại, nhắn tin hỏi người nào đó: “Sao anh lại gửi cái này cho tôi?”
“Cho em xem.”
“Thuốc không phải tôi uống.”
Sau khi ăn xong, Trì Kiều nhận được câu trả lời của Lục Tầm: “Chính là muốn cho em uống.”
Vì sợ Trì Kiều không hiểu, hai giây sau, anh lại bổ sung thêm: “Vì phải gửi hình cho em nên mới uống.”
… Giống như cô có bao nhiêu quan tâm đến anh, không thân chẳng quen, anh có uống thuốc hay không thì có liên quan gì đến cô? Rõ ràng là chuyện không thể giải thích được, lại khiến Trì Kiều sinh ra một chút kích động.
Thời gian tập trung là 1h30, ăn trưa xong mọi người về phòng thu dọn đồ đạc, Trì Kiều nhanh chóng thu dọn đồ đạc, xách theo vali nói tạm biệt với đàn chị cùng phòng rồi xuống lầu tìm xe buýt. Cô muốn lên xe rồi mới gọi cho Lục Tầm, nhưng nào biết anh đã sớm có mặt ở trên xe rồi.
Còn chưa đến giờ khởi hành, tài xế không có trên xe, Lục Tầm là người duy nhất trên xe buýt, nhìn thấy đối phương ngồi ở phía cuối cùng vẫy tay ra hiệu với mình, Trì Kiều cất vali đi, sau đó đi lên ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô vốn muốn hỏi anh đã ăn cơm chưa, còn sốt hay không, lời nói vừa thốt ra đến môi, sợ sẽ quá quan tâm, liền nuốt trở lại, không ngờ Lục Tầm nhìn thấy cô ngồi xuống thì nghiêng người áp trán mình vào lòng bàn tay của cô.
“Anh làm gì vậy?”

“Không phải em không thích anh nắm tay em sao, giúp anh xem đã hạ sốt hay chưa.”
 “Anh không có nhiệt kế à?” Trì Kiều ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn đưa tay lên sờ trán anh.
Sau khi sờ trán, cô nói: “Có vẻ đã hoàn toàn bình thường.”
 Nghe thấy những lời này, Lục Tầm đang ngồi bên cửa sổ ngả người ra sau, đeo tai nghe, nhắm mắt lại nói: “Vậy anh đi ngủ, trước khi đến nơi đừng gọi anh.”
Trì Kiều khẽ “ừm” một tiếng, mới phát hiện, trên cổ tay đang chống lên cửa sổ xe của anh đang buộc khăn tay của cô…
Nhận thấy Trì Kiều đang kéo cổ tay trái của mình, Lục Tầm nhắm mắt lại, xua tay với cô: “Chiếc khăn tay của em rất hợp với anh, tặng cho anh. Áo phông hôm qua em mặc của anh, cũng tặng cho em.”
Chiếc khăn tay của cô được Tần Úy mua khi cô ấy sang Nhật Bản chơi, nền màu trắng sữa được trang trí bằng nơ hồng và  hình hoa anh đào, góc dưới bên phải còn có thêu một con mèo đen nhỏ, đó là một con mèo rất đặc trưng của Nhật Bản. Phong cách nữ tính, ở trên cổ tay Lục Tầm lại có cảm giác rất hợp với chiếc áo phông đen anh đang mặc trên người… mà cho dù có hợp hay không cũng là của cô mà.
“Tại sao lại tặng áo phông của anh cho tôi?”
Lục Tầm giơ tay lên cao không để cho Trì Kiều có cơ hội cướp lấy, mở mắt ra, một tay lôi áo phông từ trong ba lô ra, nhét vào trong tay Trì Kiều: “Cho em cắt thành khăn tay. Nhiều lắm, nếu không thích thì đổi thành khăn quàng cổ cũng được, không phải chịu thiệt. Đừng làm ồn, anh muốn ngủ.”
 
Cô đã đổi một chiếc khăn tay trị giá hàng chục nghìn nhân dân tệ lấy một chiếc áo phông trị giá 3.000 nhân dân tệ, không phải mình chịu thua thiệt, nhưng không hỏi mà lấy cứ lấy như vậy thì thật đáng ghét…
Khi bọn họ trở về thành phố Z trời đã chạng vạng tối, hầu hết giáo viên cùng bạn học đều không quay lại trường, trước khi xe buýt khởi hành quay về trường, cũng sẽ dừng lại ở nội thành, Lục Tầm và Trì Kiều cũng nhau xuống xe, không để ý tới người nào đó đang phản đối, đưa cô về nhà.
Lục Tầm nhìn Trì Kiều đi lên bậc thang, trước khi cô ấn chuông cửa liền nói: “Buổi chiều ngày kia anh tới đón em.”
Trì Kiều quay đầu lại, hỏi Lục Tầm đang đút hai tay vào túi: “Sao anh lại tới đón tôi?”
“Cùng anh về nhà ăn cơm.”
Cả người Trì Kiều nhất thời run lên một chút, lúc này mới hiểu ra: “Tôi có cần phải chuẩn bị gì không?”
 “Không cần.”
Trì Kiều “ừm” một tiếng, rồi nói, “Tạm biệt.”
“Ngày kia gặp lại.”

Khi Trì Kiều vừa mới bước vào cửa, cô đã bị Tần Úy đợi sẵn ở sau cửa tóm lấy. Để chờ Trì Kiều về, nhà họ Tần vẫn chưa ăn cơm, ba mẹ gọi hai người lại ăn cơm, Tần Úy liền lớn tiếng kêu ‘đợi bọn con một chút’, sau đó liền túm Trì Kiều đi lên lầu.
Ngay khi Trì Kiều vừa mới đặt hành lý vào trong phòng, thấy Tần Úy hai tay chống hông lên tiếng hỏi: “Nói đi, thành thật thì sẽ được khoan hồng.”
“Chị đừng nháo, căn bản là không cùng nhau.”
“Không cùng nhau? Chỉ là tin đồn?”
Trì Kiều mở vali, thu dọn đồ đạc nói: “Không cùng nhau nhưng cũng không phải là tin đồn. Lục Tầm nói ở trường có nhiều cô gái tới quấy rầy anh ấy, anh ấy muốn được một mình yên tĩnh, nên mới muốn em giúp chặn vận đào hoa, hơn nữa người trong nhà cũng luôn thúc giục chuyện tìm bạn gái, anh ấy cũng cảm thấy phiền.”
“Tại sao em lại giúp anh ta chặn vận đào hoa? Em cũng không nợ gì anh ta mà!” Lời vừa nói xong, Tần Úy lại nhớ tới chuyện ba của Lục Tầm giúp nhà bọn họ vượt qua khó khăn, nhất thời nghẹn lời, một lát sau mới nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, cũng không thể ăn hiếp em như vậy được.”
“Cũng không tính là ức hiếp, bởi vậy, em cũng không cần phải lo lắng chuyện của Thời Dự nữa.”
Tần Úy đang định nói chuyện thì nhìn thấy chiếc áo phông trong tay Trì Kiều, hai mắt sáng lên, liền cướp lấy: “Ồ ~ Tháng trước chị mới nói với em muốn có được nó, chuẩn bị tiết kiệm tiền mua, em vẫn còn nhớ rõ? Đừng tưởng rằng tặng quà cho chị thì sẽ được tha thứ.”
“Cái gì?”
Tần Úy muốn rất nhiều thứ, cô ấy thường nói với cô là sẽ tiết kiệm tiền để mua cái này cái kia, Trì Kiều căn bản là chưa từng để ý. Ồ, cô cũng đã biết giá của chiếc áo phông này, đại khái là đã từng nghe Tần Úy nhắc tới.
Chiếc áo phông này nam nữ giống nhau, Tần Úy luôn thích mua cỡ lớn, thoạt nhìn còn tưởng rằng em gái mua về để dỗ dành mình, khi lấy được rồi mới nhớ tới Trì Kiều không phải đi du lịch, mà là đi tới một huyện nghèo khó…
“Đây không phải là của Lục Tầm đấy chứ? Làm sao quần áo của anh ta lại ở trong tay em?”
Trì Kiều cảm thấy có chút đau đầu, lấy lại chiếc áo phông rồi nhét nó vào trong tủ quần áo: “Hiểu lầm rồi.”
Tần Úy liếc mắt nhìn em gái mình một cái: “Đỏ mặt cái gì, không phải em thích anh ta đấy chứ? Chẳng trách ngày hôm qua nói ưu điểm khuyết điểm gì đó. Em xong rồi, nhất định là xong đời rồi!”
Trì Kiều không sợ bị Tần Úy biết, nhưng cô sợ nhất chính là tính nhiều chuyện của Tần Úy.
“Rốt cuộc tình huống của hai người là như thế nào?”
“Không có gì, thực sự là không hợp nhau, em cũng không thích anh ấy, chỉ là có một chút ấn tượng tốt mà thôi. Chị nhất định không được nói với người khác.” Nói xong câu này, Trì Kiều vẫn còn lo lắng, lại tiếp tục dặn, “Đừng để cho mọi người trong trường biết em và anh ấy không phải là người yêu, cũng nhất định không được nói cho ai biết em đối với anh ấy có ấn tượng tốt.”
Tần Úy “hừ” một tiếng, nói: “Em yên tâm. Đối với chuyện này sẽ giữ bí mật, ăn cơm xong em đi theo giúp chị tới quán bar của Chương Dương.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.