Màu tường vi cho em

Chương 21


Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 21:

Lục Tầm thêm nửa gói đường vào ly cà phê đen, không có sữa, thấy sắc mặt Trì Kiều thay đổi, anh đặt cốc xuống, hỏi: “Ai gọi tới vậy, Thời Dự?”
Trì Kiều không để ý tới anh, tiếp tục lướt xuống dưới. Nữ phóng viên viết trong tài khoản công khai của mình rằng hiện tại cô ấy đang thực hiện một cuộc khảo sát về điều kiện sống của phụ nữ ở các vùng nông thôn hẻo lánh, một trong những mục quan trọng là việc thực hiện quyền được học hành của phụ nữ, nhìn thấy cô ấy dùng cô bé để làm ví dụ, ba của cô bé bị tai nạn lao động dẫn tới bị liệt, không nhận được tiền bồi thường, hết tiền tiết kiệm trong gia đình, mẹ đi làm kiếm kế sinh nhai, không lo được cho chồng và con trai, cô bé vừa mới học tới lớp hai thì phải nghỉ học ở nhà chăm sóc cho em, thường xuyên bị ba mẹ mắng mỏ, thậm chí bị đánh.
Ngoài ra, phóng viên còn đính kèm những bức ảnh của bé gái và em trai, dù chỉ là sườn mặt nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là những người thân quen đã có thể nhận ra. Khi thấy phóng viên viết ở cuối bài báo rằng mong muốn được đến trường của cô bé khiến cô ấy rất buồn, nhưng hiện tượng này không phải là hiếm ở địa phương, sau khi tìm hiểu sâu, ngoài sự xót xa, cô Trì Kiều cũng cảm thấy bất lực, cũng khiến bản thân cảm thấy tức giận.
 Chỉ nửa tiếng sau khi bài viết được đăng tải, đã có hơn trăm lượt bình luận, đa số là là những bình luận chỉ trích ba mẹ vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ, coi con gái mình như kẻ hầu người hạ, có một số thì tỏ ra nguyện ý muốn giúp đỡ, xin phương thức liên hệ ở dưới phần bình luận, còn có người nói: “Tình huống này ở địa phương có rất nhiều, nếu như giúp đỡ không cẩn thận số tiền này sẽ dùng lên người cậu em trai.”
Đọc qua đọc lại, Trì Kiều đã vào Weibo của phóng viên, thực sự người này đã đăng bài viết lên Weibo. Không cần đọc bình luận trên Weibo, Trì Kiều đã trực tiếp gửi ảnh chụp màn hình về bài viết kia cho nữ phóng viên này và hỏi: “Phóng viên Trần, chị viết cái này à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 Trì Kiều trước đây thường gọi mình là “Cô Trần”, nhìn thấy câu này, phóng viên hiểu ngay thái độ của cô trả lời lại: “Có vấn đề gì không?”
 “Cô bé buổi chiều hôm đó bởi vì ba gặp tai nạn lao động dẫn tới bị liệt, mẹ không thể kiếm tiền vừa chăm chồng vừa chăm con nhỏ cho nên cô bé mới bỏ học, cũng không phải bởi vì trong nhà có em trai nên cô bé mới không được đối xử tốt, tất cả những chuyện này chị đều biết rõ. Cho dù là chị cố tình dẫn dắt thì cô bé cũng chưa từng nói qua mình bị cha mẹ ngược đãi. Hơn nữa cô bé cũng đã nói chờ tới khi hoàn cảnh trong nhà trở nên tốt hơn sẽ quay lại trường học, chị cũng có nghe thấy mà.”
“Mọi thứ tôi viết đều dựa trên sự thật, có ghi âm. Tôi đã thực hiện một cuộc khảo sát về điều kiện sống của phụ nữ ở các vùng nghèo đói để thu hút sự chú ý của xã hội, vì những người yếu thế trong xã hội mà làm chút chuyện, không vì bất cứ vụ lợi cá nhân nào. Tôi cũng không biết mình đã xúc phạm gì tới cô, nhưng cô vẫn còn trẻ, lại là sinh viên của một trường danh tiếng, khó tránh khỏi nhiệt tình, tôi cũng từng trải qua tuổi của cô mới tới ngày hôm nay.”

Lời nói của nữ phóng viên này không chỉ cẩn thận, lễ phép và phong thái, còn không lưu lại dấu vết cô ấy cùng Trì Kiều từng có tiếp xúc qua, có lẽ là để tránh cho Trì Kiều chụp ảnh màn hình.
Trì Kiều cũng biết đối phương sẽ nói như vậy, suy nghĩ một chút, rồi trả lời lại: “Tôi không biết chị thực hiện cuộc khảo sát này để làm gì, cũng không biết chị có suy nghĩ muốn vụ lợi hay không, nhưng chị không ngừng truy hỏi một cô bé mới mười tuổi về chuyện khi cô bé không chăm sóc tốt cho em có bị ba mẹ đánh hay không, chuyện này sẽ khiến chúng tôi không còn tin tưởng khi cô bé muốn làm đơn yêu cầu trợ giúp pháp lý, hơn nữa bài viết xuyên tạc sự thật của chị sẽ lại một lần nữa làm tổn thương gia đình của cô bé khiến những người xung quanh khi nhìn thấy bọn họ không ngừng chỉ trỏ. Tôi tình cờ viết một bài luận về đạo đức nghề nghiệp của nhà báo. Ví dụ của chị rất sinh động trong việc chế biến nỗi khổ của người khác thành tài liệu viết. Trước đó tôi cũng đã hỏi cô bé, mẹ đang làm ở đâu, ngày mai tôi sẽ tới phỏng vấn cô ấy. Chị cũng có thể hiểu là tuổi trẻ nhiệt tình, nếu chị không ngại tôi có thể lấy chị làm ví dụ để viết bài.”
Đợi một lát không thấy người kia trả lời lại, Trì Kiều liền nhấp vào tài khoản công khai của đối phương, bài viết trước đó đã bị xóa, trên Weibo cũng vậy. Trì Kiều không nghĩ tới nữ phóng viên lại xóa nhanh như vậy, cô cũng không phải là người thích gây sự, nếu đối phương đã xóa bài viết thì cũng không nhắc lại nữa, nhưng khi vào Wechat gửi tin nhắn cho đối phương liền phát hiện mình đã bị chặn.
Lục Tầm ngồi ở phía đối diện vẫn luôn nhìn Trì Kiều, nhìn đối phương hơn nửa tiếng, bất giác mỉm cười, nghĩ rằng mối quan hệ của cô và ai đó đã tan vỡ, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại đối phương vừa để trên bàn, nhấp vào WeChat.
Trì Kiều đang cúi đầu uống trà gỗ mun hoa hồng, nhìn thấy vậy liền cảm thấy rất khó hiểu: “Tại sao anh lại đọc WeChat của tôi?”
 Lục Tầm vẻ mặt lạnh lùng nói: “Vừa rồi trông em rất ngốc, sợ em bị lừa.”
“Bị lừa cái gì?”
Tin tức Trì Kiều xem qua cũng đã bị xóa đi, WeChat của cô cũng không có gì nổi bật, Lục Tầm liếc mắt một cái có thể nhìn thấy được cuộc trò chuyện giữa cô vào nữ phóng viên kia. Cũng hiểu được lúc trước cô cúp máy không phải là Thời Dự gọi tới, vẻ mặt Lục Tầm lúc này không nén được giận, anh liền nhấp vào tin nhắn của cô với nữ phóng viên kia, nghĩ muốn che dấu sự xấu hổ, nhưng cuộc đối thoại giữa Trì Kiều và nữ phóng viên khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
“Anh tưởng rằng ngoại trừ cứng rắn đối với anh còn lại những người khác em đều dịu dàng. Người này đắc tội với em như thế nào?”

 
“Cô ấy không đắc tội với tôi”, Trì Kiều lấy lại điện thoại của mình, cũng đem những chuyện này nói cho Lục Tầm nghe.
Lục Tầm là người có tính cách lạnh nhạt, cũng không đồng tình với người khác bao giờ, nghe xong những chuyện này, cười hỏi: “Em thật sự sẽ đi phỏng vấn người kia để viết bài luận?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi định đi tìm cô bé, nhưng là để xin trợ giúp pháp lý cho ba cô bé, vì vậy cho nên mới không muốn tiếp tục với vị phóng viên Trần này. Trong bữa tối, tôi đã hỏi bạn học của anh, bọn họ nói lúc trước cũng có án lệ tương tự, đương sự  đã nhận được hoản bồi thường ba mươi vạn đủ để gia đình họ trả nợ, mở được một gian hàng nhỏ ở thị trấn.”
Thoáng nhìn thấy biểu tình của Lục Tầm, Trì Kiều liền hỏi: “Anh đang cười cái gì vậy?”
“Cười em ngay cả cách dùng tiền bồi thường như thế nào cũng đã thay người ta nghĩ luôn rồi.” Uống hết một ly cà phê đen, cơn đau đầu của Lục Tầm đã thuyên giảm hơn một nửa, chỉ có thái dương vẫn còn ân ẩn đau, anh cong ngón trỏ day day thái dương, tiếp tục nói: “Bởi vì em xen vào chuyện bao đồng nên mới chịu thiệt thòi, nghỉ hè vẫn còn chưa xong, anh cũng đã nhìn thấy hai lần.”
Trì Kiều im lặng một lúc, cúi đầu uống trà mun hoa hồng, sau đó nói: “Tôi và Tần Úy đều là sinh viên năm nhất, sợ bạn học trong trường nói ra nói vào, Tần Úy vẫn luôn nói tôi và chị ấy là hai chị em sinh đôi. Thật ra, chị ấy hơn tôi sáu tuổi, tôi được nhà họ Tần nhận làm con nuôi … Cũng không thể coi là được nhận nuôi, khi tôi đến nhà họ Tần cũng đã được tám tuổi, hơn nữa cũng không sửa họ.”

Mặc dù không nhìn ra được biểu tình trên mặt Lục Tầm, Trì Kiều ngược lại có chút ngạc nhiên: “Tần Úy là người tốt bụng, nhưng chuyện này tôi cũng không muốn để chị ấy biết. Điều kiện gia đình tôi khi ấy cũng không được tốt, ba mẹ cũng chưa từng được học hành tử tế, sau khi nghỉ học thì đã sớm phải ra ngoài đi làm, kết hôn khi mới chưa đầy hai mươi tuổi, chỉ làm một bữa tiệc nhỏ cũng không đi đăng ký. Sau này mẹ tôi thấy hoàn cảnh gia đình quá nghèo đã chạy theo kẻ có tiền, tôi nghe mọi người nói bà ấy rất đẹp nhưng cũng chưa từng nhìn thấy mặt, bởi vì sợ ba tôi quá đau lòng mà những đồ vật liên quan đến bà ấy đều đã bị bà nội lén đem đi vứt.”
“Vì chuyện này mà ba tôi đã phải chịu kích thích rất lớn. Ban đầu vốn dĩ là một người không cầu tiến, vì có thể kiếm được nhiều tiền mà làm hai công việc cùng một lúc, sau đó do mệt mỏi quá độ bị tai nạn không được cấp cứu kịp thời. Thực ra chuyện này chỉ là ngoài ý muốn trách nhiệm của nhà máy không lớn, nhưng bác cả lại dẫn người tới ầm ĩ, ba của Tần Úy là một người tốt, nhìn thấy hoàn cảnh của chúng tôi đáng thương nên đã trả gấp đôi tiền bồi thường.”
 “Lúc mới nhận tiền, ông nội tôi nói đây đều là của tôi, không ai được động vào, nhưng ông không giúp được gì cho bác cả, bọn họ lại làm khó nên đã đưa tiền cho họ mua một căn nhà. Tôi không có ba mẹ, lúc đầu ông bà nội thấy tội nghiệp, đối xử với tôi còn tốt hơn cậu em họ, bác gái tức giận bọn họ đối xử bất công dọa sẽ ly hôn, mẹ tôi bỏ chạy, ông bà nội sợ cuộc hôn nhân của bác cả và bác gái tôi không suôn sẻ nên trước mặt bác gái luôn thiên vị con của họ hơn, mỗi khi tôi chăm sóc cho cậu em họ cũng sẽ bị đánh, sau này bà nội tôi ốm phải nằm viện, bác cả, bác gái và ông nội đều phải đi làm, tôi liền nghỉ học vào viện chăm bà, mẹ của Tần Úy đến bệnh viện thăm, vừa bước vào liền nhìn thấy bác gái đang đánh mắng tôi. Bà ấy nhìn thấy tôi vừa gầy lại vừa bẩn, cảm thấy tôi quá đáng thương, sau khi nghe cảnh ngộ của tôi liền nói muốn nhận nuôi tôi.”
 “Lúc đó tôi còn quá nhỏ, rất sợ người lạ, khi ba Tần Úy tới hỏi tôi có muốn làm con gái của ông ấy không, tôi vẫn luôn nói mình có ba, không cần có ba mới, dù ông bà nội có dỗ dành hay mắng mỏ thế nào, cũng không chịu rời đi, ba Tần Úy vốn không muốn có thêm một đứa nhỏ nữa, nếu mẹ Tần Úy không kiên quyết, tôi cũng sẽ không đến nhà họ Tần. Bọn họ sợ tôi chống đối nói không phải nhận con nuôi, cũng không cần phải đổi sang họ Tần mà chỉ đến nhà cùng với chị gái đi học mà thôi, lúc đó tôi liền tin, nhưng sau này mới biết được thật ra bọn họ luôn cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm với cái chết của ba tôi, không đành lòng nhìn thấy tôi chịu khổ.”
 “Nếu như không có sự tốt bụng của mẹ Tần Úy, tôi cũng không biết bây giờ cuộc sống của mình sẽ như thế nào, không biết bản thân có thể học xong cấp hai, đại học Z chắc chắn sẽ không thi đậu. Mạng của tôi thật sự rất tốt, gặp được một gia đình tốt với mình như vậy. Vị phóng viên Trần có thể từ nhỏ đã luôn suôn sẻ, cũng không hiểu rõ chỉ một hành động tùy ý của mình, có thể thay đổi cuộc sống của người khác.”
“Với tôi mà nói đi tìm cô bé cũng chỉ giúp được một chuyện nhỏ nhưng đối với cô bé cùng người nhà em ấy mà nói, đã có được cơ hội thay đổi vận mệnh. Cô bé đó đã tới hỏi tôi trước, khi phóng viên Trần hỏi cô bé tôi đã ở ngay bên cạnh nhưng lại không ngăn cản. Tôi đi tìm em ấy, không sợ chuyện không giúp được gì hay không nhưng nếu như không đi, sau này khi nhớ lại sẽ cảm thấy áy náy.”
Giống như chuyện đến quán bar tìm Lý Mạn, thái độ sau đó của cô ấy như thế nào Trì Kiều căn bản không để ở trong lòng, nhưng nếu cô không đi, khi đó thật sự xảy ra chuyện, cô sẽ hối hận. Cô quả thực quá may mắn, cũng hiểu được việc giúp đỡ người khác không phải chuyện đương nhiên, nên bây giờ khi có khả năng khi gặp chuyện cô luôn muốn giúp đỡ người khác.
 Trì Kiều tự kể với anh về chuyện quá khứ của mình, ngoài một chút ngạc nhiên, Lục Tầm còn có một cảm giác khác, anh không thể diễn tả được, anh cũng không quen với chuyện nghe người khác kể về quá khứ của mình, cho nên liền cảm thấy có chút vừa mừng lại vừa lo* khi được Trì Kiều tin tưởng.
 
*câu gốc là thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà đâm ra lo sợ.    

Một lúc sau, Lục Tầm mới lên tiếng hỏi: “Tình huống hiện tại của mẹ em như thế nào?”
“Tôi cũng không rõ lắm, lúc trước nghe bà nội nói, bà ấy đã kết hôn cũng ở một nơi không xa, có hàng xóm đã từng nhìn thấy.”
“Em đối với bà ấy không cảm thấy tò mò sao? Có từng nghĩ tới chuyện gặp lại không?”
“Không tò mò, cũng không nghĩ tới chuyện đi tìm. Khi tôi vẫn chưa nhớ được bà ấy liền bỏ đi, cho nên đối với tôi mà nói, từ trước đến giờ bà ấy chưa từng xuất hiện, thậm chí tôi cũng không biết tên cũng chưa từng thấy ảnh chụp của bà ấy.”
“Thông minh.” Lục Tầm vươn tay mang theo ý cười, xoa đầu Trì Kiều: “Nếu như em thật sự muốn tìm cô bé ấy, anh cũng đang rất rảnh rỗi, có thể đi cùng em.”
Không đợi Trì Kiều lên tiếng, anh còn nói: “Nhưng chuyện này em phải nói với phía trường học trước, phòng ngừa vị phóng viên kia muốn nhắm vào em.”
“Nói chuyện với ai?”
 “Đi tắt đón đầu là không tốt, trước tiên hãy đến gặp cố vấn nói chuyện để họ báo với bên trên.” Lục Tầm đứng dậy nói: “Đi gặp thầy Đan, anh sẽ đi với em, như vậy chuyện này cô Lưu cũng sẽ không để ý tới.”
Nghe thấy lời cảm ơn của Trì Kiều, Lục Tầm cũng không tiếp tục nữa, dừng lại một chút, anh đột nhiên nói: “Thời Dự kia, sau này em cũng không cần phải kể ý.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.