Màu tường vi cho em

Chương 2


Đọc truyện Màu tường vi cho em – Chương 2:

Edit: Annie

 
Mấy ngày mưa liên tiếp, nhiệt độ không khí quanh quẩn ở 25℃, mát mẻ không hề giống mùa hè. Kì nghỉ hè sau năm thứ nhất đại học được Trì Kiều sắp xếp rất kín, khó có được một ngày rảnh rỗi, cô liền không ra cửa, làm ổ ở nhà xem phim. 
 
Chín giờ tối, Trì Kiều nhận được Wechat xin giúp đỡ của Lý Mạn. Sau khi khai giảng Lý Mạn chỉ ở ký túc xá chưa đến một tháng đã dọn ra ngoài, cô ta có thói quen một mình một cõi, không có gì chung đụng với Trì Kiều và hai người bạn cùng phòng khác. 
 
Lúc mới vào học, thấy Lý Mạn đi về đều có siêu xe đưa đón, bạn học đều cho rằng cô ta là tiểu thư nhà giàu. Nửa học kỳ sau, Lý Mạn hóa ra không phải tiểu thư nhà giàu, mà là dựa vào một khoản vay sinh viên để đi học đại học, nửa năm đã đổi mấy vị kim chủ. Sự tình đột ngột truyền ra, bạn học vốn không quen nhìn cô ngạo mạn vô lễ đều ở sau lưng chỉ trỏ, càng không hẹn mà cùng cô lập cô ta. Trong trường, chỉ có Trì Kiều sẵn lòng nói chuyện với cô ta, Lý Mạn cũng chỉ đáp lại Trì Kiều. 
 
Nhưng quan hệ của hai người cũng không sâu, lác đác có vài tin nhắn wechat của Trì Kiều thông báo cho cô ta về mấy vấn đề ở trường học và lời cô ta đáp “cảm ơn”, hầu như không có thêm nội dung nào khác. 
 
Vì vậy, khi thấy Lý Mạn gửi tin tới “Tớ bị người bám chặt không thả, cậu có thể tiện tay giúp tớ giải vây không”, đầu óc Trì Kiều mơ hồ hiện lên dấu “?”. 
 
Rất nhanh Lý Mạn đã gửi tới một chuỗi địa chỉ và tên quán bar, Trì Kiều nhìn chằm chằm địa chỉ trong chốc lát, quay lại gọi điện, điện thoại lập tức bị cúp, gọi lại vẫn là tiếng tút tút không ngừng. Lý Mạn lạnh nhạt thì có lạnh nhạt thật, nhưng cũng không phải yêu tinh như lời đồn, càng chưa làm hại ai, lúc mới khai giảng cũng từng giúp đỡ mình. Quê của cô ta cách xa khoảng mấy ngàn dặm, ở thành phố Z hẳn là không có người thân nào, nếu không cũng chẳng nhờ người xa lạ giúp đỡ. Mọi người đều là bạn học, không thể ngồi im không làm gì, Trì Kiều đáp một câu “Đến đây”, liền ra khỏi cửa. 
 
Trì Kiều không hiểu làm sao đã tới quán bar, lại không biết rõ tình huống, đến cửa liền khó tránh khỏi có chút sợ hãi. Kỳ nghỉ hè chính, bạn cùng phòng và bạn bè có quan hệ tốt một chút đều đã trở về quê, cô do dự trong chốc lát, bấm điện thoại gọi Thời Dự. Thời Dự yêu cầu họ tên Lý Mạn và địa chỉ quán bar, sau đó nói mình sẽ giải quyết, dặn dò Trì Kiều đừng đi vào, ở ngoài cửa chờ anh. 
 
Trì Kiều “ừ” một tiếng, cúp điện thoại, theo như lời Thời Dự nói, chờ bên ngoài quán bar. Nào biết đứng chưa đến năm phút, Lý Mạn đã gọi điện tới. Trì Kiều vội vàng bấm nút nghe máy, đầu dây bên kia có tiếng người ồn ào, Lý Mạn nói gì đó cô chưa nghe rõ, điện thoại đã bị cúp. 
 
Trì Kiều bấm số Thời Dự một lần nữa, thật lâu không có ai nghe máy, cô suy nghĩ một chút bèn đi vào quán bar. 
 

Trong quán tiếng người ầm ĩ ánh sáng mờ mịt, Trì Kiều đi loanh quanh một vòng không tìm được Lý Mạn, quay lại lần nữa thì gặp Lục Tầm. Anh ta ngồi ở chiếc ghế dài trong góc chơi điện thoại, tóc mái rủ xuống che đi nửa ánh mắt, giống như có chút mất hứng. 
 
Bạn bè bên cạnh Lục Tầm không ít, bầu không khí rất sôi động, anh ta là người duy nhất trong số đám bạn không mở miệng không cười, khi mọi người đùa giỡn đều nhìn sắc mặt anh ta mà tâng bốc. 
 
Lục Tầm rất ít khi tới quán bar, cũng không quen đám người này, đối với đề tài của bọn họ hoàn toàn không có hứng thú. Anh không thích khách sáo, lười tiếp những người đến xã giao nịnh nọt mình, đang nhàm chán bỗng nhiên phát hiện có người đang quan sát mình. Khi cuối cùng cũng thấy rõ cô gái nhỏ báo cảnh sát hôm trước đứng cách đó không xa, thật bất ngờ, anh với lấy ly rượu trên bàn, giơ lên ra hiệu về phía cô gái ở xa xa. 
 
Thấy Trì Kiều co quắp lập tức quay mặt đi chỗ khác, người một phút trước còn đang hối hận đã tới nơi này, Lục Tầm, nở nụ cười. Cái quán bar nhàm chán này dường như cũng có chút ý nghĩa, anh xoay ly rượu trong tay, hứng thú nhìn chằm chằm cô. Trì Kiều mặc áo thun trắng, váy dài màu xanh, mái tóc thẳng đen nhánh được tết thành đuôi sam lỏng lẻo vắt lên vai trái, hoàn toàn là bộ dáng học sinh giỏi, không có gì liên quan tới chỗ này. 
 
Nghĩ tới chuyện lúc trước, trong lòng Trì Kiều ngập tràn xấu hổ, cô đang muốn rời khỏi khu vực này, trong lúc vô tình lại liếc thấy ba người phụ nữ trang điểm đậm đang đè một cô gái xuống đất, nhìn lại mới phát hiện ra người bị đè dưới đất là Lý Mạn. Trì Kiều lập tức chạy tới, đẩy người đang muốn dùng giày cao gót dẫm Lý Mạn, kéo cô ta ra. 
 
Trì Kiều sinh ra đã mảnh khảnh, diện mạo lại không có chút công kích nào, ba người phụ nữ kia cũng không coi cô ra gì, sau khi cảnh cáo cô không nên xen vào chuyện người khác, liền duỗi tay kéo Lý Mạn đi. Đối mặt với xô đẩy chửi mắng, Lý Mạn vẫn lạnh lùng cao ngạo như trước. Một hồi sau, Trì Kiều mới từ trong ồn ào hiểu ra, hôm nay Lý Mạn cùng bạn trai tới đây chơi, bởi vì nghỉ lễ, không muốn uống nhiều rượu, bạn trai ghét bỏ cô ta không nể mặt mình trước mặt bạn bè, đầu tiên là đuổi cô ta đi, thấy cô ta thật sự không nói hai lời đứng dậy rời đi thì càng cảm thấy mất thể diện hơn, lại ép cô ta trước khi đi phải trả lại quần áo, đồ trang sức và túi xách hắn mua.  
 
Lý Mạn là người không thích đáp trả, mấy người phụ nữ đi cùng đã sớm ngứa mắt cô ta, nhân cơ hội này đòi dạy “quy củ” cho cô ta. Trì Kiều không ngăn cản được, chẳng thể làm gì khác hơn là nhìn về phía “bạn trai” Lý Mạn, người này trước khi nghỉ hè từng chạy siêu xe tới trường đón Lý Mạn, Trì Kiều đã gặp qua hai lần. 
 
Hắn ta đang trò chuyện vui vẻ với bạn, đối với việc bắt nạt xảy ra gần ngay gang tấc đều làm bộ không thấy. Trì Kiều đang muốn báo cảnh sát, điện thoại di động liền reo lên, là Thời Dự gọi lại. 
 
Nghe nói Trì Kiều đã vào quán bar một mình, Thời Dự đang chạy tới đó đành bất đắc dĩ cười một tiếng, muốn cô đưa điện thoại cho Tưởng Hạo. 
 
“Tưởng Hạo là ai?”
 

Nghe được câu này, Thời Dự càng cảm thấy không biết nói sao: “Là bạn trai của bạn em.”
 
Trì Kiều không cúp điện thoại, đi tới cạnh Tưởng Hạo, đưa điện thoại di động cho hắn. Tưởng Hạo cũng lười nhìn Trì Kiều, hồi lâu mới chịu liếc cô một cái.
 
“Thời Dự muốn anh nghe điện thoại.”
 
Xung quanh quá ồn ào, một câu Trì Kiều phải nói hai lần Tưởng Hạo mới nghe điện thoại, không biết Thời Dự nói gì với hắn, sau khi cúp máy, Tưởng Hạo bỏ đi thái độ phớt lờ người yêu khi nãy, bảo mấy người phụ nữ dừng tay lại.
 

 
Thấy Lục Tầm nhìn chằm chằm về một phía gần nửa phút, một người bạn đi cùng tò mò hỏi: “Đang nhìn gì vậy?” 
 
“Bên kia ồn ào chết được.”
 
Người bạn thuận thế nhìn theo, thấy cách đó dăm ba mét mấy người đang đỏ mặt lôi kéo một cô gái trẻ tuổi không buông, một bên cảnh cáo cô gái nhỏ bộ dáng học sinh không nên xen vào chuyện người khác, bèn nghiêng đầu hỏi Lục Tầm: “Tôi đuổi bọn họ đi xa một chút nhé?”
 
Lục Tầm không trả lời, đứng dậy đi thẳng tới bên kia, mới vừa đi được vài bước, chỉ thấy sau khi Trì Kiều nhận điện thoại, đi về phía người đàn ông ngồi trên ghế, sau dăm ba câu, cô liền chuẩn bị dẫn cô gái bị đánh rời đi. 
 
Lúc ra khỏi quán bar, Thời Dự vẫn chưa tới, Trì Kiều không thể làm gì khác hơn là chờ ở bên ngoài. Lý Mạn nhìn qua có chút chật vật, sợ cô ta nhạy cảm, Trì Kiều không dám an ủi, chỉ nói: “Cậu ở đâu? Chờ một chút sẽ đưa cậu về.”

 
Lý Mạn đẹp vô cùng, là mỹ nhân băng sơn* chân chính, dù bị làm nhục ngay trước mắt mọi người, trên mặt cũng không lộ ra nửa phần uất ức. Cô ta quét mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay trái Trì Kiều, giọng lạnh lùng cứng rắn nói: “Tớ và Tưởng Hạo ở chung chỉ vì tiền, gặp phải chuyện này là đáng đời, không đáng giá cho cậu thương xót.”
 
(*) Mỹ nhân lạnh lùng như núi tuyết
 
Thấy Trì Kiều sợ run, trước khi đi, Lý Mạn còn nói: “Tớ không có ý gì khác, cảm ơn cậu và bạn cậu. Tớ và cậu không phải người sống cùng thế giới.”
 
Sau khi Lý Mạn đi xa, Trì Kiều dở khóc dở cười quay đầu nhìn cửa kính trước mặt quán bar, trên mặt mình có ý thông cảm rõ ràng quá sao? Nào ngờ còn chưa soi được gương, cô liền đối diện với ánh mắt của Lục Tầm. 
 
Phản ứng của Trì Kiều giống hệt như động vật nhỏ gặp phải thiên địch, Lục Tầm thấy vậy cười xùy một tiếng, nâng tay phải lên, lòng bàn tay hướng xuống dưới đất chỗ cô vẫy vẫy. 
 
Lục Tầm giống như đang gọi người bạn nhỏ tới ăn đường, Trì Kiều không có cảm tình gì với người này, cũng không đoán ra anh ta muốn làm gì, liền dời mắt làm bộ không nhìn thấy. Nhưng cảm giác tồn tại của anh ta quá mạnh mẽ, hại cô vừa quẫn bức lại không được tự nhiên, may mà chiếc Porsche màu xám bạc của Thời Dự kịp thời đỗ trước cửa quán bar. 
 
Không đợi Thời Dự đi xuống, Trì Kiều đã mở cửa bên ghế phụ, giống như người chạy nạn chui ngay vào. 
 
“Tìm cậu khắp nơi, sao lại ra đây?” Cậu bạn đi tìm Lục Tầm thấy người tính tình lãnh đạm như anh ta trên mặt lại có ý cười, hơi ngạc nhiên, hỏi, “Cười gì vậy? Gặp bạn sao?”
 
Lục Tầm dập tắt điếu thuốc trên tay, không trả lời. 
 
Cười một cô công chúa nhỏ liên tiếp giúp hai người xấu không biết cảm ơn. 
 
Lục Tầm đưa mắt nhìn chiếc Porsche màu xám bạc rẽ vào một con đường khác, bạn anh nhìn theo, nheo mắt lại phân biệt biển số xe, “ôi” một tiếng: “Đó là xe của Thời Dự, mới nãy sao không nhìn thấy cậu ta nhỉ.”
 

“Chiếc xe Porsche kia?” Lục Tầm không quen Thời Dự, nhưng đều là sinh viên trường Z, quen biết lẫn nhau. 
 
“Đúng, không sai được, là xe của cậu ta.” Thời Dự thường tới quán bar cạnh bờ biển này, ra tay rộng rãi mặt mũi lớn, đám người lăn lộn gần đó đều biết anh ta. 
 
Bạn của Lục Tầm lúc này đang bấm số Thời Dự, hỏi anh ta tại sao lại về sớm như vậy, không biết Thời Dự ở đầu dây bên kia nói gì đó, hắn cười mắng một câu “trọng sắc khinh bạn”, muốn anh ta nỗ lực hơn, sớm ngày đoạt được em gái hờ. 
 
Người cả đêm không nói lời nào, Lục Tầm, đột nhiên hỏi: “Ai là em gái hờ?”
 
“Cô gái Thời Dự thích, cũng học đại học Z với chúng ta, hình như là khoa Báo chí và Tuyên truyền, tớ chưa từng thấy qua. Thời Dự vừa nãy chính là tới đây đón cô ấy, tớ ra sớm một chút thì thấy được rồi.” Người bạn vẻ mặt tiếc nuối, lắm mồm nói, “Thời Dự đã thích cô ấy rất nhiều năm rồi, nhưng vẫn luôn không theo đuổi được, cô gái không đồng ý, mẹ cậu ta cũng không tán thành.”
 
“Tại sao lại không tán thành?”
 
Người bạn này trước giờ đã nghe nhiều tin đồn, thấy Lục Tầm vốn không quan tâm chuyện riêng của người khác kỳ lạ làm sao lại chủ động hỏi mình, hắn hắng giọng, kể như thật: “Chê cái cô em gái hờ kia quá nghèo thôi.”
 
“Nghèo?” Từ đầu đến chân cô đều là hàng hiệu.
 
“Số cô ấy rất khổ, lúc còn rất nhỏ mẹ đã bỏ đi với người khác, hình như là ghét bỏ vì ba cô nghèo. Ba của cô ấy làm bảo vệ trong xưởng nhà Tần gia, khi cô được tám tuổi, đã chết vì tai nạn. Bởi vì chết trong khi làm việc, Tần gia đã bồi thường mấy trăm vạn, đều bị bác trai và bác gái của cô ấy cầm đi mua nhà. Bác trai bác gái của cô cũng không phải người, đem mạng của ba cô ấy đổi lấy tiền còn đối xử không tốt với cô ấy, ông bà nội cô cũng thiên vị. Sau đó người Tần gia ở bệnh viện thấy cô bị người nhà bắt nạt, thấy cô ấy đáng thương lại khiến người ta yêu thích, liền nhận nuôi cô ấy. Thời gia có địa vị gì, con gái ruột nhà Tần gia chưa chắc mẹ Thời Dự đã để ý, đừng nói là cô ấy.”
 
“Cùng là tám tuổi…”
 
“Cái gì cùng là tám tuổi?” Lời này của Lục Tầm không đầu không đuôi, người bạn tự nhiên muốn hỏi. 
 
Lục Tầm không đáp. Anh vốn tưởng những người giống như bọn họ lớn lên lòng dạ đều lạnh lùng cứng rắn, hóa ra cũng có trường hợp đặc biệt. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.