Đọc truyện Máu Trong Tim – Chương 23
Sau khi Lệ đi rồi, Thiên Vương bước nhanh vào nhà tắm dùng nước lạnh xối thẳng vào người của mình như muốn dập tắt ngọn lửa dục vọng đang sục sôi. Một lúc sau, Thiên Vương đi ra trên người quấn duy nhất một chiếc khăn đi lại chỗ tủ rượu lấy ra một chai với chiếc cốc đi lại chiếc bàn ngồi xuống. Cầm ly rượu trên tay Thiên Vương đưa lên miệng uống cạn.
***
Sau vài ngày đi khắp nơi tìm kiếm ko thấy tin tức của Lệ, Kiên đành bấm bụng quay trở lại trại huấn luyện như lời đã hứa.
Trước khi bắt đầu buổi tập luyện,Kiên đi lại phòng của thầy để trình diện.
_Thưa thầy e đã quay lại.
Thầy giáo nhìn Kiên rồi gật đầu.
_Em làm vậy là rất đúng. Dù có thế nào cũng cần phải lo cho tương lai của mình. Mà em đã tìm thấy bạn chưa.
Kiên lắc đầu,giọng nói buồn bã.
_Chưa thưa thầy.
_Tôi nghe nói mẹ của trò ấy bị bắt về tội tàng trữ chất ma túy có thể cô bé đã về nhà của mình.
_Em cũng mong là như vậy. Xin phép thầy e về phòng cất đồ để chuẩn bị cho buổi tập.
_Ừ.
Kiên rời khỏi phòng thầy giáo trở về phòng của mình. Tuy cậu đã trở về để huấn luyện nhưng trong lòng vẫn luôn thấy lo lắng cho Lệ. Những chỗ cần tìm Kiên cũng đã tìm cả rồi giờ chỉ trông chờ cô ấy tự liên lạc mà thôi.
***
Ngày hôm sau tôi thức dậy với đôi mắt sưng húp, mặt trời đã lên cao từ bao giờ, tôi mệt mỏi rời khỏi giường.Vừa đi được vài bước tôi đã dừng lại, đôi mắt tập trung nhìn về chiếc túi được đặt trên bàn trang điểm. Tôi đi đến đưa tay mở chiếc túi ra xem thì mới biết bên trong có vài bộ váy và một chiếc điện thoại, trong lòng liền cảm thấy khó hiểu cũng chẳng biết là ai để vào đây nhưng dù gì bộ váy tôi đang mặc cũng đã bẩn, hai ngày tôi cũng chưa được tắm rửa gì, khiến cho cơ thể bức rứt, khó chịu.
Cầm đại một chiếc váy đi vào tolec,cảm giác được tắm rửa thật là thoải mái. Bước ra khỏi tolec lấy chiếc khăn lau lau mái tóc còn ướt của mình cho đến khi bớt nước thì chiếc bụng lại bắt đầu cồn cào.
Cả ngày hôm qua ăn được một tí bữa sáng rồi nhịn mãi cho đến tận bây giờ bảo nó ko đói làm sao được. Tôi cứ đưa tay xoa xoa chiếc bụng của mình, bàn tay mở cửa rồi lại đóng vào mà ko dám bước chân ra khỏi phòng.
Sau cái chuyện đêm hôm qua tôi rất ngại khi phải gặp mặt lão Vương mà nói một cách khác là tôi cảm thấy nhục nhã khi đối diện với a ấy.
Chiếc bụng càng lúc càng cồn cào dữ dội,vốn trước giờ đã mang sẵn căn bệnh đau dạ dày cho nên để nó đói như vậy nó lại càng hành tôi hơn. Nó cứ làm cho tôi có cảm giác xót ruột và buồn nôn. Nhắm đôi mắt lại hít sâu một hơi tôi quyết định bước ra ngoài, cái bụng của tôi nó ko chịu nổi nữa rồi.
Rón rén đi ra khỏi phòng tôi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, hành lang vắng vẻ chẳng có ai tôi từng bước đi xuống cầu thang vừa đi vừa đưa mắt nhìn khắp nơi trong nhà nhưng tuyệt nhiên ko thấy lão Vương đâu chỉ có bà giúp việc đang lau dọn trong bếp. Tôi đi lại gần thò đầu về phía bà ấy hỏi nhỏ.
_Cô ơi… Lão Vương đâu rồi ạ.
Bà giúp việc đang lau dọn, nghe thấy tôi hỏi thì dừng tay lại đưa mắt về phía tôi mà trả lời.
_Lão Vương đã rời khỏi nhà từ rất sớm. Cậu ấy sẽ vắng nhà một vài ngày. Cô có vấn đề gì về túi đồ sao.
_Vậy túi đồ trong phòng cháu là cô đem vào ạ.
_Ko… Là Lão Vương… Sáng sớm trước khi rời khỏi nhà tôi đã thấy cậu ấy đem vào phòng của cô.
Tôi đứng đơ ra vì khó hiểu, bà giúp việc nhìn tôi.
_Lúc sáng khi tôi dậy chuẩn bị bữa sáng thì thấy cậu ấy mang túi đồ cho cô. Cô ngủ say đến mức có người vào phòng mà cũng ko biết sao.
Đêm qua khóc nhiều quá đến tận khuya thành ra ngủ say đến nổi Lão Vương vào phòng mình từ lúc nào tôi cũng ko hay biết, nhìn bà giúp việc tôi cười cười cho qua.
_Vâng. Tối qua cháu mệt nên ngủ say cô ạ.
_Cô có việc gì gấp ko nói với tôi, tôi sẽ báo lại với lão Vương.
_Dạ ko. Ko có gì đâu ạ.
_Nếu ko có gì thì cô ngồi đi. Tôi dọn đồ cho cô ăn sáng nhé.
Ko có lão Vương ở nhà thì tôi cần gì phải khép nép làm gì.
_Cô cứ làm việc của mình đi ạ. Cháu tự lấy được rồi.
Tôi đi thẳng vào trong bếp vừa nói tôi vừa đưa tay lấy cái bát mút cho mình ít súp rồi ngồi xuống bàn ăn lấy ăn để. Cái bụng của tôi đúng là vô duyên hết chỗ nói đã ăn xong một bát mà vẫn còn thấy đói bụng.
Tôi đứng dậy tay bê chiếc bát tay gãi đầu nhìn bà giúp việc.
_Cháu ăn thêm bát nữa được ko ạ.
Bà giúp việc nhìn tôi rồi bật cười, tay bê nguyên cái nồi súp đặt lên bàn.
_Tôi nấu nhiều lắm cô cứ ăn cho no đi,ko sao đâu.
_Vâng. Cháu cảm ơn ạ.
Ngồi xuống bàn tôi mút thêm cho mình một bát nữa vừa ăn tôi vừa hỏi.
_Cháu tên Lệ còn cô tên gì ạ.
Bà giúp việc cũng ko khác gì tôi. Tay vẫn lau dọn nhưng miệng trả lời tôi ko sót câu nào.
_Tôi tên Thủy…
_Nhà này chỉ có một mình lão Vương sống thôi ạ.
_Ừ.
_Bố, mẹ a ta đâu ạ.
_Hai người bọn họ đều đã qua đời. Cô là thế nào với cậu ấy.
Tôi là thế nào với a ta chính tôi cũng đâu có biết. Phải nói như thế nào cho đúng bây giờ, nói rằng tôi là người bị cưỡng rồi bị vứt xuống biển nên đc a ta cứu hay là người mà a ta mang về để đẻ thuê cho mình. Tự nghĩ một mình rồi tôi lại tự cười,nụ cười thật chua chát.
_Cô Lệ. Cô có nghe tôi hỏi ko.
Tiếng gọi của bà giúp việc kéo tôi rời khỏi suy nghĩ quay trở về hiện tại. Tôi nhìn bà ấy cười cười rồi nói.
_Cháu nghe chứ ạ. Cháu bị đuối nước may mắn đc a ta cứu.
_Vậy mà tôi cứ nghĩ cô là bạn gái của Lão Vương. Trước giờ ko có người phụ nữ nào được đặt chân vào đây ngoại trừ cô Kha Ly.
Tôi cảm thấy tò mò về người con gái mang tên Kha Ly kia lại lên tiếng hỏi.
_Kha Ly là ai vậy ạ.
_Cô ấy là bạn gái trước đây của lão Vương.
_Vậy bây giờ cô ta đâu. Bọn họ chia tay rồi hả cô.
_Ko. Lão Vương rất yêu cô ấy nhưng số cô ấy yểu mệnh nên đã qua đời cách đây mấy năm rồi…