Đọc truyện Máu Tình – Chương 60: Quá khứ
“Anh nói thật?” Thái Mi đưa đồ ăn vào miệng nhướng mày nhìn Chí Khanh không mấy tin tưởng.
Sau khi bị Thái Mi kéo đi xa khỏi hồ tấm ở bản doanh. Nghe cô một hai rên đói nhưng lại không chịu ăn cùng ba và đám người Huy Vũ, Chí Khanh buột lòng phải đưa Thái Mi ra ngoài ăn. Nhưng vừa ngồi vào bàn cô đã luôn miệng hỏi anh ta về chuyện ai đã giúp cô thay áo ngủ. Chí Khanh đã hai lần nói không phải anh thay giúp nhưng Thái Mi có vẻ không tin cứ luôn muốn anh khẳng định.
Khóe môi khẽ cong lên nụ cười yêu diễm, Chí Khanh chậm rãi lên tiếng: “Em không tin, em thích anh thay quần áo giúp em?”
Nghe xong Thái Mi lập tức dừng ăn, nhíu mày nói: “Anh có phân biệt được nam nữ hay không vậy?”
Không giống với Thái Mi, Chí Khanh không mấy kích động, cầm dao cắt lấy miếng thịt trên đĩa chậm rãi nói: “Vậy em thử nói xem, nam nữ khác nhau điểm nào?”
“Chí Khanh?” Thái Mi đáy mắt ánh lên tia ngờ vực, nói tiếp: “Nói vậy là tối qua anh giúp em thay áo?”
Không thấy Chí Khanh trả lời chỉ chú tâm vào đồ ăn một cảnh vô cảm. Bên trong Thái Mi dần nhóm lên ngọn lửa hừng hực, mặt cô đỏ bừng, cô là đang không biết dùng lời nào để nói nổi Chí Khanh.
Nhìn thấy Thái Mi vì tức giận mà bỏ nĩa xuống không ăn tiếp, Chí Khanh ngẩng đầu nhìn Thái Mi. Bắt gặp gương mặt đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ của cô, anh ta khẽ cong môi cười: “Tối qua anh nhờ vợ của một thuộc hạ vào giúp em thay áo.”
Vẻ mặt giận hờn lập tức tan biến, Thái Mi nhướng mày nhìn Chí Khanh: “Thật chứ?”
“Nếu còn để anh thêm một lần nhìn thấy dáng vẻ say khướt của em như tối qua, thì đừng trách anh.” Chí Khanh trầm giọng lên tiếng, anh ta không nhìn Thái Mi mà lại tiếp tục ăn phần ăn của mình như thể lời vừa nói ra khỏi cửa miệng không phải là lời đe dọa.
Nghe Chí Khanh nói Thái Mi mới nhớ đến, cô liền lên tiếng hỏi: “Chí Khanh, tối qua em ở bản doanh của Phương gia. Anh làm sao đưa em đi được?”
“Chỉ là một Phương gia có thể cản được bước chân của anh.” Ngẩng đầu nhìn Thái Mi, Chí Khanh tiếp lời: “Nhưng em có quan hệ thế nào với tên tiểu từ họ Phương đó?”
“Anh muốn nói đến Phương Hào Cường? Em thì có quan hệ gì với anh ta?” Nhắc đến Phương Hào Cường, Thái Mi nhăn mặt nhíu mày, cô vì bị anh ta giữ chặt trong Phương gia không cho ra ngoài suốt ba ngày khiến cô buồn chán đến phát điên.
Chí Khanh đặt lại ly nước lên trên bàn, cất lời lạnh nhạt: “Nhưng cậu ta nói em đã từng rất vui vẻ khi ở cùng cậu ta?”
Thái Mi cau mày, lên tiếng hằn học: “Vui vẻ gì chứ, nhiều lần em muốn trốn khỏi Phương gia nhưng anh ta luôn bám sát bên cạnh khiến em không tìm được cơ hội trốn đi. Cũng may có anh đến đón em, nếu không tin rằng ngay lúc này ngồi cùng em chính là anh ta.”
Ánh mắt Chí Khanh trước đó vốn vô cảm không biểu hiện sắc thái, nghe xong lời nói của Thái Mi, một cách chậm rãi ánh lên tia cười dịu dàng. Chỉ cần Thái Mi không có cảm giác vui vẻ khi ở cùng Phương Hào Cường, trong lòng Chí Khanh có cảm giác nhẹ nhỏm, như trút được gánh nặng đè ép lồng ngực muốn không thở nổi từ suốt đêm qua. Cả đêm anh ngồi canh Thái Mi ngủ, một là không yên tâm khi cô say khướt, hai là anh muốn nhìn Thái Mi ngủ, ba là đợi khi cô tỉnh giấc sẽ hỏi rõ ràng mối quan hệ giữa cô với Phương Hào Cường. Nhưng đợi mãi đến sáng vẫn không thấy cô tỉnh giấc anh ta đành phải rời đi để gặp Phạm Long và La Vĩ Thành vừa mới trở về.
Sau khi thảo luận xong với đám người Huy Vũ, Chí Khanh lập tức đến phòng tìm cô nhưng không thấy. Anh ta liền đích thân đi tìm cô khắp nơi trong bản doanh. Tìm không thấy Thái Mi, Chí Khanh vô cùng sốt ruột.
Nhưng Phương Hào Cường không hẳn là điều anh chú tâm nhất, vẫn còn một người khiến anh phải thấp thỏm lo âu. Nhìn Thái Mi vừa có thái độ không vui đó lại có thể ngồi ăn say mê, Chí Khanh lại mở miệng hỏi: “Vậy còn người tối qua bế em có quan hệ gì với em?”
Thái Mi vừa ăn vừa nhướng mày nhìn Chí Khanh: “Anh nói ai bế em, tối qua em say quá không nhớ gì cả?”
Chí Khanh trầm ngâm giây lát rồi mở miệng: “Thời gian ở cùng Phương Hào Cường, em có nhìn thấy ai đặc biệt.”
Ngẫm nghĩ hồi lâu Thái Mi lắc đầu, lên tiếng khẳng định: “Không! Ở Phương gia em chỉ biết mỗi Hào Cường, những người khác em không để mắt đến. Có chuyện gì sao, người đặc biệt anh muốn hỏi đến là ai?”
Chí Khanh lắc đầu: “Không có gì, em ăn tiếp đi.”
Có lẽ như lời của Chu Khắc Kiệt đã nói, anh ta chỉ vô tình nhìn thấy Thái Mi ngủ ngoài ban công nên mới bế cô về phòng. Nếu Thái Mi đã gặp qua anh ta, nhất định sẽ lầm lẫn là Huy Vũ và sẽ thắc mắc với anh. Ngờ nghệch thế này quả thật là cô chưa từng gặp qua Chu Khắc Kiệt. Nhưng chính vì điều này, càng khiến Chí Khanh thêm phần lo lắng. Chu Khắc Kiệt không phải là người tùy tiện quan tâm người khác, phải chăng anh ta biết Thái Mi có quan hệ với Long gia nên mới tìm cách tiếp cận.
Thái Mi vừa ăn vừa nhìn Chí Khanh, anh ta chỉ ngồi im lặng nhìn cô, một đôi mắt vô cảm như đáy đại dương sâu thẵm, hoàn toàn lạnh lẽo và độc bá. Lâu rồi Thái Mi không nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng này của Chí Khanh, sát khí bá đạo như sẵn sàng giết người. Thái Mi không nhìn Chí Khanh nữa, lập tức cúi đầu chuyên tâm vào chuyện ăn uống. Cô không biết chuyện gì, tốt nhất không nên hỏi tới tránh rước họa vào thân.
“Anh không muốn em gặp Phương Hào Cường nữa.”
Một giọng nói bá đạo truyền đến tai, ngay khi uống xong ly nước Thái Mi ngẩng đầu nhìn Chí Khanh đang khoanh hai tay trước ngực nhìn cô. Dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi đã tan biến, Chí Khanh lúc này chỉ còn lại gương mặt vô cảm vốn có. Thái Mi trầm ngâm một lát, cô có chút không thông: “Tại sao?”
Chí Khanh liền dứt khoác: “Anh không thích!”
Thái Mi không phản bát, gật đầu lên tiếng: “Vậy nếu em nói em không muốn ở lại Long gia, em muốn rời khỏi Long gia, anh đồng ý hay không?”
Đôi mắt lạnh lẽo của Chí Khanh lập tức chiếu thẳng vào Thái Mi khiến cô lạnh toát xương sống. Cô cảm thấy hối hận cho câu hỏi vừa rồi. Một cách nhanh chóng bày ra nét mặt quái gỡ, cô cười hì hì: “Không gặp thì không gặp. Nhưng nếu vô tình chạm mặt, em cũng không thể thoát khỏi sự đeo bám của anh ta.”
Thái Mi không hiểu vì sao Chí Khanh không thích Hào Cường, Hào Cường không hẳn xấu tính càng không đối đầu với Long gia. Tại sao lại không thích cho cô gặp?
“Khoảng thời gian này em không thể rời khỏi Long gia một mình. Trên hai giới hắc bạch đạo đều biết em là em kết nghĩa của anh, em một mình bên ngoài rất nguy hiểm.” Tính cách Thái Mi chỉ thích bay nhảy không muốn như chim nhốt lòng, bắt cô suốt ngày ở Long gia đúng thật rất thiệt thòi. Chí Khanh hiểu rõ điều này đành phải lên tiếng giải thích.
Thái Mi nhăn mặt nhìn Chí Khanh: “Em đâu phải là không biết tự bảo vệ bản thân? Chí Khanh, em không thể suốt ngày cứ ở lì trong Long gia.”
Khóe môi Chí Khanh cong lên nụ cười, từ tốn mở miệng: “Nghe lời đi. Em muốn gì anh sẽ đáp ứng. Nhưng muốn ra ngoài phải được ý kiến từ anh.”
“Vậy anh kể chuyện lúc nhỏ của anh cho em nghe đi.” Thái Mi biết có nói thêm gì vẫn không lay chuyển được quyết định của Chí Khanh. Cô gặp Chí Khanh lâu như vậy vẫn chưa từng nghe anh ta nhắc đến chuyện quá khứ, cô cảm thấy rất tò mò.
Trầm mặc một lúc, Chí Khanh đột nhiên lên tiếng: “Em muốn biết về chuyện gì?”
Thái Mi nhướng mày, vừa kinh ngạc vừa hứng thú. Cô chỉ buột miệng hỏi không ngờ Chí Khanh lại muốn kể cho cô nghe. Thái Mi vội vàng lên tiếng, sợ rằng chậm trễ Chí Khanh sẽ đổi ý, cô liền nói: “Chuyện trước và khi anh gặp đám người Huy Vũ. Các anh không họ hàng thân thích, thậm chí là nhiều quốc gia khác nhau. Các anh mỗi người một tính cách, nhưng sao có thể hiểu nhau đến mức sống chết vì nhau?”
Nhìn dáng vẻ Thái Mi đầy hứng thú say mê chờ đợi lời kể từ anh, Chí Khanh bất giác cười nhạt: “Trước khi gặp đám người Huy Vũ, anh là trẻ mồ côi.”
Ánh mắt Thái Mi lóe lên tia kinh ngạc, cô không biết điều này.
Bãi biển rộng lớn vắng người qua lại, những đợt sóng lớn nhỏ lăn tăn thi nhau vỗ vào bờ. Chí Khanh và Thái Mi ngồi cạnh nhau trên bờ cát vàng, ngọn gió liu hiu thổi qua, thổi bay mái tóc đen dài của cô không ngừng lượn lờ về một phía. Thái Mi quay mặt nhìn Chí Khanh đang hướng mắt nhìn về phía biển cả bao la, chậm rãi mở miệng kể cho cô nghe về những câu chuyện của quá khứ xa xưa.
“Khi nhận thức đuợc mọi chuyện anh đã là một đứa trẻ bụi đời, trong đầu anh không quan niệm thế nào là cha mẹ. Có lần anh giành miếng đùi gà từ miệng một con chó, bị nó cắn là chuyện nhỏ, bị chủ nhà lao tới dùng gậy đánh liên tục vào người.” Dừng lại trong chốc lát, Chí Khanh khẽ mỉm cười, nụ cười nhạt nhẽo: “Lần đó anh nghĩ anh chết chắc.”
Giọng nói lạnh lùng, đều đều chỉ vài câu ngắn gọn đã trần thuật lại tuổi thơ đầy bất hạnh và tan thương của Chí Khanh. Thái Mi không lên tiếng chen ngang, cô chọn cách cảm thông bằng im lặng.
“Mười tuổi anh bị người tổ chức sát thủ bắt cóc. Nhốt cùng với anh còn có năm mươi đứa trẻ cùng tuổi, trong đó có đám người Huy Vũ.”
Như không tin vào lỗ tai mình, Thái Mi đáy mắt kinh ngạc lập tức xen ngang lời kể của Chí Khanh: “Long Huy Vũ cũng bị người của tổ chức sát thủ bắt cóc, anh ta chẳng phải là con trai độc nhất của lão đại?”
Chí Khanh mỉm cười: “Khi đó Long gia chỉ là bang hội nhỏ, không là gì trong mắt tổ chức sát thủ.”
Thái Mi gật đầu, Long gia thành lập được hơn hai mươi năm, bắt đầu lớn mạnh và có tiếng nói chỉ hơn mười năm gần đây.
“Huy Vũ và anh bàn kế hoạch chạy trốn nhưng không thành đã bị bắt lại. Sau đó ba kéo người đột nhập vào cứu Huy Vũ. Huy Vũ muốn ba cứu tất cả bọn anh nhưng nhân lực và vũ khí của Long gia khi đó không thể trực tiếp chạm trán với người của tổ chức. Vậy nên dù Huy Vũ rất muốn nhưng ba không chịu đành đánh bất tỉnh đưa cậu ta rời đi.”
Thấy Chí Khanh dừng lại lời kể, Thái Mi vội đốc thúc: “Vậy ai đã cứu bọn anh?”
Quay mặt nhìn sang Thái Mi, Chí Khanh lại nhìn về những ngọn sóng biển đang thi nhau đỗ xô tràn vào bờ, chậm rãi nói: “Khi tỉnh dậy không thấy bọn anh, cậu ta vì sợ ba ngăn cản nên một mình lén lúc trở về nơi giam giữ tìm cách cứu bọn anh. Đúng lúc đám người canh giữ đổi ca, Huy Vũ đưa bọn anh nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Đi không được bao xa người của tổ chức đuổi bắt, bọn họ tức giận ra tay giết vài người trong số bọn anh cảnh cáo.”
…
Hàng loạt tiếng súng luân phiên nổ ra là từng đứa trẻ một lần lượt ngã xuống. Hơn bốn mươi đứa bé trai chỉ mới mười tuổi, vẫn còn trẻ thơ non dại trở nên phát cuồng run rẫy khi thấy những đứa bạn nằm chết, dòng máu đỏ tươi loan ướt cả nền đất, vô cùng kinh hãi.
Trái ngược với dáng vẻ run sợ của những đứa trẻ khác, Long Huy Vũ và Tô Chí Khanh đứng cạnh nhau. Hai người nhìn những xác chết phía trước không chút hoang mang dao động dù chỉ một cái chau mày. Long Huy Vũ là con trai của lão đại giang hồ, bắn giết, sống chết với hắn chỉ là chuyện thường thấy. Tô Chí Khanh sống bụi đời tự thân mưu sinh, bản tính can đảm lạnh nhạt cũng được tôi luyện từ đó.
Lý Hạo Nhân ngây người hãi hùng đến mức nước mắt nuốt ngược vào lòng, hai hàm răng nghiếng chặt đè nén tiếng khóc thành lời. Cảm nhận bàn tay bị nắm chặt bởi người bên cạnh, cậu quay sang nhìn Thẫm Thế Phong toàn thân run rẫy. Hạo Nhân cúi đầu nhìn xuống, hai ống quần của Thế Phong ướt sũng không ngừng run lập bập, những giọt nước tiểu lăn tăn rơi rớt xuống nền cát vàng.
Một bé trai người Mỹ có làn da trắng mịn, một mái tóc màu vàng và đôi mắt màu xánh biếc sợ hãi đến mức chân không còn sức đứng vững ngồi phịch xuống nền đất, Dương Nhẫn nước mắt nước mũi không ngừng tuôn chảy.
“Mày khóc gì, mau đứng lên!” Giọng nói khàn khàn từ người đàn ông to lớn đứng phía trước vang ra. Không thấy Dương Nhẫn đứng lên, ông ta đi nhanh tới, nhưng chưa kịp tóm lấy Dương Nhẫn thì La Vĩ Thành ở gần đó bước tới đứng trước người Dương Nhẫn, giang rộng cánh tay ngăn cản người đàn ông to lớn.
Ông ta tức giận, vung tay tát mạnh vào mặt La Vĩ Thành khiến cậu té ngã nằm dài trên nền, lớn giọng quát mắng: “Nhãi ranh dám cản đường của ông, mày muốn chết cùng mấy thằng nhóc kia?”
Dứt lời ông liền rút súng, họng súng đen ngòm lập tức hướng về phía La Vĩ Thành. Đoàn… Một tiếng súng vang ra, người đàn ông to lớn bị một phát đạn xuyên ngay lồng ngực ngã bịch xuống chết tức tưởi. Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Long Huy Vũ trên tay vẫn cầm khẩu súng hướng tới.
Long Huy Vũ tuy chỉ là đứa bé trai mười tuổi, nhưng dáng vẻ lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt vô cảm không ngừng lan tỏa sát khí. Giết người một cách dứt khoát, không sợ hãi ngược lại còn điềm tĩnh không hoang mang. Đại nhân của tổ chức nhìn thấy Long Huy Vũ có khí chất của một sát thủ , chỉ nói với tài bắn súng thôi đã tập thu hút đến sự chú ý của ông. Tỏ vẻ thích thú liền lên tiếng: “Cậu dám giết người của tôi?”
Long Huy Vũ cùng Tô Chí Khanh bước đến đứng cạnh La Vĩ Thành và Dương Nhẫn. Đưa mắt nhìn đại nhân, Huy Vũ khẽ nhếch môi: “Các người không phải đã bỏ không ích công sức mới bắt được chúng tôi, giết đi thế này không thấy đáng tiếc?”
Đại nhân nhíu mày, chỉ là một đứa trẻ lại có thể mở miệng nói những lời này. Ông càng trở nên hiếu kì: “Giết lũ nhóc các cậu, tôi vẫn có thể bắt thêm nhiều đứa trẻ khác.”
Huy Vũ lạnh nhạt tiếp lời: “Như vậy thì biết đến khi nào ông mới đào tạo được đội nhân lực như ông mong muốn?”
Một tràng vỗ tay vang lên, khóe môi đại nhân lóe lên tia cười nham hiểm, đang lúc rãnh rỗi chi bằng tiện thể huấn luyện mấy thằng nhóc này, cho chúng thích nghi dần với cuộc sống bắn giết. Ông lên tiếng: “Cậu rất bản lĩnh, tôi thích người như cậu. Nếu cậu đánh thắng được một thuộc hạ của tôi, tôi hứa thả hết tất cả bọn cậu. Còn nếu không đánh thắng, cậu sẽ chết vì dám giết thuộc hạ của tôi. Thế nào, cậu dám hay là không?”
“Ông không nuốt lời?” Huy Vũ không suy nghĩ liền thuận ý mong muốn của đại nhân, nhưng cậu muốn một lời khẳng định mới dám nhận lời cá cược.
Bật cười ha hả, vị đại nhân cất giọng đầy sảng khoái: “Nhất định giữ lời.”
Huy Vũ dứt khoác: “Được, tôi đồng ý!”
“Tớ đi cùng cậu!” Chí Khanh đứng cạnh nhanh miệng tiếp sau lời Huy Vũ. Nhìn đám đàn ông xung quanh người nào người náy to lớn vạm vỡ, một mình Huy Vũ e chưa kịp đánh đã bị giết chết.
Huy Vũ quay sang nhìn Chí Khanh, cậu quay lại mạo hiểm cứu người chỉ vì một lý do, tính cách của Chí Khanh rất hợp với cậu, cậu rất thích.
Một người đàn ông mang hàm râu quai nón, lông râu lông tóc rậm rạp vây phủ khắp gương mặt có hai vết xẹo trên má phải. Nhìn không những bậm trợn lại hung dữ, chỉ nhìn dáng vẻ bề ngoài cũng đủ khiến đối phương phải sợ hãi.
Long Huy Vũ và Tô Chí Khanh cùng nhau bước lên, đối diện với dáng vẻ hung thần của người đàn ông phía trước, hai người chỉ có điềm tĩnh ngoài ra không chút hoang mang dao động.
Cùng lúc xông lên, Huy Vũ và Chí Khanh tuy có biết chút ít võ học nhưng vẫn là tay yếu chân mềm đối với người đàn ông râu quai nón. Cả hai liên tục bị đánh bầm dập, trên gương mặt lấm tấm những vết máu chảy dài nhưng vẫn ngang lì không chịu thua cuộc.