Đọc truyện Máu Tình – Chương 25: Tuổi thơ bất hạnh
Tại một quán mì bình
dân, Hạo Nhân nhìn Tiểu Tuyết mê say tự gấp vào miệng món mì lần đầu
tiên bé được ăn. Từ xưa đến nay, trong trí nhớ của Tiểu Tuyết mỗi khi bé ngồi bàn ăn đều có rất nhiều món, nhưng đây là lần đầu tiên bé ăn duy
nhất chỉ một tô mì. Trên bàn dường như chỉ vỏn vẹn ba tô mì dành cho ba
người, một khây đựng da vị và một hộp đựng đũa. Đây đúng là bàn ăn kì lạ nhưng Tiểu Tuyết lại tỏ ra thích thú, bé không chịu để Hạo Nhân đúc bé
ăn mà tự mình tập tành gấp những cọng mì dài thườn thượt.
Thái
Mi vừa cho mì vào miệng vừa lườm mắt nhìn Hạo Nhân không hề đọng đũa vào tô mì trước mặt chỉ nhìn Tiểu Tuyết ăn mà khóe môi không hề tắt đi nụ
cười tao nhã. Thái Mi thầm lắc đầu, có phải đám người Hạo Nhân sống sung sướng quen rồi nên làm gì để mắt vào những món ăn rẽ tiền này chứ?
Vốn lúc đầu Thái Mi định đến khách sạn Paradise ăn, cô rất nhớ Thừa Ân, căn nhà cô bị nổ chắc Thừa Ân sẽ rất lo lắng cho cô. Nhưng vì Tiểu Tuyết
muốn đi ăn cùng, nên Thái Mi đành phải đưa Tiểu Tuyết đến ăn ở nơi bình
dân này. Đương nhiên không phải vì tiếc tiền, chỉ vì ăn ở nhà hàng sang
trọng đối với Tiểu Tuyết chỉ là nơi ăn bình thường, nhưng ở một quán ăn
đông người nhộn nhịp này thì hẳn sẽ là bữa ăn mà bé thích thú nhất.
Thái Mi đưa Tiểu Tuyết đi chơi công viên với đủ trò chơi khác nhau, tất
nhiên dù Hạo Nhân không thích chơi cùng nhưng vì sự an nguy của Tiểu
Tuyết anh đành phải miễn cưỡng chơi cùng với hai người Thái Mi.
Lần đầu tiên Tiểu Tuyết được chơi nhiều trò chơi ở nơi đông người, nhìn
quanh đâu đâu cũng đều có bạn cùng trang lứa. Tiểu Tuyết chơi rất vui
vẻ, rất nhiệt tình, tiếng cười của bé vang ra hòa trộn cùng những tiếng
cười của bao bạn trẻ khác.
Đây chính là thế giới trẻ thơ mà Thái Mi và Hạo Nhân đã bị cướp mất. Cả hai người đều là những đứa trẻ có cha mẹ yêu thương, có bạn bè vây quanh, có thời thơ ấu vui vẻ. Nhưng bánh
xe vòng đời trớ trêu đã ném những thứ hạnh phúc của cả hai rơi vào vòng
xoáy định mệnh. Thái Mi bảy tuổi bị bắt ngay khi đang dạo chơi công viên cùng ba mẹ. Hạo Nhân mười tuổi chứng kiến cảnh cha mẹ bị giết thảm, đến cả bà nội đang ngồi trên xe lăn cũng bị một phát súng kết thúc mạng
sống già nua. Đối với hai người, thời thơ ấu rất đẹp nhưng cũng là quá
khứ đau thương vùi lấp con người khiến bản thân họ phải trưởng thành hơn bao đứa trẻ khác, phải mạnh mẽ, phải kiên trì mà nhiều người lớn không
thể nào có được.
Thời thơ ấu, nếu những đứa trẻ khác chơi trò
chơi búp bê, bắn súng điện tử,… thì đồ chơi của Thái Mi và Hạo Nhân
chính là súng và dao găm. Những đứa trẻ khác được ôm ấp bảo vệ trong
vòng tay yêu thương của người thân thì hai người lại phải tự mình đấu
tranh để tranh giành lấy sự sinh tồn. Qúa khứ tuổi thơ đã bị máu người
vấy bẩn, đã từ lâu cả hai đã không còn nhớ đến cảm giác ngồi đu quay,
ngồi ngựa gỗ, trong trí nhớ của hai người chỉ còn lại là bản thân thương tích đầy mình, những lần bị đuổi giết và cả những khi đối phương gục
ngã trước mắt.
Nếu hôm nay không phải Tiểu Tuyết đòi đến đây
chơi thì có lẽ cả đời còn lại của hai người chưa chắc sẽ biết đến những
nơi như thế này. Thái Mi như quên mất bản thân cô từng là sát thủ. Hạo
Nhân ném đi vị trí Ngũ thiếu gia của Long gia. Hai người lúc này chỉ là
người bình thường như bao người xung quanh, vui cười thỏa thích, vô tư
tự tại không mang muộn phiền.
“Ba Nhân, Tiểu Tuyết muốn ăn kem.”
Vừa nhìn thấy đứa trẻ đằng trước trên tay cầm cây kem ăn rất ngon miệng, Tiểu Tuyết nhìn thấy mà thèm đến chảy nước miếng.
Hai cây kem
lập tức được đưa tới trước mặt Hạo Nhân và Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết vui
mừng nhận lấy cây kem từ tay Thái Mi. Hạo Nhân nhìn cây kem trước mặt
rồi ngẩng đầu nhìn Thái Mi đang đứng đối diện.
“Anh chưa từng ăn?” Thái Mi vẫn đưa cây kem về trước mặt Hạo Nhân, tay còn lại cô đưa kem tới miệng ăn rất nhiệt tình.
Hạo Nhân nhận lấy cây kem trên tay Thái Mi: “Ai nói tôi chưa từng ăn.”
Trước khi bị đám người lạ mặt bắt đi, Hạo Nhân vốn là một đứa trẻ rất
hạnh phúc. Mỗi lần ba đi làm về đều mang kem về cho anh ta ăn, đó chính
là khoảng thời gian đẹp nhất và dường như rõ nét nhất trong ký ức của
anh ta.
Thái Mi ngồi xuống ngay bên cạnh Tiểu Tuyết, cô vừa ăn
kem vừa nói: “Trước kia có một người mang cho tôi một cây kem. Sau đó
tôi lạc mất ba mẹ.” Thái Mi cất giọng đều đều, nhìn kiểu cách cô đang ăn kem ngon miệng như thể chuyện cô vừa kể ra không phải là câu chuyện đau thương của chính bản thân cô.
Hạo Nhân quay mặt nhìn Thái Mi,
thấy cô không có ý định nói tiếp, Hạo Nhân đưa kem lên miệng ăn, mắt
nhìn về phía mọi người đang chơi đùa, anh hỏi: “Cô không muốn tìm lại ba mẹ sao?”
“Tìm ư, biết ở đâu mà tìm chứ? Cả mặt mũi họ ra sao tôi còn không nhớ được.” Kem vừa đưa vào miệng khiến răng Thái Mi có chút ê ẩm, cô nheo mày rồi nói tiếp: “Nhưng tìm được rồi thì sao nào, tôi sống thế này quen rồi.” Hiện tại chẳng phải cô sống rất tốt. Tuy cô có chút
không đành lòng khi nghe tin tổ chức bị tiêu diệt. Nhưng nhờ vậy cô mới
có được cuộc sống tự do mà cô hằng mong ước. Không còn ai truy đuổi,
không phải sống trong những tháng ngày thấp thỏm lo âu. Bây giờ cô có
thể vui chơi, thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm. Cần có cha mẹ
để làm gì nữa chứ?
Đây chỉ là suy nghĩ của riêng Thái Mi, nhưng
ẩn sâu trong trái tim cô đã quá mệt mỏi khi quá kỳ vọng vào việc sẽ gặp
lại ba mẹ. Cô rất nhớ những khi cô được ba mẹ ôm vào lòng nhưng chết
tiệt thay cái cảm giác mà người người gọi là ấm áp đó cô chẳng còn nhớ
được nó như thế nào.
Hạo Nhân thấy Thái Mi có thể chấp nhận số
phận, anh ta lắc đầu cười không nói. Nhưng dù cô không chấp nhận với số
phận thì cô có thể thay đổi được gì. Cuộc đời của mỗi con người, đâu
phải ai cũng có thể chọn lựa con đường như ước muốn.
“Mẹ ơi, con muốn chơi xe điện đụng.”
Tiểu Tuyết nhướng mày nhìn cậu bé trước mắt đang đi giữa hai người lớn.
Người bên cạnh chắc là ba của bạn đó vậy còn người phụ nữ đang nắm lấy
tay bạn đó là ai. Tiểu Tuyết không đoán được liền quay sang hỏi Hạo
Nhân: “Ba Nhân, mẹ là gì vậy?”
Nghe xong câu hỏi, Thái Mi như bị
điện giật, cả kinh cô đưa mắt tỏ vẻ khó tin nhìn về phía Hạo Nhân. Đừng
nói với cô rằng, cả đám người đàn ông này không hề nói cho Tiểu Tuyết
biết mẹ là gì? Thấy ánh mắt trừng trừng đầy kinh ngạc của Thái Mi đang
dán chặt vào mình, Hạo Nhân chỉ di chuyển hướng nhìn sang nơi khác.
“Mẹ chỉ là một cái tên.” Hạo Nhân tìm đại một lời nói dối, anh ta không
biết phải giải thích thế nào cho Tiểu Tuyết biết mẹ là gì. Từ sau khi vợ của Phạm Long bỏ đi cậu ta đã không cho phép ai nhắc đến chuyện của hai người, đặc biệt là với Tiểu Tuyết đang mỗi ngày một lớn dần. Đám người
Huy Vũ chỉ có một người cha là Long Thành, trong Long gia không có phụ
nữ, và chữ “mẹ” chính vì thế không ai nhắc đến trong Long gia. Tiểu
Tuyết sống từ nhỏ cùng với bọn họ chưa từng bước chân ra ngoài tiếp xúc
với người lạ. Thế nên bé chưa nghe nói đến chữ “mẹ” bao giờ.
“Cái tên gì mà lạ vậy chứ?” Tiểu Tuyết không để tâm đến nữa bé tiếp tục ăn
món kem lạnh buốt, khi về Tiểu Tuyết nhất định phải kêu ông nội ngày nào cũng cho Tiểu Tuyết ăn kem mới được.
Thái Mi nhìn Hạo Nhân đưa
kem vào miệng ăn mà đôi mắt anh ta đang triền miên vào một hướng suy
nghĩ nào đó. Thái Mi không hiểu chuyện nội bộ của đám người Huy Vũ, đã
không hiểu thì thôi vậy? Mặc dù cô cảm thấy thương hại Tiểu Tuyết vô
cùng.
“Ba Nhân, con tới đằng kia chơi nhé!” Đằng trước có rất nhiều bạn đang vây quanh chơi trò gì đó nhìn rất vui vẻ.
“Con đừng đi xa quá!” Hạo Nhân lên tiếng nhắc nhở, Tiểu Tuyết vâng dạ liền bỏ chạy về phía đám bạn đang ngồi chơi.
Nhìn Tiểu Tuyết không biết quen lạ vừa tới đã nhào vào chơi cùng đám trẻ con trước mắt, thấy Tiểu Tuyết vui vẻ với nụ cười tươi rói. Hạo Nhân bất
giác lên tiếng: “Khi Tiểu Tuyết được hai tuổi, mẹ của Tiểu Tuyết chính
là vợ của Phạm Long đã rời bỏ chồng con chạy theo người đàn ông khác.”
Thái Mi quay sang nhìn Hạo Nhân, cô không ngờ Hạo Nhân lại nói những lời này với cô.
“Cô ta là người đàn bà chỉ biết đến tiền tài và địa vị. Lúc đó Long gia
chúng tôi đang mỗi lúc một bành trướng thế lực trên thế giới. Nhưng đối
đầu với một Chu gia đã tạo dựng cơ nghiệp hơn trăm năm và thế lực lớn
mạnh, Long gia chúng tôi không đủ sức đối kháng. Khi chúng tôi đang bên
ngoài vào sinh ra tử thì cô ta bỏ lại Tiểu Tuyết nằm khóc trong phòng mà chạy theo kẻ thù của chúng tôi. Người mà cô ta tuyệt tình từ bỏ chồng
con là người có quyền lực trong Chu gia.” Nói đến đây Hạo Nhân ngưng bặt không kể tiếp.
Nhìn vào đáy mắt hiện lên tia hận thù của Hạo
Nhân, Thái Mi như hiểu ra vấn đề, không nôn vội, một cách chậm rãi cô
tiếp nối câu chuyện mà Hạo Nhân đang kể vẫn còn dở dang: “Nói vậy cô ta
là người do Chu gia cài vào để thâm nhập Long gia các anh. Tin tức nội
bộ là do cô ta tình báo, khoảng thời gian đó Long gia bị thiệt hại nhân
lực không ít.”
Hạo Nhân không lên tiếng, đến ngày hôm nay Phạm
Long vẫn thương nhớ đến người đàn bà đó. Nếu để anh ta nhìn thấy mặt bà
ta, Hạo Nhân anh thề rằng sẽ không cho bà ta có một cái chết toàn thay.
“Ba Vũ!” Giọng của Tiểu Tuyết đột nhiên vang lên.
Hạo Nhân và Thái Mi nhìn về phía Tiểu Tuyết thì thấy Tiểu Tuyết đang đứng
nhìn về phía đường phố. Hai người liền đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của
bé chỉ thấy xe cộ qua lại tấp nập không hề nhìn thấy bóng dáng của Huy
Vũ. Tiểu Tuyết chạy vội về phía Thái Mi, bé nhìn Hạo Nhân vội nói: “Khi
nãy Tiểu Tuyết nhìn thấy ba Vũ. Ba Vũ vừa rồi ngồi trong xe vẫn đậu đằng trước nhưng sao Tiểu Tuyết lại không còn thấy nữa.” Tiểu Tuyết tỏ ra
không hiểu, ba Vũ thấy Tiểu Tuyết ở đây sao không đến chơi cùng bé chứ?
“Con nhìn lầm rồi, ba Vũ lúc này sao xuất hiện bên ngoài được.” Hạo Nhân
cười với Tiểu Tuyết, có lẽ Tiểu Tuyết hoa mắt nhìn lầm, Huy Vũ hiện đang ở cùng đám người Chí Khanh bàn chuyện đưa hàng sang Châu Âu, làm gì có
thời gian chạy ra ngoài này.
“Tiểu Tuyết thấy rất rõ mà.” Tiểu
Tuyết cất giọng thì thào, sao bé hoa mắt được, ba Vũ còn đưa mắt nhìn về phía bé, bé không nhìn lầm đâu.
Hạo Nhân bất chợt nín bặt nụ
cười, bàn tay anh ta nhanh nhẹn đưa sang bịt lấy hai mắt Tiểu Tuyết. Bàn tay còn lại với thao tác chớp nhoáng. Thái Mi còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì đã nhìn thấy người phụ nữ phía trước bị một con dao cấm đúng
vào mi tâm, bà ta ngã người nằm dài trên nền gạch với khẩu súng còn cầm
trên tay. Tiếng la thét trong giây lát vang ra, mọi người xung quanh náo loạn chạy tán loạn như đàn ong vỡ tổ.
“Đừng cho Tiểu Tuyết nhìn thấy!” Nói rồi Hạo Nhân đứng lên tung quyền đá vào người đàn ông đang
đằng đằng sát khí tiến về phía họ.
Thái Mi lập tức hiểu ý của Hạo Nhân, cô liền kéo Tiểu Tuyết đứng lên, đưa gương mặt nhỏ bé của Tiểu
Tuyết áp sát vào người của cô. Tiểu Tuyết còn quá nhỏ để chứng kiến cảnh bắn giết đầy máu tanh này.
Khu vui chơi vốn chỉ có tiếng cười
nói nhộn nhịp nhưng chưa đầy mười giây nơi đây đã trở nên náo loạn với
những tiếng la thét kinh hãi và sự nháo nhào chạy tìm đường thoát thân
tránh bị liên lụy của mọi người. Hạo Nhân không dám rời xa Thái Mi và
Tiểu Tuyết, anh ta chỉ đứng ở phạm vi gần hạ thủ từng người một đang
tiến về phía anh ta.
“Chị ơi, chuyện gì vậy?” Tiểu Tuyết bị Thái
Mi ôm chặt mắt mũi vào người nên không nhìn thấy diễn biến xung quanh.
Bé không nhìn thấy được nhưng không có nghĩa bé không nghe được. Nhiều
tiếng la hét và tiếng bước chân chạy dồn dập khiến tâm trạng bé trở nên
sợ hãi.
Thái Mi thận trong đưa mắt đảo quanh: “Có một con sâu rất to. Tiểu Tuyết không nên nhìn, nó rất gớm ghiếc và đáng sợ.” Lời vừa
dứt, Thái Mi hành động dứt khoát, cây dao trên tay cô rút ra từ khi nào
đã cắt ngang cổ người đàn ông đang tấn công về phía cô.
Người đàn ông này trong vài giây trước Thái Mi còn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi bỏ
chạy của ông ta chỉ trong chớp mắt đã lộ rõ nguyên hình và rút cây dao
lao về phía cô. Động tác chậm như rùa thế này mà dám kéo đến đối phó với Hạo Nhân sao? Một sát thủ chuyên nghiệp đương nhiên vì bảo toàn tính
mạng sẽ ra tay tuyệt tình. Thái Mi lạnh lùng một dao đưa ngang cắt đứt
cổ người đàn ông như cắt cổ một con gà. Không kịp để máu quăng dính vào
người, Thái Mi tung cước đá ông ta ngã về sau.
“Chị ơi, Tiểu Tuyết sợ sâu lắm!” Tiểu Tuyết sợ hãi, run rẫy ôm thật chặt lấy Thái Mi.
“Tiểu Tuyết đừng sợ, ba Nhân đang đuổi con sâu đó đi.” Thái Mi định ra tay
với một người khác đang tấn công tới thì ông ta thình lình ngã xuống,
hiện ra bóng dáng Hạo Nhân đang đứng trước mặt.
Hạo Nhân lạnh giọng nhả ra một chữ: “Đi!”
Thái Mi nhìn thấy người của Long gia xuất hiện từ khi nào đã vây lấy đám
người giả danh. Thì ra theo sau bọn họ vẫn có người của Long gia đi theo bảo vệ. Nơi đây bọn họ không nên ở lại, Thái Mi lập tức bế Tiểu Tuyết
đi theo sát cạnh Hạo Nhân: “Tiểu Tuyết, em đừng mở mắt.” Đám người kéo
đến tuy thân thủ chẳng ra gì nhưng vì lúc này có Tiểu Tuyết bên cạnh hai người phải thận trọng. Thân thủ của Hạo Nhân rất nhanh, anh ta không
nên bị vướng bận điều gì, Tiểu Tuyết vẫn nên để cô bế là tốt nhất.
Tiểu Tuyết ôm chặt lấy cổ Thái Mi, hai con mắt nhắm chặt, bé nói run run: “Tiểu Tuyết không mở mắt đâu, Tiểu Tuyết sợ sâu lắm!”
Mọi người trước mắt cứ chạy nháo nhào nhưng ai cũng không dám lại gần ba
người Thái Mi, vô tình tạo một con đường rộng lớn để ba người đi qua.
Hạo Nhân kéo Thái Mi về phía anh ta kịp thời tránh viên đạn bay sượt
ngang qua. Hạo Nhân nhíu mày, con dao trên tay được phóng ra cấm thủng
vào cổ người đàn bà phía trước. Bốn người đàn ông phía sau trên tay mang theo súng chạy nhanh về phía Hạo Nhân. Hạo Nhân không nhìn nhưng biết
đó là người của anh ta. Không cần Hạo Nhân lên tiếng ra lệnh bốn người
vừa chạy tới tự biết mình nên làm gì. Bốn người hai trước hai sau vây
lấy ba người Thái Mi hiên ngang bước về phía trước.
Chiếc Cadillac màu đen chạy tới và thắng lại ngay khi nhìn thấy ba người Thái Mi từ khu vui chơi bước ra.
“Giải quyết tất cả.” Đợi Thái Mi bế Tiểu Tuyết ngồi vào xe, Hạo Nhân lạnh
lùng ra lệnh sau đó cũng ngồi vào cùng. Chiếc Cadillac chạy đi để lại
một vài người ở lại giải quyết những kẻ không còn cơ hội để được sống
xót vì họ đã dám làm ra những chuyện ngu ngốc.
“Tiểu Tuyết, không còn con sâu nữa, em mở mắt ra đi.” Thấy Tiểu cứ ôm chặt lấy cô không
chịu rời ra, Thái Mi vuốt tóc Tiểu Tuyết, vừa rồi náo loạn với nhiều
tiếng súng như vậy Tiểu Tuyết sao có thể không sợ hãi.
Tiểu Tuyết lắc đầu không dám rời mặt khỏi người Thái Mi, vòng tay đang ôm của bé càng siết chặt, cơ thể bé run run.
“Tiểu Tuyết, mở mắt ra!”
Nghe thấy giọng nói của Hạo Nhân, Tiểu Tuyết mới dám rời khỏi cơ thể của
Thái Mi, bé nhìn xung quanh rồi lại nhìn Hạo Nhân: “Ba Nhân, con sâu đâu rồi?”
Hạo Nhân mỉm cười, đưa tay lao mồ hôi trên trán Tiểu Tuyết: “Ba giết con sâu đó rồi, Tiểu Tuyết không cần phải sợ nữa.”
Tiểu Tuyết trợn to đôi mắt kinh ngạc nhìn Hạo Nhân: “Thật sao, ba Nhân giết chết con sâu khổng lồ đó rồi sao?”
Con sâu khổng lồ? Hạo Nhân đưa mắt nhìn sang Thái Mi thấy cô cười cười, anh ta nhìn lại Tiểu Tuyết: “Ừ!”
“Tiểu Tuyết thật thần tượng ba Nhân quá, ba Nhân thật lợi hại.”
Nhận được một lời khen ngút tận trời cao của Tiểu Tuyết, Hạo Nhân miễn cưỡng nở nụ cười đón nhận. Anh ta đưa mắt nhìn sang Thái Mi: “Bây giờ đi
đâu?”
Thái Mi nhìn ra ngoài thấy nơi đây gần đường về nhà của cô, sau khi căn nhà bị nổ cô chưa có dịp trở lại, cô lên tiếng trả lời:
“Còn đi đâu nữa, Tiểu Tuyết chơi như vậy đủ rồi. Nơi đây gần nhà tôi,
anh giúp đưa tôi đến đó.”
Hạo Nhân cất giọng: “Căn nhà bị nổ tung đó cô quay lại để tìm đồ sao?” Nếu là người khác quay lại căn nhà để ôm lại kỹ niệm thì Hạo Nhân còn tin nhưng với một Hà Thái Mi vô lo như cô
thì anh ta tin chắc không phải. Cô quay lại đó ngoài việc tìm đồ ra thì
còn có thể gì khác được.
Thái Mi quay sang nhìn Hạo Nhân: “Sao anh biết?” Căn nhà của cô bị nổ tung lẽ nào Huy Vũ đã kể cho đám người Chí Khanh nghe.
“Nghe Huỳnh quản lý nói nhà cô bị nổ, Chí Khanh lo cho cô nên đến tìm, chúng
tôi cũng đi theo.” Hạo Nhân ngắn gọn một câu trần thuật lại mọi chuyện.
“Tôi quay về lấy xe.” Chiếc Ferrari, một trong số bảy bảo bối yêu thích của
cô trong lần trốn chạy cùng Huy Vũ đã bị nổ tung. Chiếc Pagani Zonda thì đang ở Phương gia. Hiện tại trong nhà để xe của cô chỉ còn lại năm
chiếc, cô phải về xem năm bảo bối của cô thế nào rồi.