Đọc truyện Máu Tình – Chương 104: Thiếu
Đợi người đàn ông đi được đoạn xa, Thái Mi thu hồi vẻ mặt cau có mà nhìn về phía con chó đang loay hoay ở gần bụi cây. Cô không hiểu vì sao con chó này lại xuất hiện ở đây, nhưng cô chỉ muốn biết con chó này từ đâu mà chui vào. Cúi người nhặt lấy viên đá dưới chân, Thái Mi lập tức một phát chính xác ném mạnh vào người con chó. Con chó hoang giật thốt la lên một tiếng ẳng ẳng liền cong đuôi quay người chạy ngược về phía lùm cây. Sau một hồi xoạt xoạt từ phía bụi cây vang ra, Thái Mi quan sát một hồi thì nhìn thấy con chó chạy nhanh qua khỏi một cái lỗ khá lớn ngay dưới chân thành vách tường. Ngay khi con chó chạy khuất đi thì phía bụi cây không còn bị quấy rối mà thẳng táp đứng lại vị trí vốn yên bình của nó. Hoàn toàn che khuất đi cái lỗ chó vốn có từ bao giờ.
Nhoẽn cong môi cười, Thái Mi cô không rãnh rỗi càng không vì muốn hít một chút gió trời mà để bản thân chịu đau. Cô đương nhiên đã có sự tính toán trong đầu. Vốn dĩ là muốn dạo quanh một lượt sân vườn chỉ mong tìm được cơ hội thoát thân. Nhưng tường thành cao vút bao bọc không kẻ hở, khắp nơi luôn có thuộc hạ Chu gia luân phiên canh giữ. Huống hồ gì khắp các ngõ ngách từ trong ra ngoài của bản doanh hầu như đều có camera giám sát cài đặt đầy rẫy. Cô có là con ruồi may thay mới thoát thân khỏi đây được.
Nhìn con chó hoang vừa rồi có thân hình khá to, nếu nó chui qua được cái lỗ bị lùm cây che khuất đó, thì có thể với thân hình của cô vẫn có thể chui qua lọt. Nhìn ngó xung quanh không có người, với khoảng cách này cô có thể nhanh chóng chạy đến vị trí đó, chỉ cần chui lọt qua, cô sẽ nhanh chóng rời khỏi đây trước khi người đàn ông kia quay lại. Chỉ là cô đang bị thương, có rời khỏi tòa nhà này chưa chắc đã chạy được bao xa liền bị bắt lại. Bọn người ngồi giám sát camera lẽ nào lại không ngồi nhàn rỗi uống tách cafe mà giám sát cô sao? Nên biết người đàn ông vừa rồi cũng không ngu ngốc đến mức tùy tiện để cô ngồi đây một mình.
Nghĩ đi nghĩ lại đến cuối cùng vẫn là nên án binh bất động, đợi cô suy tính kế hoạch chu đáo cũng là đợi thời cơ thích hợp sẽ nhanh chóng chuồn đi.
Sau khi giải quyết xong bữa ăn sáng, cảm thấy ở ngoài này cũng không giải quyết được gì liền quyết định trở về phòng nằm nghỉ. Ngay khi Thái Mi bước chân vào gian đại sảnh thì nghe thấy tiếng quát lớn vô cùng giận dữ: “Cả một kho hàng rộng lớn vô duyên vô cớ bị cháy, vậy mà nó lại vào lúc này mà bay sang Nhật. Đứa con này tôi không thể quản được nữa sao?”
Bị tiếng quát làm cho giật mình dừng bước, Thái Mi đưa mắt nhìn sang thì thấy Chu Thiên Cát đang ngồi trên chiếc ghế sofa bày rõ ra sắc mặt xám xịt như một hung thần, nhìn rõ là đang vô cùng tức giận. Có vẻ như việc Chu Khắc Kiệt đi sang Nhật là không thuận mắt với Chu Thiên Cát. Nhưng chuyện của cha con bọn họ liên quan gì đến cô. Ở trong bản doanh này quan tâm cô nhất chỉ có Chu Khắc Kiệt, nhưng muốn cô chết nhất có lẽ cũng chỉ có mỗi Chu Thiên Cát. Chu Khắc Kiệt không có mặt ở đây, cô tốt nhất nên tránh chạm phải ba của anh ta. Ngay khi đối phương chưa nhận thấy sự tồn tại của mình, Thái Mi liền nhẹ nhàng xoay người định đi ngược lại ra ngoài. Tính là đi tìm một cửa khác tìm về phòng tránh gây hậu họa cho bản thân.
“Đứng lại!”
Thái Mi chưa kịp nhấc chân thứ hai đã bị tiếng quát mang âm khí lạnh lùng của Chu Thiên Cát dọa cho một phen khiếp vía. Cô co đầu rụt cổ nhắm chặt mắt thầm nguyền rủa bản thân mình luôn gặp phải chuyện đen đuổi. Nếu cô không trốn được thì chỉ còn cách là đối mặt, chào hỏi ông ta vài tiếng coi như tự tìm đường lui cho mình.
“Chu lão đại!” Thái Mi quay người lại, khó khăn miễn cưỡng một nụ cười cúi đầu trước Chu Thiên Cát.
Bình thường trong mấy ngày vừa qua mỗi khi Thái Mi chạm mặt với Chu Thiên Cát đều xem vị Chu lão đại này như không khí, hoàn toàn là không hề tồn tại. Vậy mà ngay khi không có tấm màng chắn bảo vệ là Chu Khắc Kiệt thì Hà Thái Mi lại như một con thỏ nhút nhát tự mình cúi đầu chào hỏi. Hựu Đình đáy mắt hiện rõ tia cười, người phụ nữ này biết co biết giản, có lẽ đây chính là một điểm nhỏ khiến thiếu gia của ông phải đọng tâm đến.
Chu Thiên Cát tinh ranh đương nhiên cũng nhận ra được điểm này, ông cất giọng khàn khàn: “Cô thấy tôi ngồi đây tại sao còn quay lưng rời đi?”
Thái Mi không có ý định lại gần, vẫn giữ nguyên khoảng cách an toàn mà trả lời: “Lão đại, tôi sợ lão đại nhìn thấy tôi là không thuận mắt.” Lời vừa dứt hai con mắt của cô đã híp lại mà cười hì hì.
“Sự tồn tại của cô đã là không thuận mắt.” Chu Thiên Cát ném ra một câu khàn đặc sau đó là cầm tách trà đưa lên miệng uống, hoàn toàn không để tâm đến dáng vẻ chẳng ra gì của Thái Mi.
“Tôi biết tôi biết. Lão đại, vậy tôi không làm mất nhã hứng của lão đại nữa. Tôi trở về phòng nhé!” Dứt lời vẫn không thấy Chu Thiên Cát có động tĩnh gì. Thái Mi nhanh nhẹn lập tức nhấc chân rời đi.
Không đưa mắt nhìn theo Thái Mi, Chu Thiên Cát đặt tách trà lại lên trên mặt bàn, không vội vàng khẽ nhuếch mép: “Lại đây!”
Lần này xong rồi, Chu Thiên Cát rõ ràng là đang muốn làm khó dễ cô đây mà. Thái Mi dừng chân, nhưng thật không muốn quay người lại chút nào.
Hựu Đình thấy vậy lạnh mặt nhắc nhở: “Cô không nghe thấy lão đại nói gì sao?”
Thái Mi hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi quay người lại, cô đưa mắt nhìn về phía Chu Thiên Cát dường như sắc mặt không còn giận dữ như vừa rồi lên tiếng quát Chu Khắc Kiệt. Người đàn ông này trước mặt người ngoài vẫn là còn biết giữ thể diện cho con trai mình. Thái Mi chậm rãi tiến về phía Chu Thiên Cát, cô tin rằng nếu cô ăn nói khôn khéo luôn miệng tôn trọng ông ta thì có lẽ ông ta sẽ vì chút nghĩ đến Chu Khắc Kiệt mà không ra tay với cô.
“Chu lão đại, gọi tôi có việc gì sao?” Dừng lại trước chiếc bàn không xa, Thái Mi cân nhắc lên tiếng hỏi.
Chu Thiên Cát tựa người vào thành ghế, đưa đôi mắt đầy sắc bén của một người từng trãi nhìn Thái Mi, trầm giọng lên tiếng hỏi: “Cô biết nguyên nhân việc Khắc Kiệt đến Nhật?”
Thái Mi lập tức lắc đầu, ánh mắt vô cùng bày ra là sự chân thật không chút dối trá: “Tôi không biết!”
Nhìn vẻ mặt diễn suất đến phát chán của Thái Mi, Chu Thiên Cát
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –