Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 47


Đọc truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ – Chương 47

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Con phố chìm dưới ánh chiều tà, cỏ thơm ngút ngàn. Chẳng ai ở kinh thành có thể ngờ, Khang vương ngày mai lên ngôi lại bị người kèm hai bên ở giữa ngoại ô Hạnh Hoa Lâm, thiếu mỗi ánh đao “tiễn” kẻ địch rời đi.

Thẩm Trọng Phương muốn nói lại thôi, Thẩm Xán Nhược cầm tay ông: “Phụ thân, trời biên quan giá rét, phụ thân phải giữ gìn thân thể thật tốt. Tha lỗi cho con bất hiếu, không thể chăm sóc cho người.” Hắn hơi ngừng, nhẹ giọng nói: “Biên quan có không ít dân du mục, họ rất dũng mãnh, dữ dằn, phụ thân không thể liều mạng. Nếu biết cách lợi dụng, sẽ thành một đội quân rất mạnh bảo vệ ranh giới. Quân Bắc của Lý Giám đã đến, xin phụ thân hãy nhìn muôn dân trăm họ, đừng làm ra hành động lấy trứng chọi đá, chính là phúc của vạn dân.”

Thẩm Trọng Phương bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu lâu, xoay người ngựa. Thẩm Từ Huy và Thẩm Diệc Hoàng dẫn dắt nhân mã hộ tống ông rời đi.

Thẩm Xán Nhược thu hồi tầm mắt, giải huyệt đạo cho Lý Giám. Hắn tháo kiếm Cuồng Hoa thắt trên lưng xuống, hai tay nâng lên đưa đến trước mặt hắn.

Lý Giám rút kiếm ra khỏi vỏ, lập tức hàn quang chói mắt, long ngâm không dứt.

Hai mắt Thẩm Xán Nhược nhắm lại, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng còn mang theo một nụ cười thản nhiên.

Vì kiếm khí, hoa mộc trong rừng nhẹ nhàng rơi từ trên không bay xuống, lả tả mê hoặc con người, sinh mạng rơi xuống thật đẹp biết bao, so với bất kỳ cảnh tượng nào càng rung động lòng người.

Lý Giám thấy kiếm trong tay trở nên rất nặng, làm sao cũng không vươn lên được.

Gió rì rào bên tai, như thổi loạn suy nghĩ. Nó mang đến rất nhiều âm thanh, tiếng hoa, còn có……

Lý huynh……

Người kia dưới bóng lục dương, kiên quyết cầm trường kiếm ngăn trước mặt hắn, đôi mắt ửng đỏ lấp lánh ánh sáng…..


Lý huynh……

Đứng ở vị trí đối lập, trên mặt đầy bất đắc dĩ và áy náy, cho dù lúc ra tay rất ác……

Lý huynh……

Lý Giám vứt kiếm đi, lấy tay che lỗ tai, gào thét: “Câm mồm, câm mồm, câm mồm!”

Thẩm Xán Nhược lo lắng, tiến tới, “Lý huynh, huynh sao vậy?”

“Đừng chạm vào ta!” Lý Giám dùng sức đẩy hắn ra, “Ngươi là yêu nghiệt, nói mau, ngươi đối đã làm phép gì với ta?”

Thẩm Xán Nhược ngã trên mặt đất, chỉ có thể lắc đầu.

“Từ nhỏ, ta chỉ được dạy một điều, thà phụ bạc người trong thiên hạ chứ không để cho người trong thiên hạ phụ bạc mình. Tại sao? Tại sao ngươi phản bội ta…ta lại vẫn không thể giết ngươi? Thẩm Xán Nhược, ngươi đã phá hủy ta, phá hủy ta!” die’nd;anl.e/quy/d/on Lý Giám điên cuồng, lấy tay nắm lấy tóc của mình, rống lớn.

Thẩm Xán Nhược cắn chặt môi dưới, hắn nhìn người kia, “Lý Giám, chẳng lẽ ngươi không thay đổi ta hoàn toàn sao? Nếu chúng ta đều đau khổ như vậy, cũng không cần tiếp tục nữa. Đời sau, kiếp sau nữa, nếu chúng ta gặp lại, cũng đừng yêu nhau. Không liên quan chút nào, sẽ không ai nợ ai!” Hắn đột nhiên tung người, bóng dáng xẹt qua, nhặt kiếm dưới đất lên, vạch ngang trên cổ một đường.

“Không ──” Lý Giám thê lương hô to, không kịp suy nghĩ nhiều, dùng hai tay nắm lên thân kiếm, máy tươi chảy đầm đìa. Hắn dùng chưởng đẩy Thẩm Xán Nhược ra, “Không cho phép ngươi chết! Nếu như ngươi chết, ta sẽ lập tức dẫn binh giết sạch phụ thân, đệ đệ của ngươi, giết sạch người trong thiên hạ!”

Thẩm Xán Nhược nằm trên mặt đất, một tay chống đỡ, “Ngươi chỉ biết dùng cái này ép buộc ta sao?”


Lý Giám xốc áo hắn lên, mạnh mẽ hôn đôi môi của hắn, “Xán Nhược, Xán Nhược, ta yêu ngươi! Đừng xa ta! Cái gì ta cũng nghe theo ngươi, cái gì ta cũng có thể vì ngươi mà làm!”

Thẩm Xán Nhược chỉ cảm thấy cảm giác sắp biến mất, hắn biết mình vẫn còn yêu Lý Giám, nhưng chuyện đến nước này, hắn chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, mệt muốn chết đi.

Trong mắt Lý Giám thiết tha như muốn đem thiêu đốt tất cả mọi vật: “Xán Nhược, chúng ta quên hết những chuyện trước kia đi, bắt đầu lại lần nữa, ta phong ngươi làm hoàng hậu, chúng ta làm vợ chồng cả đời có được hay không?”

“Được.” Thẩm Xán Nhược nhìn bầu trời, nó vẫn cao như vậy, nhưng ngay cả một cánh chim nhỏ cũng không có.

Vĩnh Khang Vương phủ, người đến người đi. Nếu chủ nhân sắp lên ngôi, thủ hạ cũng vui vẻ.

Bên ngoài phòng chính có rất nhiều binh lính thủ vệ đang đứng, die’/nd/an l’e/q/.uyd;on giống như người trong phòng không phải là hoàng hậu tương lai, mà là phạm nhân bị nhốt.

Thẩm Xán Nhược nhìn thanh niên xuất hiện, cười nói: “Y tổng quản, dường như chẳng có nơi nào ngăn được tổng quản.”

“Ta có thể coi đây là lời khen ngợi mình của Thẩm công tử không?” Lục Y nháy mắt mấy cái, nghịch ngợm hỏi.

“Dĩ nhiên.”

Lục Y đến gần, tay nhẹ sờ mũ phượng trên bàn: “Làm thật tinh tế.” Hắn ngẩng đầu, “Thật sự công tử muốn mặc cái này vào cung làm hoàng hậu sao?”

Vẻ mặt Thẩm Xán Nhược như thường, “Ta giả làm nữ tử mười sáu năm, không ai biết được. Mặc dù có một khoảng thời gian không mặc nữ trang, nhưng cũng không khó nhìn lắm.”


“Ta không có ý này……”

“Ta hiểu.” Thẩm Xán Nhược quay đầu đi, “Ta biết, nhưng, ta không có lựa chọn khác.”

Lục Y nhìn hắn, nói không ra lời.

Thẩm Xán Nhược mang kiếm Cuồng Hoa ra:  “Xin mang kiếm này trả lại cho Tư Mã công tử.”

“Nếu chủ nhân đã đưa cho công tử, sao có thể thu hồi lại?”

“Nhàn vân dã hạc vô thường tại, hà xử giang thiên bất khả phi?” Thẩm Xán Nhược lẩm nhẩm ngâm lần nữa, đặt kiếm trong tay hắn, “Khi ta vào cửa cung, giữ lấy nó cũng vô dụng, tội gì để nó theo ta. Nó nên cho người thực sự cần nó sử dụng.”

Lục Y chỉ đành cầm lấy, Thẩm Xán Nhược lại nói: “Những người giang hồ kia, xin thay ta nói lời cám ơn đến bọn họ.”

“Bọn họ đều thần phục người Hạnh Hoa Lâm, chủ nhân và  lâm chủ hiện giờ có chút quan hệ, mượn người rất dễ dàng. Die;n/d/an;le/q/uyd.on Sau này nếu công tử có chuyện, phái người nói một tiếng là được.”

Thẩm Xán Nhược gật đầu, “Còn có một chuyện, có người bị nhốt vào thiên lao, hắn tên là Uý Thanh, xin hãy cứu hắn ra ngoài, bảo hắn đến biên quan tìm phụ thân ta.”

Lục Y chăm chú nghe: “Thẩm công tử yên tâm đi, Lục Y nhất định sẽ xử lý mọi chuyện thỏa đáng. Nói thật, trừ chủ nhân ta ra, người thứ hai ta tâm phục bên ngoài chính là công tử.”

Hàn Yên bưng nước đi vào, nhìn khắp nơi, thầm nghĩ vừa nãy rõ ràng nghe tiếng người, sao không thấy? Nàng hỏi “Công tử, chuẩn bị xong tất cả các thứ rồi, phấn và son môi đều là loại trước kia công tử đã dùng.”

Thẩm Xán Nhược ngồi vào trước gương, người trong gương có mái tóc dài, là khuôn mặt thiếu niên. Hắn cầm những đồ quen thuộc lên, từ từ trang điểm, không lâu sau, thiếu niên biến thành bộ dáng nữ tử. Hàn Yên đứng ở phía sau, thay hắn búi mái tóc dài lại, cài trâm và các loại châu ngọc. Tiếp theo là mặc lễ phục, phía trên áo thêu Phượng Hoàng, cực kỳ nguy nga, lộng lẫy.

Hàn Yên không nói được lời nào, nàng có điều muốn hỏi, nhưng nàng chỉ là nô tài, chỉ cần hầu hạ chủ nhân tốt, những điều không nên hỏi tuyệt đối nàng sẽ không hỏi.


Sau khi mặc xong, Thẩm Xán Nhược nhẹ nhàng nói một câu: “Có lẽ cả đời ta sẽ không thoát được khỏi thân hồng trang này rồi.”

Hàn Yên quỳ trên mặt đất thay hắn sửa sang lại, nàng phải rất cố gắng mới nhịn không khóc thành tiếng được. Bởi vì nàng nghe ra phía sau những lời này có bao nhiêu đau đớn.

Thanh Sanh ở bên ngoài gõ cửa, “Hoàng hậu nương nương, giờ lành đã đến, bệ hạ tới đón người rồi.”

Hắn vẫn tuân thủ bổn phận của người làm, lòng vì người bên trong nhà mà đau xót.

Có lẽ, đối với người ở bên ngoài, đây là một đoạn nhân duyên vô cùng mỹ mãn. Nhưng đối với Thẩm Xán Nhược mà nói, trong đó có những điều bất đắc dĩ không thể nói với khác. Hắn thích tự do, lại chỉ có thể bị khoá ở trong cung mãi mãi. Từ nhỏ hắn đã bị giáo dục rằng, phải suy nghĩ cho đại cục, luôn đặt đại phúc đại họa của thiên hạ lên đầu. d[ien.d/a]anl;eq/uyd,on Vốn hắn bước chân vào giang hồ, không cần quay lại, vốn nên thay thế Lý Giám, vốn có thể dùng binh lính để lấy tự do, lại cứ nhiều lần khốn khổ vì tình, vì con dân mà mệt mỏi.

Hàn Yên mở cửa, Lý Giám nhìn Thẩm Xán Nhược trang điểm lộng lấy bước ra, cười nghênh đón, vươn tay.

Thẩm Xán Nhược mặc hắn dắt ra, từng bước từng bước đi về phía vị trí cao nhất đó.

Binh lính quỳ lạy, trong miệng hô: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Từng tiếng từng tiếng một, nhiều tiếng không ngừng, trùng trùng điệp điệp vang khắp giang sơn vạn dặm.

Lý Giám nắm tay hắn, cười to nói: “Xán Nhược, từ nay về sau, ta và ngươi cùng cai quản thiên hạ!”

Hắn không nói chuyện, vào giờ phút này, Lý Giám tràn đầy vui mừng cũng không để ý trong lòng.

Một giây cúi đầu kia, một giọt ánh sáng trong suốt từ trên không rơi xuống, rơi vào bụi rậm, biến mất không thấy gì nữa.

Công nguyên cùng năm, Khang vương Lý Giám lên ngôi hoàng đế, phong nguyên vương phi Thẩm Xán Nhược làm hoàng hậu, cai quản lục cung. Từ đó, khai sáng phồn vinh thịnh vượng “Vĩnh Khang thịnh thế”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.