Đọc truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ – Chương 36
Bên trong thành Hoài Đô, binh mã ngang dọc, trống trận đánh vang, Đông Nam Tây Bắc tứ kỳ 12 lộ cùng nhau hội tụ, trong miệng đồng thanh hô vang lên: “Khang vương tất thắng, Khang vương tất thắng!”
Lý Giám mặc khôi giáp rất dày, cầm kiếm Cuồng Hoa trong tay, khí thế độc bá một phương đó khiến cả đám tướng sĩ vào sinh ra tử thề sống chết đi theo.
Tin tức đã truyền ra, Khang vương vốn định đánh phía Nam vào mùa đông để giảm bớt thương vong, ai ngờ tên oắt con nhà họ Hoàng dám vuốt râu cọp, lấy tính mạng Thẩm Xán Nhược uy hiếp. Trong quân đồn đại, mặc dù Thẩm Xán Nhược ăn mặc như nam tử, nhưng thân phận thật chính là vương phi đã cưới hỏi đàng hoàng. Hành động của Khang vương lần này chính là “Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan”(1). Đám lính chà sát tay nhiều ngày, lần này, cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện bản lĩnh, chỉ mong chờ sớm ngày thống nhất nam bắc, cùng già trẻ trong nhà đoàn tụ. Mặc dù có Khang vương sẽ khiến anh hùng nhụt chí, nhưng người nào có thể nói đây không phải là một đoạn giai thoại trong lịch sử đây?
Lục Hồng Thành đi bên cạnh, thấy bốn người phụ nữ mặc trang phục Mãn Thanh chuẩn bị đầy đủ, bước chân chỉnh tề nhanh chóng, không vì nhận lệnh đột ngột mà loạn bước, trong bụng không khỏi an tâm hơn. Sau khi Lý Giám tới doanh trại ở phương Bắc, hắn liền lần lượt giao quân quyền ra, toàn tâm phụ tá. Thấy hắn chỉnh đốn cai trị, huấn luyện nghiêm chỉnh, nghĩ vương gia ở dưới suối vàng biết được sẽ yên tâm nhắm mắt.
“Đông kỳ, Lâm Phi.”
“Có mạt tướng.”
“Tây kỳ, Quý Thương.”
“Có mạt tướng.”
“Này hai kỳ sáu lộ theo bổn vương xuất chinh.”
Lời vừa nói ra, tiếng hoan hô của hai kỳ Đông, Tây như tiếng sấm đánh đinh tai nhức óc.
“Bắc Kỳ, Lục Hồng Thành trấn thủ Hoài Đô. Nam Kỳ Phùng Ngộ Xuân phụ trách cung cấp lương thảo.”
“Tuân lệnh.”
Cùng đồng thanh nói, Lục Hồng Thành nhìn Phùng Ngộ Xuân một cái. Khang vương cho hắn ở lại trấn thủ là chuyện chắc chắn, nhưng chuyện lương thảo ảnh hưởng rất lớn đến việc dụng binh phía trước, Phùng Ngộ Xuân đã đứt một cánh tay, bị thương chưa khỏi, giao cho hắn nhiệm vụ nặng nề như vậy, có thể gánh vác sao?
Mang theo lo lắng và nghi ngờ, Lục Hồng Thành và Phùng Ngộ Xuân đưa mắt nhìn Khang vương dẫn quân rời khỏi Hoài Đô, là cờ chủ soái tung bay, thiên quân vạn mã, giống như có thể thấy được tư thế hào hùng, tiếng vang trống trận.
Lục Hồng Thành thở dài một hơi: “Thẩm Xán Nhược đối với Khang vương, là phúc hay hoạ. . . . . .” Hắn biết người kia nói rất ít, cũng không trông mong được đáp lại, die.nd/an l;eq’uyd.on xoay người thong thả rời đi.
Nhưng vào lúc này, Phùng Ngộ Xuân lại lên tiếng nói: “Lời ấy của Lục tướng quân, thật là điên dồ.”
Lục Hồng Thành quay đầu lại: “Ý ngươi là gì?”
Phùng Ngộ Xuân chắp tay nói: “Mạt tướng nói quá trớn, xin tướng quân thứ tội.” Tứ đại phó tướng từng làm việc dưới trướng Lục Hồng Thành, mặc dù lúc này hai người đều thống lĩnh một kỳ, nhưng uy nghiêm, tôn ti ngày xưa vẫn còn.
Hắn khom người lui ra, một câu nói cuối cùng khiến Lục Hồng Thành run lên bần bật: “Lục tướng quân cần gì lừa mình dối người?”
“Lừa mình dối người. . . . . .” Lục Hồng Thành vịn tay vào thành tường, phóng mắt nhìn đồng bằng trải dài, rất lâu sau đó, hắn thở ra một hơi, “Khai chiến rồi. . . . . .”
Hoa khai tịnh đế, các biểu nhất chi (2). Lại nói trong doanh trại phương Nam, nghe thấy Lý Giám cho quân vượt sông trong nỗi tức giận, người người đều lộ ra khuôn mặt vui vẻ, chư tướng rối rít tiến lên chúc mừng chủ soái. Những lời như: “Tướng quân quả là liệu việc như thần” “Tướng quân không hề kém Ngọa Long và tiểu phượng hoàng (3) chút nào” không ngừng tới tai. Mặc dù mặt ngoài Hoàng Thất Lang vẫn bình tĩnh như thường nhưng trong lòng đã mừng đến lộn nhào mấy cái.
Lòng hắn nói: Lý Giám ơi Lý Giám, nghe mọi người nói ngươi dụng binh như thần, khí vương giả lan tận trời cao, không ngờ cuối cùng cũng thua bởi một chữ tình. Chẳng qua, ngươi cũng chỉ là người thường thôi.
“Tướng quân, có phải tiếp theo chúng ta sẽ thừa lúc bọn chúng sang sông ──”
“Không vội.” Hoàng Thất Lang vẫn giữ bình tĩnh, “Lần này Lý Giám chỉ mang theo hai kỳ, nếu như giết trên đường, cũng chỉ ảnh hưởng một chút bên ngoài. Nếu vì vậy mà hắn lui về Giang Bắc, tiến đánh vào lúc rét đậm sẽ rất bất lợi với quân ta. Không bằng đợi bọn chúng vượt qua sông rồi chúng ta sẽ chặn giết. Doanh trại ở phía Nam của chúng ta có khoảng 50 vạn quân trong khi Lý Giám chỉ có hai mươi vạn, lại còn bôn ba mệt nhọc, chúng ta đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công chắc chắn sẽ tiêu diệt hết bọn chúng.”
“Tướng quân nói rất đúng. . . . . .” Lại bắt đầu phụ họa, Hoàng Thất Lang nghe nhiều đến nỗi lỗ tai chai hết, khiêm tốn đáp lại đôi câu rồi đi ra quân trướng.
Hắn lững thững bước đi, die/ndl;an.l/eq;uyd’on trong lúc vô tình lại tới trước trướng chếch trướng mình. Hắn nhìn chằm chằm màn cửa một lúc lâu, cuối cùng vẫn ── vén rèm đi vào.
“Ngươi thua.” Thẩm Xán Nhược chậm rãi nói: “Quá cố chấp với một thứ, không để mắt đến đại cục, cuối cùng bị bao vây trùng trùng nên không thể thoát thân.”
Việt Minh hoàn toàn khâm phục đặt quân cờ xuống, “Đa tạ công tử chỉ giáo.”
Thẩm Xán Nhược nhặt quân cờ lên, bỏ vào hộp của từng người: “Vì sao hôm nay Hoàng tướng quân lại tới vậy?” Hắn không quay đầu, Việt Minh đứng dậy: “Tướng quân.”
“Không nhìn ra ngươi lại rảnh rỗi như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng biết tin Lý Giám mang theo hai mươi vạn đại quân tới cứu ngươi sao?” Hoàng Thất Lang châm chọc, từng chữ đều chứa gai nhọn.
Tiếng quân cờ rơi xuống bàn nghe thấy rõ ràng, Hoàng Thất Lang nhìn bề ngoài bình tĩnh của hắn vì chuyện của Lý Giám mà xao động, vốn nên hả hê nhưng không hiểu sao trong lòng lại không mừng nổi, thậm chí giống như có tảng đá nặng ngàn cân đè xuống.
Thẩm Xán Nhược nhăn mày, thầm nghĩ, sao Lý huynh có thể hành động theo cảm tính như vậy. . . . . .
Hoàng Thất Lang càng thấy càng bực mình, tiến lên mấy bước, bắt lấy tay của hắn: “Không cho phép ngươi nhớ hắn!”
Sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt khẽ nâng, giọng điệu lạnh lùng: “Buông ra!”
Tiếng nói trầm thấp khiến hắn không tự chủ làm theo. Hoàng Thất Lang phản ứng lại rất nhanh, tại sao lại phải nghe Thẩm Xán Nhược, hắn chỉ là một tù binh, còn mất võ công để chống cự. Nghĩ tới đây, hắn không thể ức chế ý nghĩ trong lòng, vươn tay muốn chạm tới khuôn mặt như ngọc đầy nghiêm nghị kia.
Thẩm Xán Nhược nghiêng đầu, đứng dậy muốn rời đi, lại bị hắn ngăn trước mặt, tầm mắt hai người giằng co giữa không trung.
“Việt Minh, ngươi ra ngoài đi.” Hoàng Thất Lang trầm giọng nói. Một lúc lâu sau, hắn không nghe thấy tiếng động nào, tức giận rống to: “Chẳng lẽ ngươi định cãi quân lệnh sao?”
“Tướng quân, đây là người ta mang về, ta có nghĩa vụ bảo vệ người đó.”
Không ngờ Việt Minh lại phản kháng, Hoàng Thất Lang xoay người, nheo mắt lại, trong mắt lộ ra sự nguy hiểm: “Ngươi muốn bảo vệ kẻ địch sao?”
“Công tử không phải kẻ địch.”
“Hắn là người của Lý Giám.”
Việt Minh không bị khí thế của hắn dọa: “Công tử ── không phải kẻ địch.”
Hoàng Thất Lang đi về phía hắn, mặc dù giọng nói không lớn nhưng đủ để người trong trướng nghe rõ: “Nghe nói trước kia ngươi làm luyến đồng không tệ, không ngờ lá gan lại lớn như vậy. . . . . .” Nói xong hắn đi ra ngoài, không khí căng thẳng cuối cùng cũng biến mất. (Phi Vũ: Càng ngày càng ghét bảy con sói, tên Kỳ Thụy hay thế mà …)
Việt Minh cúi đầu, thân thể khẽ run.
Đúng lúc này, một đôi tay ấm áp ôm hắn vào trong ngực: “Đừng khóc.”
Hắn cắn chặt môi dưới, bộ đang thê thảm nhất lộ ra trước mặt người này, chỉ là nghĩ sao cũng không thể chấp nhận được.
“Thân là nam tử, từ khi ra đời có quá nhiều trách nhiệm và những điều không thể không làm. Nhưng mà nhất định không được khóc, nam nhi đổ máu không đổ lệ.” Thẩm Xán Nhược nhẹ nhàng nói, thân hình nhỏ yếu của Việt Minh rúc vào trước ngực thiếu niên này, có cảm giác an lòng kỳ lạ. Những lời kia rất đơn giản, có lẽ mang chút ngây thơ của thiếu niên, nhưng hắn biết, nếu ở trước mắt người này, hắn sẽ làm được.
Hắn hít sâu một hơi, xua đi hơi nước trong đôi mắt: “Năm đó, cái giá ta phải trả để học tập chính là làm luyến đồng của bọn chúng. . . . . .”
“Bọn chúng?”
“Đúng, bốn người.” Nói ra, trong lòng đã không còn cảm giác. Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện trong đôi mắt kia không có sự khinh bỉ, không có sự đồng tình trách trời thương dân, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo tự thuật nói: “Ta sống như vậy năm năm, vào ngày học thành công, chuyện đầu tiên ta làm chính là giết chết bọn chúng.” Hắn nhìn tay của mình, “Nhưng vẫn rất bẩn. . . . . .”
Thẩm Xán Nhược nâng mặt hắn lên, động tác bất ngờ khiến hắn ngơ ngẩn, sau đó gương mặt ấy chậm rãi tới gần, cảm giác mềm mại trên trán khiến hắn nhất thời ngẩn người tại đó, ngây ngốc nhìn Thẩm Xán Nhược cong khóe miệng, nở nụ cười sáng chói như ánh mặt trời. (Phi Vũ: Moe ơi, cũng muốn nâng cằm Việt Minh và đặt một nụ hôn trên trán. Ôi cảnh tượng thật muốn chảy nước dãi mà . Tui là tui thích nhất những thư sinh mỏng manh như tiểu Minh đây đó *3*)
“Không bẩn.” Hắn nói.
Việt Minh há miệng, nhưng không nói lên lời, giống như người mà mình mãi chờ mong cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt, vừa vui mừng vừa luống cuống.
Trên mặt có cảm giác ẩm ướt, nước mắt tuôn ra, dù làm thể nào cũng không ngừng được.
Hắn nâng tay áo che kín mặt, “Ta không khóc.”
Thẩm Xán Nhược kéo tay hắn xuống, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm hắn, “Ta không nhìn thấy.”
Việt Minh thầm nói: Mặc dù biết cái ôm trong ngực này không thuộc về mình, mặc dù biết, nhưng vào giờ phút này, xin hãy cho hắn tạm thời mượn một chút. (Phi Vũ: Nếu tiểu Minh và tiểu Nhược là một đôi thì ai là công ai là thụ đây @@)
— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——-
Chú thích:
(1) Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: Giận dữ cực độ vì người đẹp
(2) Hoa khai tịnh đế, các biểu nhất chi – Hoa nở hai đóa trên cùng một cành: Đề cập đến 2 sự việc khác nhau nhưng lại cùng chung một vấn đề
(3) Ngọa Long, tiểu phượng hoàng:
Trong bộ tiểu thuyết “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quan Trung mô tả Gia Cát Lượng và Bàng Thống là hai mưu sĩ hàng đầu, mệnh danh “Long Phượng”
Gia Cát Lượng (Ngọa Long), Bàng Thống (Phượng Sồ). Ẩn sĩ thời Tam quốc Tư Mã Huy tùng tán dương hai người – “Ngọa Long, Phượng Sồ, được một trong hai người, có thể an định thiên hạ”
Như vậy thì trong truyện, các chư tướng nịnh hót HTL có tài mưu lược sánh với Gia Cát Lượng và Bàng Thống