Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 33


Đọc truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ – Chương 33

Uất Trì Thanh đọc thần chú liên tiếp nhưng vào giờ phút này, đã mất tác dụng. Ngay cả Thẩm Xán Nhược dùng máu vẽ đường ngăn cách cũng không cách nào ngăn cản bước chân lớp sau xô lớp trước của nhóm oán linh. Mà lúc này, tứ đại phó tướng đã lâm vào khổ chiến. Bọn họ bị công kích nhiều nhất, trên người rõ ràng không có vết thương, nhưng dáng vẻ tiều tụy như đèn sắp cạn dầu.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm, miệng Thôi Viêm Vũ phun máu tươi, suy sụp ngã xuống đất, vô số oán linh trào đến, chui vào trong người hắn. Trong nháy mắt, hắn liền hóa thành khói bụi, không còn dấu vết.

Thấy tình cảnh này, ba người khác sợ đến vỡ mật, Lâm Phi thở dốc thêm, Phùng Ngộ Xuân chẳng còn chút sức lực nào để vung roi, mềm nhũn khoác lên trên vai. Việt Minh là người bị thương nặng nhất trong ba người còn lại. Bọn họ đứng lưng tựa lưng, oán linh ùn ùn kéo đến cười vô cùng thê lương, tiếng kêu khặc khặc giống như cây kim đâm vào lòng người.

Đúng lúc này, giọng nói của Thẩm Xán Nhược xuyên qua sương mù dày đặc, kiên định mà rõ ràng truyền tới: “Mau dời đến góc tây bắc, nơi đó có một cửa sống.”

Phùng Ngộ Xuân quay đầu nhìn Việt Minh, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, cho dù là di chuyển một chút, đối với hắn mà nói cũng là gánh nặng rất nặng, chớ nói chi là phải xuyên qua nhiều tầng oán linh ngăn chặn như vậy.

“Các ngươi đi mau!” Việt Minh rống một tiếng, “Đừng quên lời dặn dò của Khang vương!”

Lâm Phi cùng Phùng Ngộ Xuân cắn răng bỏ hắn lại, rời đi theo hướng mà Thẩm Xán Nhược nói.

“Việt Minh đâu?” Thẩm Xán Nhược vừa ngăn cản sự tấn công từ bốn phương tám hướng, vừa hỏi bọn họ. Kiếm Cuồng Hoa vốn là một vật báu huyền bí, đối với những thứ quỷ mị này có chút công dụng trấn nhiếp. Kiếm phong lướt qua, oán linh rối rít thối lui.

“Hắn. . . . . . Hắn. . . . . .” Lâm Phi nói chưa xong, hốc mắt đã đỏ lên.

“Đáng chết!” Thẩm Xán Nhược khẽ nguyền rủa một tiếng, nâng kiếm xông vào bên trong.

“Công tử, người đừng đi vào! Khang vương ──”

Thẩm Xán Nhược chợt quay đầu lại, một kiếm quét lui mấy oán linh, die/ndanl.eq[uyd]on  khí thế lẫm liệt khiến người ta thấy mà không khỏi rung động.

“Khang vương nhờ mọi người bảo vệ Thẩm mỗ, Thẩm mỗ cũng có nghĩa vụ bảo vệ mọi người chu toàn. Cùng là cha mẹ sinh dưỡng, sao ta có thể vứt bỏ, không để ý đến hắn?”


Uất Trì Thanh bước lên một bước: “Công tử, người đừng quên, sau người còn có ngàn vạn dân chúng ──”

“Một người không cứu làm sao cứu được thiên hạ?” Thẩm Xán Nhược lớn tiếng nói: “Đừng nhiều lời nữa.” Hắn vung kiếm xông thẳng hướng chúng linh tụ tập, Uất Trì Thanh giật mình một lát, cũng đi theo.

“Phùng Ngộ Xuân, chúng ta cũng phải đi giúp một tay ──”

Phùng Ngộ Xuân kéo Lâm Phi: “Không được, chúng ta không thể liên lụy đến công tử nữa.”

Thẩm Xán Nhược vung kiếm như điện, bầy linh tạm lui, hắn đỡ Việt Minh dậy, sờ mạch một cái, thấy vẫn khẽ nhúc nhích, lúc này lòng bàn tay vận khí, chuyển nội lực sang.

Uất Trì Thanh theo sát phía sau, ngăn trước người hai người, trong miệng lẩm bẩm, oán linh đang xao động thoáng bình tĩnh một chút.

“Công tử. . . . . . Người đừng dùng. . . . . . Không cần phải để ý đến thần. . . . . .” Giọng nói Việt Minh yếu ớt, nhưng dù có kháng cự nội lực đưa vào liên tục cũng không thể làm được.

“Trước đừng nói gì, giao tất cả cho ta là được rồi.” Một tay Thẩm Xán Nhược ôm hắn vào trong ngực, một tay cầm kiếm: “Uất Trì Thanh, chặn phía sau!” Uất Trì Thanh đáp một tiếng, lập tức đứng phía sau người hắn.

Chỉ thấy kiếm quang như cầu vồng, loá mắt người xem. Oán linh không địch lại khí tiết quang minh chính đại, ngay thẳng chân thực phát ra trên người hắn lúc này, rối rít lui bước. Đã thấy cửa ra, lúc này, Thẩm Xán Nhược chợt thấy tình hình dường như không ổn. Hắn quay đầu lại một chút, nhìn thấy Uất Trì Thanh đã bị oán linh trói chặt tay chân, kéo vào trong trận. Dưới tình thế cấp bách, hắn ném Việt Minh lên phía trước: “Lâm Phi, đỡ lấy!”

Lâm Phi tiếp được trong nguy hiểm, đến lúc chăm chú nhìn lên, Thẩm Xán Nhược đã một mình vào trong “Kình Thiên trận” lần nữa.

“Đến tột cùng thì các ngươi muốn như thế nào?” Kiếm Thẩm Xán Nhược quét sạch oán linh, tức giận quát lên.

Vương. . . . . . Chúng ta chỉ cần vương của hoàng tộc Hách Liên. . . . . . Dẫn chúng ta ra khỏi chốn tăm tối này, khiến người đời thần phục dưới chân vương lần nữa. . . . . .


“Nếu như ta không đồng ý thì sao?”

Trong giây lát, thanh âm oán linh tràn đầy phẫn hận: Phản đồ! Phản đồ! ! Phản đồ! ! !

Thẩm Xán Nhược bị làn song tràn đầy tức giận xông đến, đứng không vững, khóe miệng tràn máu.

Phản đồ không xứng sống trên cõi đời này! ! ! Giết chết ngươi . . . . . . Giết chết ngươi. . . . . . .

“Công tử, trước tiên người cứ đồng ý với bọn họ. . . . . . A ──!” Uất Trì Thanh kêu thảm một tiếng, oán linh bắt đầu dùng bàn tay vô hình xé rách hắn.

Thẩm Xán Nhược bị vùi lấp trong dầu sôi lửa bỏng, tiến lùi đều khó khăn.

Oán linh phát động tiến công lần nữa, cả tâm lẫn lực của hắn đều mệt mỏi, thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự Thẩm Xán Nhược ta phải vùi thân nơi đây sao?

Nhìn những khuôn mặt tràn đầy cừu hận bốn phía, trong đầu hắn thoáng qua một suy nghĩ, một khi những oán linh này mất đi khống chế, chắc chắn bọn họ sẽ ôm hận du đãng trên đời này, khi đó ──

Hắn bị suy nghĩ này của mình làm rung động, thân hình dừng lại. Đám ma quỷ cười gằn vươn vuốt nhọn thật dài nhào tới hướng hắn.

“Ta đồng ý các ngươi.”

Tất cả hành động lập tức dừng lại, có tiếng nói nhỏ khe khẽ, rồi càng lúc càng lớn.

Không tin ngươi. . . . . . Thề. . . . . . Hướng liệt tổ liệt tông thề! Thề! !


Thẩm Xán Nhược cắm kiếm trên mặt đất, hai đầu gối chậm rãi quỳ xuống đất, giơ hai ngón tay phải lên: “Ta. . . . . . Thẩm Xán Nhược thề với tổ tiên trên trời có linh thiêng, khi ta còn sống, sẽ dẫn dắt con cháu gia tộc Hách Liên đạp bằng Trung Nguyên, trả lại cho chúng ta sơn hà này. Nếu như trái với lời thề ──”

Mẫu thân dưới đất sẽ không thể yên nghỉ. . . . . .

Bởi vì gia tộc Hách Liên rất kính trọng mẫu thân, lại nghe được oán linh nói ra lời thề tàn khốc nhất, sắc mặt Thẩm Xán Nhược biến đổi, hắn cắn chặt môi dưới, dùng ngữ điệu thong thả nhất nói từng chữ từng chữ nói: “Nếu như trái lời thề, mẫu thân dưới đất sẽ không thể yên nghỉ.”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, chung quanh tức khắc vang lên tiếng hoan hô kinh động trời xanh.

Vương. . . . . . Cuối cùng vương mà chúng ta đợi trong nhiều năm đã xuất hiện rồi. . . . . . Vương. . . . . . Xin người tiếp nhận kính ý của thần dân. . . . . .

Uất Trì Thanh đã được buông ra, hắn kinh ngạc nhìn người đang đứng ở trung tâm đang tiếp nhận triều kiến, dưới gương mặt vô cảm, phảng phất như nghe được tiếng gào thét vô cùng đau đớn.

Tâm nguyện của oán linh được đáp ứng, hài lòng trở lại nơi ban đầu. “Kình Thiên trận” vừa rách, tất cả ảo ảnh đều biến mất. Máu Thẩm Xán Nhược nhỏ trên đá đen còn chưa khô, thi thể Thôi Viêm Vũ vẫn còn nhiệt độ. Vốn nơi này cỏ dại mọc thành bụi thì hiện tại giống như từng bị lửa thiêu, chỉ còn một mảnh hoang vu.

Thẩm Xán Nhược nhớ lại lời chú cuối cùng, khép lại phong ấn lần nữa

Phía sau hắn, Uất Trì Thanh không nói một lời.

Lâm Phi đỡ Việt Minh, cùng Phùng Ngộ Xuân chậm rãi đi tới: “Công tử, người không sao chứ?”

Thẩm Xán Nhược xoay người, sâu trong cặp mắt mệt mỏi là sắc thái khó lường.

Không biết bọn họ vừa xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định là chuyện vô cùng quan trọng, nếu không Thẩm Xán Nhược sẽ không lộ ra vẻ mặt này.

“Phùng phó tướng, ngươi tới đây.”

Phùng Ngộ Xuân đi lên phía trước, Thẩm Xán Nhược nói: “Mời vươn tay.”


Phùng Ngộ Xuân đưa ra cánh tay trái không bị thương, Thẩm Xán Nhược nắm lấy, viết vài chữ trong lòng bàn tay hắn: “Hiểu chưa?”

Trong lòng Phùng Ngộ Xuân, sóng lớn mãnh liệt, hắn không ngờ Thẩm Xán Nhược tin tưởng hắn như thế, giao cho hắn bí mật kinh thiên này.

“Nghiệp lớn của Khang vương, dựa vào Phùng huynh rồi.”

Phùng Ngộ Xuân gật mạnh đầu một cái, xoay người đi.

Thẩm Xán Nhược nói: “Lâm phó tướng, trong vòng nửa ngày, ngươi phải chạy về Hoài Đô, mang một vạn binh san núi này thành bình địa.”

“Tuân lệnh.”

Thẩm Xán Nhược nói: “Uất Trì Thanh, ngươi nhanh xuống chân núi, dẫn người phía dưới lên đây.”

“Dạ, công tử.”

Mọi người rời đi, Thẩm Xán Nhược đứng trên hoang nguyên, ánh mắt nhìn chăm chua về phương xa.

Việt Minh cố gắng đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn: “Công tử.”

“Việt Minh, ngươi xem, mặt trời sắp mọc rồi.”

Việt Minh nhìn theo ngón tay, trên đường chân trời, xuất hiện những vệt sáng,  die/nd;anleq.uyd[on cuối cùng, đêm tối mịt mùng cũng qua đi.

“Đúng vậy, nhưng công tử lại không thấy được.”

Thẩm Xán Nhược quay đầu lại, thấy Việt Minh cười, tiếp theo trời đất quay cuồng. . . . . . Không thấy cái gì nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.