Đọc truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ – Chương 30
Lý Giám ba chân bốn cẳng, một tay cầm lấy tay của hắn, Thẩm Xán Nhược chậm rãi ngẩng đầu lên, dịu dàng, mềm mại như nước trong đôi mắt không che giấu được, so với ngàn lời đường mật, càng khiến Lý Giám rung động không kiềm chế được.
Lý Giám nâng khuôn mặt trắng noãn như ngọc lên, hai mắt Thẩm Xán Nhược nhắm lại, khoảnh khắc đôi môi chạm vào kia, thân thể thoáng hiện cảm giác rung động.
Hắn không chuẩn bị, kinh nghiệm cũng ít, Lý Giám dễ dàng nắm tất cả quyền chủ động, hơi thở cực nóng, môi lưỡi cuộn chặt khiến phần eo trở xuống dần dần mất đi lực chống đỡ thân thể.
“Ưm. . . . . . Lý. . . . . . Lý huynh. . . . . .” Chợt thấy thấy hoa mắt, Lý Giám lại ôm ngang eo hắn: “Kêu tên của ta.”
Hắn khẽ cắn môi dưới, đè lại làn sóng đang dâng lên trong cơ thể, nói nhỏ: “Lý Giám.”
Lý Giám lộ ra nụ cười phách lối, đặt hắn ở trên giường, quỳ một chân, đặt giữa hai chân hắn, hàm răng trắng noãn đoạt hết ánh sáng. Trong lúc nhất thời, Thẩm Xán Nhược chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập giống như một phút sau sẽ không hít thở được nữa.
“Xán Nhược, đệ nguyện ý cho ta sao?” Đôi mắt Lý Giám thâm thúy, sâu lắng nhìn người trước mắt.
Thẩm Xán Nhược nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó cong khóe miệng, vòng tay ôm lấy bắt vai Lý Giám, kéo đến gần, ấn lên môi hắn.
Lý Giám được cho phép thế này, cũng không chịu đựng dục niệm đốt người nữa. Thẩm Xán Nhược cũng là toàn tâm hỗ trợ, giao phó thân thể ra, mặc hắn quay cuồng, cả đêm điên long đảo phượng, tiếng rên rỉ cho đến hừng sáng.
Thanh Sanh canh giữ ở bên ngoài trướng, mặt đỏ tới mang tai, lại không dám tự tiện rời đi. Nghe tiếng Khang vương gọi, vội đáp một tiếng.
“Chuẩn bị nước nóng .”
Thanh Sanh mang nước vào bên trong trướng, thấy Lý Giám tùy ý khoác áo khoác, ôm Thẩm Xán Nhược vào trong ngực, trên người phủ một chiếc áo choàng. Hình như là để ý thấy hắn nhìn trộm, Lý Giám hung hăng trừng mắt nhìn, dọa hắn phải đặt nước xuống rồi chạy đi.
Qua một lúc lâu, hắn mới dám chạy về, chỉ thấy Thẩm Xán Nhược dựa nghiêng trên giường êm, trên trán tuy ẩn nét mỏi mệt nhưng rất rạng rỡ, mềm mại đáng yêu động lòng người, không khỏi nhìn thấy ngẩn ngơ không nói lên lời.
“Thanh Sanh.” Giọng nói như gõ tỉnh hắn từ trong mộng: “Lời của ta nói ngươi không nghe thấy sao?”
“À?” Thanh Sanh trợn to mắt, không biết trả lời như thế nào.
“Khang vương sai ngươi đi mời Lục tướng quân.” Thẩm Xán Nhược lên tiếng, giọng điệu hơi nhỏ làm Thanh Sanh liên tưởng đến những điều nghe được tối hôm qua, nhất thời, mặt đỏ như lửa đốt, vội đáp một tiếng, chạy đi rất nhanh.
Thẩm Xán Nhược vẫn chưa rõ tình huống, nghi ngờ nhìn Lý Giám: “Có chuyện gì xảy ra với hắn thế?”
Lý Giám cười gian một tiếng: “Đứa bé gặp kích thích quá lớn mà thôi.”
Thẩm Xán Nhược hơi suy nghĩ, gò má bị nhuộm đỏ, nghiêng đầu không nói.
Lý Giám ngồi ở bên giường, ôm lấy hắn: “Xán Nhược, Lý Giám ta thề, cuộc đời này quyết không phụ đệ.”
Thẩm Xán Nhược cười nhu hoà một tiếng, dựa gần người lại, chậm chạp thở dài mà nói: “Đã từng bị người nhẫn tâm vứt bỏ, không thẹn thùng nổi.”
Thân thể Lý Giám chấn động, nhưng thấy thần thái trong đôi mắt hắn sáng ngời như sao: “Lý Giám, ta tự chọn con đường của mình, bất kể tương lai như thế nào, Thẩm Xán Nhược ta tuyệt đối không hối hận.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau hồi lâu, mãi đến khi nghe tiếng ho khan truyền đến, Thẩm Xán Nhược mới giãy giụa một chút, đẩy hắn ra.
Lý Giám nheo mắt, Lục Hồng Thành âm thầm kêu khổ. Chủ tử ơi, rõ ràng là người kêu ta tới mà!
“Khang vương.” Thẩm Xán Nhược kêu một tiếng be bé.
Lý Giám tập trung lại: “Lục tướng quân, bổn vương muốn cử binh xâm nhập phía Nam trong vòng mười ngày, không biết có thể làm được không?”
“Trong vòng mười ngày?” Lục Hồng Thành cả kinh nói: “Không phải Khang vương định đến mùa đông sông Giang kết băng rồi mới dùng binh sao?”
Lý Giám nói: “Ta vốn định lúc đóng băng để phá nơi hiểm yếu, ai ngờ quân lương liên tiếp bị cướp, lương thảo không đủ, nếu kéo dài thêm, chỉ sợ không đợi quân Nam tấn công, chúng ta cũng thua. Không bằng thừa dịp hiện tại sĩ khí tăng cao, đại chiến với bọn chúng một hồi, cũng không thể nói rằng không có phần thắng.”
“Nhưng nếu liều mạng, thương vong của binh sĩ sẽ rất lớn. . . . . .”
Chẳng biết từ lúc nào, Thẩm Xán Nhược đã cầm lên con cờ lên đùa nghịch, bàn cờ hỗn loạn, nhưng hắn đặt cờ xuống như bay. Không bao lâu, trên bàn cờ đầy những quân cờ, hắn mới dừng lại, ngẩng đầu nói với Lý giám: “Khang vương, xin mời bước tới đây nhìn cục diện này một chút.”
Sau khi nhìn, Lý Giám không khỏi buồn bực, lấy trình độ của hắn, không thể nào bày ra ván cờ nhổn ngang không đáng xưng là đồ án kỳ quái như vậy.
Thẩm Xán Nhược nghiêng đầu, đối diện ánh mắt nghi hoặc của hắn, khẽ mỉm cười, lấy ly trà trên bàn, đặt ở một vị trí trong đó.
Lý Giám nhất thời hít một hơi lạnh, đây là. . . . . .
“Chỗ đó cách nơi này tuy có một khoảng cách, trong vòng mười ngày cũng có thể đi tới đi lui hai ba lần.”
“Không phải ta đã xé nó. . . . . .”
Thẩm Xán Nhược phẩy tay áo một cái, ván cờ bị hủy trong nháy mắt: “Xán Nhược bất tài, gặp một lần nhưng cũng có thể miễn cưỡng nhớ đại khái.”
Lý Giám bất chấp người khác đang ở bên, một tay ôm lấy hắn, cười to nói: “Ta có được Xán Nhược, giang sơn đã là vật trong túi rồi.”
“Khang vương. . . . . .” Lục Hồng Thành lau mồ hôi, không sợ chết lần nữa lên tiếng.
Lý Giám phất tay một cái: “Lục tướng quân, chuyện vừa rồi coi như ta chưa từng nói, ngươi có thể đi xuống. Đúng rồi, lập tức chọn một nhóm người trung thành có thể tin được, ta có nhiệm vụ đặc thù giao phó.”
“Xán Nhược, ta không biết nói gì cho tốt.” Lý Giám không sao che giấu được cảm xúc vui sướng.
Thẩm Xán Nhược nhặt quân cờ lên, xếp bán cờ lần nữa: “Đáng thương cho những bộ hài cốt vô định bên sông, ta chỉ muốn tận lực giảm bớt mạng người mất đi. Lại nói, số của cải này vốn cũng nên vì người trong thiên hạ mà mưu phúc, chỉ cần Lý huynh không quên lời thề, coi như nó cũng dùng đúng chỗ.”
Lý Giám nhìn hắn bình tĩnh, gò má như gấm, thầm nghĩ, đây chính là Thẩm Xán Nhược, cho dù ta dùng tình cảm buộc chặt đôi cánh, vẫn không thể ngăn được ánh sáng rực rỡ từ hắn.
Thẩm Xán Nhược khẽ cựa mình, chân mày nhẹ cau lại, tay ngừng trên không trung.
“Có chuyện gì vậy?” Lý Giám đau lòng hỏi, lại bị hắn tránh ra, vẻ mặt lúng túng.
“Lý huynh nhanh đi làm việc công đi, để ta. . . . . . Nghỉ chốc lát.”
Lý Giám ngẩn ra, cuối cùng phản ứng kịp, trong mắt lóe lên ánh sáng ranh mãnh. Sau đó, hắn dán người lên thân thể thon dài này, nói nhỏ bên tai hắn: “Xán Nhược đau lắm sao, ta sẽ cho quân y mang chút thuốc giảm đau đến.”
Mang tai Thẩm Xán Nhược nhất thời đỏ lên, khẽ cắn môi dưới: “Huynh. . . . . . Nếu huynh nói, sau này đừng mơ chạm vào ta .”
“Tuân lệnh, tại hạ câm miệng.” Lý Giám lại thêm vào một câu: “Quả nhiên nhà có bà chằn, là có bảo vật.”
Thẩm Xán Nhược xấu hổ, quay người xuống, chạy ra ngoài.
Lý Giám sao chịu buông ra, kéo lấy đặt lên đầu gối, vừa dụ dỗ vừa bồi tội.
Thanh Sanh đứng ở bên ngoài trướng vẽ vòng vòng, aizzz, hai người kia, rốt cuộc là ai ăn ai vậy. (Tiểu Vũ: Moẹ, Bé Bát xanh này moe quá, thật muốn ship với Thành xanh đỏ)
Lục Hồng Thành làm việc quả nhiên nhanh chóng, rất nhanh đã trình danh sách những người được chọn lên.
Thẩm Xán Nhược đổi lại trang phục màu đen, màu da như tuyết nổi bật lên, vòng eo thon gọn khiến người ta muốn yêu thương.
Lý Giám nhìn thấy, trong lòng rối loạn, miệng đắng lưỡi khô, đu Thẩm Xán Nhược có chậm hiểu cũng không thể không nhìn ra, trong lòng sẵng giọng: Lý huynh vốn là người rất biết lễ tiết, sao chỉ trong một đêm, lại giống như biến thành người khác vậy.
Hắn nào biết Lý Giám thèm muốn hắn đã lâu. Trước kia vì muốn giữ gìn hình tượng trước mặt hắn mà lấy ở trước mặt hắn mà không dám vượt qua giới hạn, giờ phút này hai người đã phá bỏ tầng cấm kỵ kia, hắn không còn cần giấu giếm, sắc dục tích lũy ngày xưa liền lộ ra, không cố kỵ chút nào.
“Trong vòng năm ngày sẽ có tin tức, Lý huynh xin lặng lẽ đợi tin lành.”
Lý Giám nhìn hắn thật sâu: “Bất kể có tìm được hay không, Xán Nhược cũng phải mau chóng trở lại, trong lòng ta, khanh (*) nặng nhất.”
(*) Khanh là xưng hô với người yêu nha
Thẩm Xán Nhược gật đầu, xoay người rời khoe màn trướng.
Bên ngoài trướng có bốn người xếp trước, phía sau mỗi người có 20 kỵ binh, vừa nhìn liền biết đều là những người tinh anh.
Lục Hồng Thành giới thiệu: “Đây là tứ đại phí tướng dưới quyền Vĩnh Khang vương gia năm xưa, Thôi Viêm Vũ am hiểu dùng đao, càng tinh thông trận pháp, thuật cưỡi ngựa của Phùng Ngộ Xuân siêu quần, Lâm Phi rất giỏi khinh công.”
Thẩm Xán Nhược đi lên trước: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Trong mắt bốn người đều ẩn chứa nghi ngờ, Lục Hồng Thành nói: “Thẩm công tử là bằng hữu của Khang vương, mọi người đều phải nghe lời công tử trong nhiệm vụ lần này, nếu cãi lời, xử theo quân pháp.”
Bốn người nghe nói thế, chắp tay đồng thanh nói: “Tất cả nghe theo phân phó của Thẩm công tử.”
Ánh mắt Thẩm Xán Nhược nghiêm nghị, tức khắc, khí thế đột biến, làm người ta không thể nhìn gần, trong lúc bất chợt, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, múa vài chiêu trong nháy mắt, như tiếng sét đánh, hắn đã thu thế đứng bên. Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, cột cờ cách xa mấy trượng bị cắt thành vài khúc đổ xuống. Nhất thời, bốn phía không có tiếng động.
“Chuyện này liên quan tới bá nghiệp của Khang vương, mọi người ở đây phải thề với trời, nếu có tâm tư khác, sẽ giống cái cột kia.”
Giọng nói trong sáng, vang vọng trong không trung.