Đọc truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ – Chương 23
“Đúng lúc nên tính tính toán toán rồi!” Dẫn Mặc oán hận quát lớn một tiếng, thế kiếm trở nên bén nhọn khác thường.
Lưu Phong nhìn cuộc chiến, khuôn mặt lộ vẻ khổ sở.
Lý Giám đến gần, nhìn chằm chằm Liễu Tâm Di, không nói câu nào.
“Muội xin lỗi huynh, nhưng muội sẽ không xin huynh tha thứ.” Nàng giống như mất tất cả hi vọng, mặt xám như tro tàn.
Lý Giám hít một hơi. “Lưu sư phụ, trước người hãy buông nàng ra.”
Lưu Phong dời kiếm đi, đẩy nàng ra bên cạnh, ngã rầm trên mặt đất.
“Bất kì ai, sau khi thấy chàng, cũng sẽ quyết định giống như ta.” Nàng thì thào nói, âm thanh rất nhỏ, nhưng ai cũng nghe thấy.
“Hắn là ai?” Lý Giám nặn ra ba chữ từ giữa kẽ răng.
“Lúc chàng cười với ngươi, giống như ngàn đóa hoa nở rộ vào xuân. Lúc chàng ngủ rất đẹp, nhìn cả đời cũng không chán.” Trên mặt nàng hiện nụ cười si mê: “Công tử. . . . . . Công tử. . . . . . Chàng có còn nhớ ta . . . . . Còn nhớ rõ tên tiểu nha đầu kia không? Ta đã rời khỏi chàng chín năm rồi, ta rất nhớ chàng, rất nhớ chàng. . . . . .”
“Công tử?”
“Liễu Nam Hòa.” Lưu Phong nói: “Ngày xưa là thiếu trang chủ Liễu Kiếm sơn trang, mười năm trước bị ép điên khùng.”
“Công tử không điên!” Liễu Tâm Di gào to, bởi vì dùng quá sức mà khạc ra máu.
Thẩm Xán Nhược nhìn về phía Lưu Phong: “Lưu sư phụ, có thể nói cho ta biết rốt cuộc mọi chuyện là sao không?”
Sau khi im lặng một lúc, Lưu Phong chậm rãi mở miệng: “Vì Dẫn Mặc muốn dụ Tư Mã Tự ra đã hạ Bích Lạc Hoàng Tuyền với nàng.”
“Đơn giản thế thôi sao?”
Lưu Phong im lặng.
Lý Giám nói: “Lưu sư phụ, Vĩnh Khang vương phủ ta từ già đến trẻ đều đối đãi với sư phụ rất chân thành, ta cũng tôn người như thầy như bạn. Nếu như chuyện chỉ thật sự đơn giản như vậy, người hãy thề với phụ vương ta trên trời có linh thiêng. Như vậy, bất kể người nói cái gì, ta cũng tin.”
Lưu Phong biến sắc, dien/d;anl;eq’uy.d/on lùi lại một bước.
Lúc này, Dẫn Mặc điên cuồng cùng Tư Mã Tự đã chiến với nhau gần trăm hiệp, hô hấp hai người cũng không thay đổi chút nào.
“Ngươi ở đây mười năm, kiếm thuật kém đi nhiều đấy. . . . . .”
Cừu Dẫn Mặc cười lạnh lùng: “Cái này cũng nhờ ngươi ban tặng.”
“Nhưng đáng tiếc. . . . . . .” Tư Mã Tự khẽ mỉm cười, chiêu kiếm liên tiếp biến hóa, không phải Chiêu Vân Kiếm Pháp cũng không phải Võ Đang Huyền Tông, tựa như hai người lại không phải hai người. Trong lúc nhất thời tựa như hoa bay đầy trời mê hoặc mắt người.
Thẩm Xán Nhược vừa nhìn thiếu chút nữa kêu lên sợ hãi, đây không phải kiếm pháp mà mình sử dụng lúc thoát khỏi vây bắt hay sao? Tư Mã Tự cũng dùng nhưng lại khác mình, cái loại khí phách tung hoành đó, cái loại đó tà tứ dã tâm, thể hiện vô cùng tinh tế trong thế kiếm này.
Nhưng nghe “đương” một tiếng, bảo kiếm của Cừu Dẫn Mặc rơi xuống đất. Bóng người thoáng một cái, Lưu Phong phi thân gia nhập, tay không bắt kiếm mà Tư Mã Tự định đâm vào ngực. Tư Mã Tự hừ lạnh một tiếng, chợt rút kiếm ra, bàn tay Lưu Phong chảy máu không ngừng.
“Nếu như ngươi tới sớm mấy ngày, hoặc đến chậm mười năm, có lẽ người hắn muốn cứu chính là ta.” Tư Mã Tự nói xong, xé một vạt áo, ném cho Lưu Phong. Lưu Phong không nói lời nào, nhận lấy, bó qua loa.
Cừu Dẫn Mặc im lặng suy nghĩ chốc lát: “Ta sẽ lại tới tìm ngươi báo thù.”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn Liễu Nam Hoà trở lại dáng vẻ trước kia sao?”
Hắn hời hợt nói một câu, khiến Cừu Dẫn Mặc mở to cặp mắt: “Ngươi ──”
Người cùng kinh ngạc khác chính là Lưu Phong, cho dù chỉ hơi khẽ động.
“Đối với chuyện trước kia, ta chưa bao giờ hối hận, cũng vĩnh viễn không hối hận. Nhưng hiện tại, ta muốn làm một chuyện.” Tư Mã Tự hơi ngừng, nhìn Lưu Phong nói: “Ta bị giết, ngươi sẽ cứu ta; ta giết hắn, ngươi sẽ cứu hắn. Ở trong lòng của ngươi, ta với hắn, ai quan trọng hơn?”
Lưu Phong trả lời rất đơn giản: “Hắn chết, ta chết; ngươi chết, ta sống.”
Tư Mã Tự không cười, không ai đoán được hắn nghĩ gì, gió thổi bay mái tóc dài, tung bay phía sau, giống như chim sải cánh sắp bay đi.
“Được, ta lại tin thêm một lần, một lần cuối cùng.” Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng mỗi một chữ đều đánh vào lòng Lưu Phong.
Hắn không nói gì, hắn luôn ít nói, hắn chỉ đưa đôi tay còn thấm máu ra, ôm thật chặt người kia.
Đại ca. . . . . . Cừu Dẫn Mặc ngơ ngẩn, die.nd/ạnl;equyd,on đại ca máu lạnh vô tình đó, đại ca lúc nào cũng như núi băng, không bao giờ thay đổi sắc mặt cư nhiên bởi vì người đó mà. . . . . .
Hắn chết, ta chết; ngươi chết, ta sống.
Cừu Dẫn Mặc vẫn biết, hắn là trách nhiệm của Lưu Phong, từ nhỏ đến lớn thậm chí đến chết đều không thể thoát khỏi trách nhiệm. Vì trách nhiệm này, mười năm trước, Lưu Phong rời khỏi Tư Mã Tự. Lưu Phong không thể tha thứ vì Tư Mã Tự mà phản bội Lạc Già Thành của mình. Nhưng, Tư Mã Tự cũng là người mà Lưu Phong dù hận cũng không thể rời. Đúng như hắn nói, nếu như mình giết chết Tư Mã Tự báo thù, có lẽ hắn sẽ tra tấn bản thân cả đời như tội nhận thôi.
“Cừu Dẫn Mặc, ta có cách khiến Liễu Nam Hoà tỉnh lại.” Tư Mã Tự dựa vào trong lòng bóng dáng màu đen: “Ta không muốn kể cho ngươi ân oán mười năm trước, ta cũng không cho rằng ta làm sai cái gì. Hiện tại, ta chỉ muốn chuyện này chấm dứt, sau này ngươi cũng đừng tới tìm chúng ta.”
Từ cuối cùng khiến Lưu Phong cúi đầu liếc hắn một cái.
Cừu Dẫn Mặc trầm ngâm chốc lát: “Được, chúng ta một lời quyết định.”
Tư Mã Tự nói: “Khang vương, Xán Nhược, các ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, ta sẽ cố gắng trả lời.”
“Ta muốn hỏi hắn một chuyện.” Lý Giám chỉ Cừu Dẫn Mặc.
“Ta sẽ trả lời ngươi, chỉ là trước đó ngươi phải chờ một chút.” Cừu Dẫn Mặc đi từng bước một tới chỗ Tâm Di, từ trong lòng ngực móc ra một khăn lụa thắt thành con chuột nhỏ: “Đây là thứ mà Nam Hòa muốn ta mang cho ngươi trước khi đi.”
Đôi mắt Liễu Tâm Di đang ủ rủ lập tức cực kỳ rực rỡ: “Công tử, là công tử cho ta? Công tử còn nhớ tiểu Di?” Nàng như cướp lấy, áp vào khuôn mặt, khóc không ngừng.
“Hắn vẫn hỏi tiểu Di đi đâu rồi, lúc mới đầu còn không chịu ăn cái gì. Về sau ta lừa hắn nói ngươi sẽ nhanh chóng trở lại thì hắn mới ăn.”
“Công tử. . . . . . Công tử. . . . . . Tiểu Di rất nhớ ngươi. . . . . .” Liễu Tâm Di nôn ra rất nhiều máu, thân thể nghiêng rơi xuống.
“Còn cứu được nàng không?” Lý Giám bật thốt lên.
Tư Mã Tự lắc đầu: “Độc quá sâu.”
Lý Giám trừng mắt nhìn Cừu Dẫn Mặc: “Sao ngươi lại độc ác như thế?”
“Vì báo thù, cái gì ta cũng bất chấp. Lại nói,” Ánh mắt Cừu Dẫn Mặc trở nên khát máu tàn bạo: “Ta không cho phép trong lòng Nam Hòa tồn tại bóng đang người khác.”
Thẩm Xán Nhược nhíu chặt hai hàng lông mày, hắn ngồi xổm xuống, lấy tay thử dò xét hơi thở của nàng, đã không còn. Hắn ngẩng đầu lên: “Các người thật quá đáng!”
“Quá đáng? Ngươi không nhìn ra sao? Nàng ta cam tâm tình nguyện, không ai ép nàng ta.”
Thẩm Xán Nhược cúi đầu liếc mắt nhìn, die/ndanl;equyd.on khuôn mặt mỉm cười của Liễu Tâm Di từ từ lạnh dần.
“Mười năm trước đánh một trận ở Linh Tiêu, ta biết Tư Mã Tự chưa chết, vì tìm kiếm tung tích của hắn tại Trung Nguyên mà đã cho rất nhiều người nằm vùng. Lúc ấy tiểu Di là nha hoàn hầu hạ Nam Hoà, sau khi nàng biết thì chủ động yêu cầu tới kinh đô náo nhiệt nhất. Nhưng một năm trôi qua mà không có chút tăm hơi nào, Nam Hòa rầm rì muốn tìm nàng, ta vốn định điều nàng trở về. Khi đó, ta nhận được bồ câu đưa tin nàng dùng.” Cừu Dẫn Mặc dừng lại, nhìn Thẩm Xán Nhược.
Thẩm Xán Nhược lùi lại, ánh mắt ấy. . . . . .
“Ngươi hi vọng ta nói ra sao?” Cừu Dẫn Mặc nghiêm túc nhìn hắn.
Chẳng lẽ. . . . . . Thẩm Xán Nhược thay đổi sắc mặt, Lý Giám ngăn trước mặt hắn: “Ngươi muốn nói thì cứ nói, không cần cố làm ra vẻ ở đây.”
Cừu Dẫn Mặc nói: “Tiểu Di đợi ở thanh lâu, khi đó nàng còn nhỏ, chỉ là một bé gái để sai bảo. Có một lần, nàng từng vào hậu viên Thẩm phủ, nghe được một chút tiếng động. Nàng ở Lạc Già đã lâu, mưa dầm thấm đất, tất nhiên vừa nghe đã biết là tiếng tập võ. Thế là nàng lặng lẽ lẩn vào, phát hiện có hai người một lớn một nhỏ đang múa kiếm. Kiếm pháp xinh đẹp kia nàng chưa từng thấy bao giờ, trong lúc nhất thời nàng nhìn đến ngây người. Đột nhiên nàng phát hiện một chuyện, ánh mắt của thiếu niên mặc y phục sáng màu là màu hổ phách.”
“Màu hổ phách?” Lý Giám kinh hãi.
“Không sai.” Tư Mã Tự vung sợi tóc trên trán, khẽ mỉm cười: “Tứ Tình Yêu Đồng, mắt màu hổ phách.”