Đọc truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ – Chương 14
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Ngoại thành đầy gió bụi, việc buôn bán trong nhà trọ càng ngày càng kém. đặc biệt là sau khi mấy người mặc quân phục ở lại, chân mày bà chủ không giãn ra được.
Thẩm công tử à, sao công tử vẫn chưa trở lại vậy…… Bà chủ âm thầm thở dài, đôi mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một bóng dáng uyển chuyển đang đứng bên đường, khuôn mặt nàng như tranh như thơ khiến mọi người không khỏi quên mất sự thật là mình đang ở quan ngoại, lại nhớ tới vùng Giang Nam có thuyền hoa như lửa, sông xanh màu trời. Nàng đã đợi mấy ngày, nhưng người nàng chờ đợi vẫn không xuất hiện. Hắn xảy ra chuyện gì? Hắn đã xảy ra chuyện sao? Nàng lo lắng nhăn mày lại, khiến ai gặp cũng không khỏi sinh ý nghĩ – thương xót.
“Liễu cô nương, trời không còn sớm, cô nương cũng đứng một ngày rồi, vào nghỉ ngơi một chút thôi.”
“Đỗ trung quân, khi nào Lý lang mới trở về? Từ đây đến kinh thành không phải chỉ mất không tới hai ngày đường sao? Hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi, sao huynh ấy vẫn chưa về vậy?”
“Thế tử có chuyện khiến chậm trễ……”
“Có chuyện gì sao? Huynh ấy ──” Liễu Tâm Di thân hình thoắt một cái, cơ hồ đứng không vững.
Đỗ trung quân vội vàng nói: “Bạch tổng quản và vị Thẩm công tử kia cũng đi cùng, thế tử không sao. Liễu cô nương, cô nương cứ như vậy sẽ khiến mình mệt mỏi suy sụp đấy.”
Liễu Tâm Di lắc đầu một cái, “Ta không đi, ta muốn nhìn thấy Lý lang đầu tiên.”
Nhìn ánh mắt kiên nghị của nàng, Đỗ trung quân thở dài, không thể làm gì khác hơn là lui lại mấy bước bảo vệ.
Lúc này, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, khuôn mặt Liễu Tâm Di đầy vui mừng, “Lý lang trở lại!”
Người đi tới trước mặt, cũng chỉ có một người trông rất giống quan quân: “Xin hỏi cô nương là Liễu Tâm Di, Liễu cô nương sao?”
Liễu Tâm Di nhìn hắn một cái, rũ mắt xuống, hơi gật đầu nói: “Xin hỏi trưởng quan là ──”
“Ta là thuộc hạ dưới trướng Ngô tướng quân, thế tử đã tới Giang Bắc hội hợp cùng Ngô tướng quân. DIE/ND.ANL.EQ;UYD/ONThế tử phái hạ quan tới báo cho Liễu cô nương cùng chư vị tướng quân, xin các vị theo hạ quan đến Giang Bắc cùng làm đại sự.”
Liễu Tâm Di ngơ ngẩn, Đỗ trung quân tiến lên phía trước nói: “Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?”
“Hạ quan họ Hà, thế tử giao phó, một khi tìm được chư vị liền lập tức lên đường, không biết thương thế của các vị……”
Đỗ trung quân nói: “Làm phiền thế tử quan tâm, chúng ta tĩnh dưỡng đã khỏe. Ta sẽ đi thông báo mọi người, xin Hà huynh đệ trước cứ ở nơi này chờ chốc lát. Liễu cô nương, cô nương cũng đi thu thập một chút thôi.”
Liễu Tâm Di khẽ lên tiếng, xoay người tiến vào nhà trọ. Nàng bám vào khung cửa, lén liếc mắt nhìn quân nhân kia, lúc nhìn thấy tầm mắt của đối phương, vội vàng quay đầu trở lại, nhanh đi vào.
Chư tướng phân thành hai đội trước và sau, hộ vệ ở chung quanh xe ngựa, do Hà quân sĩ dẫn đường phía trước, đi về hướng Giang Bắc.
Càng đi về phía trước, Đỗ trung quân lại càng cảm thấy có cái gì không đúng. Hà quân sĩ nói muốn đi đường gần, nhưng phương hướng đường này không chính xác, hành quân bên ngoài, cực kỳ nhạy cảm với phương vị, cây cối thưa thớt át khác lạ. Hắn phi ngựa đến gần nói: “Hà quân sĩ, hình như đi sai đường rồi.”
“Thế nào thì đúng?” Khuôn mặt của Hà quân sĩ ẩn hơn phân nửa trong bóng cây, nhìn vẻ mặt này rất quỷ dị.
Đỗ trung quân trong lòng bỗng thấy lo sợ, quay đầu chạy về phía sau, nhưng đã quá muộn.
Một ánh lạnh thoáng qua, đầu của hắn bị một kiếm chém đứt, cùng một chuỗi máu từ trên không rơi xuống.
“A a a ──” Vừa đúng lúc Liễu Tâm Di vén rèm xe lên, thấy cảnh ấy sợ hãi thét lên.
Hà quân sĩ cười khẳng khặc: “Không cần sợ, quân gia sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường, bình antới điện Diêm La.” Hắn nhảy lên, lao thẳng về phía Liễu Tâm Di.
Chư tướng thấy cảnh này, bởi vì thế tử có quan hệ với Liễu Tâm Di, cũng quên mình xông lên phía trước. die/ndanl.e;q;uyd/on Nhưng động tác của bọn hắn trong mắt Hà quân sĩ, không thể khác gì mấy đứa trẻ diễn xiếc tự tìm đường chết. Thấy hắn cười lạnh một tiếng, múa kiếm vài lần, không lần nào không mang theo máu, không lần nào không gặt tính mạng.
Trong nháy mắt, đầu thân chư tướng đã nằm hai nơi, thây giăng khắp đồng.
Liễu Tâm Di ngơ ngác nhìn, sợ đến mức không thốt lên lời.
Tay Hà quân sĩ cầm lợi kiếm, chỉ chút nữa là sẽ chém xuống ──
Đúng lúc này, liền nghe “keng”một tiếng, kiếm của hắn bị chặn ngang. Hắn chịu dư chấn, khoé miệng chảy máu, kinh hãi hỏi: “Ai?”
“Ông nội của ngươi!” Kiếm mang theo tiếng gió rít, tiến thẳng đến mặt hắn.
Hắn nhìn thấy người này, mặt biến sắc, hắn không ngờ tới hắn sẽ trở lại nhanh như vậy. Dưới tình thế cấp bách, hắn kéo Liễu Tâm Di một cái, ngăn trước người.
Người tới không thể không cứng rắn dừng công kích, xoay người nhảy về.
“Lý huynh!” Thẩm Xán Nhược kéo thân thể hắn đang định vọt lên lần nữa: “Liễu cô nương đang ở trong tay hắn.”
Lý Giám trừng mắt nhìn Hà quân sĩ, nếu như ánh mắt có thể giết chết hắn, hắn đã chết không dưới nghìn lần.
Nhưng Hà quân sĩ không lung lay tí nào, hắn kéo Liễu Tâm Di, trấn định nhìn lại Lý Giám.
Thẩm Xán Nhược thầm nghĩ lai lịch người này ra sao, có thể giết hết chư tướng trong nháy mắt. die.n/da,nle,qu.ydo.n Vốn bọn họ nghe tiếng kêu của Liễu Tâm Di, đã cố gắng hết sức chạy tới, không nghĩ lúc đến vẫn chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng luyện ngục trên nhân gian.
“Ngươi là thủ hạ của tên cẩu hoàng đế kia?”
Hà quân sĩ nói: “Thế tử quả nhiên thông minh.”
“Ngươi muốn gì?”
“Thế tử đừng vội tức giận, ta phụng mệnh làm việc cũng là bất đắc dĩ, chỉ cần thế tử tha cho ta một lần, ta sẽ đưa vị mỹ nhân này nguyên vẹn trở về.”
Thẩm Xán Nhược nhìn chăm chú vào mắt hắn, khí thế thật mạnh, cho dù ở trong tình cảnh này cũng không vì thế mà lung lay.
“Đồng ý hắn.” Lưu Phong đột nhiên nói.
Trong mấy ngày dưỡng thương, Thẩm Xán Nhược đã quen với việc xuất quỷ nhập thần của ông, nhưng người giữ lời như vàng là ông lại ra chỉ thị, thật khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn,
Lý Giám không lên tiếng, Thẩm Xán Nhược nói nhỏ: “Lý huynh, nghe Lưu sư phụ trước”
Lúc người nọ nghe thấy tiếng của Lưu Phong, thân thể chấn động, ánh mắt kinh ngạc lóe một cái rồi mất. Thẩm Xán Nhược đang rỉ tai với Lý Giám nên không để ý, nhưng Lưu Phong lại thấy được. Hắn quay đầu, không tỏ vẻ gì.
Lý Giám ném mạnh kiếm một cái, cắm sâu vào đất: “Được, một lời đã định.”
Hà quân sĩ từng bước từng bước lui lại, ra bên ngoài một khoảng cách nhất định, cười điên cuồng nói: “Ha ha ha…… Lý Giám, cuối cùng ngươi vẫn rất non nớt!” Hắn dùng lực đánh một chưởng, đẩy Liễu Tâm Di tới. Đồng thời, tay hắn bung ra trong không trung, một chút bột màu vàng bao phủ Liễu Tâm Di.
“Tâm Di!”
Chưởng phong của Lưu Phong cũng theo tới, đẩy bột ngược trở lại, nhưng vẫn chậm một bước, Liễu Tâm Di đã hít vào một chút, lập tức ngất đi.
“Ha ha ha……” Theo tiếng cười phách lối, bóng dáng của Hà quân sĩ cũng biến mất trong rừng cây.
Lý Giám ôm Liễu Tâm Di, mặt của nàng không còn trắng hồng, hơn nữa, cả người lạnh như băng.
Lưu Phong liếc mắt nhìn Liễu Tâm Di, sắc mặt lập tức thay đổi, thất thanh nói: “Bích lạc hoàng tuyền.”
“Bích lạc hoàng tuyền!” Thẩm Xán Nhược hít vào một hơi.
Thân thể Lý Giám cũng cứng lại.
Bích lạc hoàng tuyền, là loại thuốc ác độc nhấtgiang hồ. Lúc bắt đầu sẽ hôn mê, sau đó từ từ suy yếu, cho đến trước hơi thở cuối cùng, sẽ giày vò suốt một tháng. die.nda/nl.equy.d;o,nTrong truyền thuyết, nó là bí dược chỉ mình Hạnh Hoa lâm có, nhưng khi bị võ lâm từ nam đến bắc võ lâm tiêu diệt liền lưu lạc dân gian, từ đó nên làm hại võ lâm. Trừ chưởng môn Võ Đang tiền nhiệm, mà người ta gọi là Nhân tâm thần y Sĩ Dương đạo trưởng, không ai biết giải độc. Mà kể từ khi Dương đạo trưởng đánh một trận với Tiềm Long cốc chủ Tần Lãng Linh Tiêu liền không còn tin tức.
“Ta đi tìm Sĩ Dương đạo trưởng!”
“Huynh cho rằng dễ dàng tìm như vậy sao? Trên giang hồ nhiều người tìm hắn như vậy, tìm mười năm cũng không thấy. Lý huynh, đừng quên phó thác của vương gia với huynh!” Thẩm Xán Nhược ngăn trước mặt hắn.
Trong lòng Lý Giám rối rắm, không cách nào nói rõ, hắn nhìn người trong ngực, không thể dứt bỏ được, nhưng thù của phụ vương thì phải làm sao đây? Chư tướng quân ở Giang Bắc còn đang chờ hắn đi đến dựng cờ khởi nghĩa, một khi bỏ qua thời cơ này, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
“Đệ đi!”
Hắn ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt kiên nghị của Thẩm Xán Nhược.
“Nếu như Lý huynh tin tưởng Xán Nhược, Xán Nhược sẽ đi chuyến này.”
Lý Giám đặt Liễu Tâm Đi xuống, đứng lên nhìn hắn, tay đè lên vai hắn, “Xán Nhược, nhờ đệ.”
Thẩm Xán Nhược gật đầu: “Dù có phải lật tung giang hồ, Xán Nhược cũng sẽ tìm được Dương đạo trưởng, mang hắn đến Giang Bắc giải độc cho Liễu cô nương.”
“Ta theo ngươi.”
Thẩm Xán Nhược quay đầu lại, khuôn mặt Lưu Phong vẫn không có vẻ mặt gì như cũ, nhưng người khác không nhìn thấy, trong ống tay áo, tay của hắn đã nắm lại thật chặt.
“Có sư phụ làm bạn đường, ta rất yên tâm.” Lý Giám đưa mắt nhìn hắn lần nữa: “Xán Nhược, cẩn thận.”
Thẩm Xán Nhược chắp tay: “Lý huynh, bảo trọng.”
Non xanh nước biếc, bóng dáng của hai người càng cách càng xa, đi về phía hai hướng ngược nhau.