Đọc truyện Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký – Chương 7: Tình Cảm Dân Bản Địa Rất Sâu
Editor: demcodon
Bạch Tuyết Thường thức dậy từ sáng sớm đã bị hắn làm cho cao trào liên tục hai lần.
Lúc trước dữ dội và cuồng dã như dã thú như vậy cũng chưa từng có.
Hắn lại kéo dài như vậy, hắn dùng thời gian một lần đạt tới cao trào yêu cô hai lần.
Bạch Tuyết Thường suy yếu dựa vào trên tảng đá, dương v*t rút ra từ trong âm đ*o cô, dịch nhờn và tinh dịch chảy ra theo đùi.
Cô rất mệt nên không muốn quan tâm, dựa vào trên tảng đá thở dốc.
Ưng quỳ gối phía sau cô, dùng tay tách cánh mông trơn mịn ra, ngón tay cắm vào âm hộ moi tinh dịch bên trong ra, lại dùng lá cây lau khô.
Âm hộ sưng đỏ hơi lồi ra ngoài, màu da hồng hào ướt át.
Ưng trước nay chưa thấy qua âm hộ phái nữ xinh đẹp như vậy.
Bên ngoài âm hộ giống như tuyết mùa đông, thuần khiết không có một sợi lông.
Bên trong giống màu con bướm hoa.
Đôi mắt xanh của Ưng tràn ra tình dục đẩy môi lớn ra, hai ngón tay giữ môi nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve.
Bạch Tuyết Thường run rẩy, âm hộ vội co rút lại kẹp lấy ngón tay của hắn.
Cô cầu xin: “Ưng, tôi mệt mỏi.”
“Chủ nhân…!lúc này tôi không làm…!chỉ muốn nếm thử hương vị của em.” Ưng khàn giọng nói, đưa mặt dán vào mông cô, há to miệng ngậm lấy toàn bộ âm hộ, đầu lưỡi chui vào âm hộ ấm áp, mút dịch nhờn thơm ngọt từ bên trong ăn.
“A!” Bạch Tuyết Thường vội nhếch mông lên.
Trong âm hộ tôi có thứ gì giống như con rắn đang bò – cô nghĩ như vậy.
Cô nhắm mắt lại cảm nhận đầu lưỡi của hắn mang đến mất hồn.
Thì ra tình dục tốt đẹp như vậy, trước kia cô đã làm vô số lần với bạn trai nhưng chưa từng sướng như vậy.
“Không!” Có cái gì cắm vào cúc huyệt của cô, là ngón tay hắn.
Tại sao hắn lại chơi cúc huyệt của tôi.
Bạch Tuyết Thường thấp giọng rên rỉ, tình dục thổi quét cả người, một dòng tiếp một dòng dịch nhờn chảy ra từ âm hộ, chảy vào trong miệng Ưng.
Cô dựa vào trên tảng đá nghe thấy tiếng hắn chậm rãi nuốt kích động đến cả người run rẩy.
Một ngọn lửa chiếm cứ ở bụng nhỏ biến thành dịch nhờn chảy ra âm hộ.
Cô lại thét chói tai cao trào: “A!”
Thật mệt mỏi.
Ưng vội dùng đầu lưỡi lấp kín lỗ nhỏ âm hộ, làm dịch nhờn chảy ra từ âm hộ chảy vào miệng mình, nuốt vào bụng.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm sạch sẽ trong ngoài môi âm hộ, đầu lưỡi di chuyển xuống.
Ngay cả cúc huyệt hồng hào cũng liếm.
Bạch Tuyết Thường dựa vào tảng đá thần trí trôi nổi, cảm thấy mình không phải đứng trên mặt đất là trôi bồng bềnh giữa không trung, cả người không có một chút sức lực.
“Baby, em ăn ngon thật.” Ưng đứng dậy âu yếm ôm ngang chủ nhân lên.
Da thịt trắng tinh như tuyết của con gái và màu da cổ đồng của hắn hình thành đối lập mãnh liệt, trông cô đẹp và thuần khiết hơn.
Có hạt mưa lạnh lẽo rơi trên người.
Trời mưa!
Ưng ôm Bạch Tuyết Thường đi về phía hốc cây, cách hơn mười mét truyền đến xôn xao, có bốn con khỉ đang giao cấu.
Hai con khỉ đực kẹp trước sau con khỉ cái phát ra tiếng chít chít.
Một con khỉ đực dựng thẳng dương v*t thật dài cắm vào trong miệng con khỉ cái.
Một cái ba đực cũng có thể sung sướng.
Ưng nhớ tới phụ nữ Đường Bộ thưa thớt, mỗi người phụ nữ có mười mấy đàn ông làm thuộc hạ.
Tù trưởng có ba mươi mấy người, thật khó cho các cô.
Phụ nữ thật là vất vả.
Bạch Tuyết Thường mở đôi mắt mỏi mệt ngạc nhiên nhìn bốn con khỉ, lẩm bẩm nói: “Tại sao lại như vậy?” Cô không phải chưa từng thấy động vật giao phối, chỉ là cảnh tượng trước mắt đánh vỡ tri thức nhận biết lúc trước.
“Trên đời nam nhiều nữ ít, dã thú cũng là đực nhiều cái ít.” Ưng không hiểu chuyện rõ ràng đơn giản như vậy mà chủ nhân cũng không hiểu?
Nam nhiều nữ ít? Bạch Tuyết Thường nhớ tới quê nhà Trung Quốc của mình gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Mặc dù ngôn ngữ không thể thông, nhưng bọn họ đều có hiểu ý cả hai biểu đạt ra.
Hạt mưa rơi trên người lạnh lẽo.
“Trở về đi, trời mưa lớn rồi!” Bạch Tuyết Thường nói.
“Được.”
Lúc tiến vào hốc cây thì đã biến thành mưa to.
Bạch Tuyết Thường thỉnh thoảng liếc nhìn một cái, xem bốn con khỉ vẫn đang giao cấu dữ dội.
Ưng đặt Bạch Tuyết Thường nằm ở trên tấm da thú.
Cô lấy quần áo ra muốn mặc vào lại bị Ưng dùng tay ngăn cản: “Cứ như vậy, rất tốt, rất đẹp.”
“Như vậy không tốt đâu!” Bạch Tuyết Thường bĩu môi phản đối.
“Vú rất trắng rất đẹp, không cần mặc, tôi thích nhìn.” Đôi mắt trong suốt màu xanh dương của Ưng dừng ở trên cặp vú run run của cô.
Thầm nghĩ vú đẹp nhất trên đời, một ngọn lửa dâm dục trỗi dậy từ bụng dưới, dương v*t lại bắt đầu cương lớn.
Bạch Tuyết Thường nhìn đôi mắt xanh dương của hắn bị tình dục chiếm cứ lắc đầu.
Cô cầm một cái áo sơ mi dài đến đầu gối định tròng lên thì Ưng nói cái gì cũng không cho cô mặc.
Bạch Tuyết Thường đành phải thôi, nhìn dương v*t của hắn còn đang cương lớn, lỗ nhỏ trên quy đầu chảy ra chất lỏng trong suốt.
Cô thở dài tìm một cái áo sơ mi lớn khác trong ba lô đưa cho hắn mặc.
Ưng mặc áo sơ mi vào cũng không có làm cho vạt áo che dương v*t khổng lồ kia.
Áo sơ mi này đối với cô là rất lớn, với hắn thì rất nhỏ.
Nhìn người đàn ông đĩnh đạc cao 2m này Bạch Tuyết Thường bất đắc dĩ cười khổ.
dương v*t khổng lồ kia ném tới ném lui lại ném vào trong âm hộ cô sẽ rất phiền toái.
Cô lật ba lô một lần nữa tìm được một miếng khăn trải bàn dùng đi dã ngoại quấn quanh eo hắn.
Lúc này cuối cùng cũng ngăn cản được thứ gây họa kia.
Ưng cầm lấy một tấm da thú che khuất miệng hốc cây, ngăn cản nước mưa xối vào.
Sau khi ngồi xuống, dương v*t vẫn không có ý ngừng nghỉ, chống miếng khăn trải bàn thành đỉnh đầu lều trại nhỏ.
“Đói không? Chủ nhân!” Ưng lấy ra một miếng thịt khô đưa qua.
Bạch Tuyết Thường làm sao dám ăn.
Thế kỷ 21, người rừng trong núi cũng nên hiểu được ăn đồ nấu chín chứ.
Tại sao còn ăn tươi nuốt sống ăn thịt tươi? Cô lấy bánh trứng tiếp theo từ ba lô ra, đưa cho hắn hai cái, còn mình ăn hai cái, dư lại cất vào.
Không biết khi nào trở lại xã hội văn minh, đồ ăn phải tiết kiệm.
Ưng lại dùng da thú bao bánh trứng lại ăn thịt khô của mình.
Sau khi ăn xong xốc bức mành cửa động lên.
Bạch Tuyết Thường thấy hắn muốn uống nước mưa vội đưa một lon nước dừa qua.
Ưng kinh ngạc cầm nước dừa.
Bạch Tuyết Thường làm mẫu mở nắp, thấy hắn còn đang ngẩn người thì cầm lon nước dừa trong tay đặt giữa môi hắn.
Ưng uống một hớp, trên mặt che kín vẻ sợ hãi cầm lon nước dừa của mình thật cẩn thận dùng da thú bao lại đặt ở trong một góc.
Bạch Tuyết Thường há há miệng không nói gì thêm, kêu hắn lại uống lon nước dừa của mình.
Ưng rất nghiêm túc lắc đầu.
* * *
Ba ngày liên tiếp trời vẫn luôn mưa to.
Bạch Tuyết Thường đã ăn hết đồ ăn trong ba lô.
Ưng thấy cô không ăn thịt khô nên mạo hiểm mưa to đi ra ngoài săn thú.
Bạch Tuyết Thường không yên tâm đưa dao quân đội Thụy Sĩ cho hắn dùng.
Ưng đi ra ngoài cả ngày đến đêm mới cả người ướt đẫm mang một con thỏ về: “Thịt thỏ không thơm, tôi muốn bắt một con nai cho em bồi bổ.
Nhưng tìm cả ngày cũng không phát hiện.” Ưng có phần áy náy nói.
Mấy ngày vừa qua bọn họ đã học tập ngôn ngữ của đối phương, đã có thể giao lưu đơn giản.
“Trời mưa lớn như vậy động vật đều ẩn nấp rồi, nơi nào có con mồi cho anh bắt chứ?” Bạch Tuyết Thường rất cảm động.
Ưng là vì cô mới đi ra ngoài săn thú, có trời mới biết cả ngày không thấy bóng dáng hắn cô có bao nhiêu lo lắng.
Cô lấy một con dao làm cá bốn tấc đưa qua.
Đây là dụng cụ chuẩn bị đồ ăn dã ngoại cô tốn 10 bảng Anh mua trong cửa hàng nhỏ ở Luân Đôn.
Ưng cầm lấy dao quan sát một hồi, quơ con dao cắt bỏ da lông và nội tạng của thỏ, tiếp theo cắt thịt thỏ thành từng lát đưa cho chủ nhân yêu mến của mình.
Bạch Tuyết Thường cầm lát thịt phát ngốc.
Cái gì? Đây là muốn cô ăn sống hả?
Ưng làm ra động tác ăn, đôi mắt xanh dương lộ ra biểu cảm mong đợi: “Tuyết, em ăn đi.”
“Lửa, nướng chín mới ăn.” Bạch Tuyết Thường viết ra chữ lửa trên mặt đất, cảm thấy hắn không thể nhận thức.
Cô tìm ra bật lửa ấn xuống cái nút, một ngọn lửa vàng nhạt bốc cháy lên.
Ưng dường như hoảng sợ nhìn sang chung quanh, sau đó làm ra động tác bất đắc dĩ.
Không có củi, có lửa cũng không đốt củi được.
Bạch Tuyết Thường lắc đầu trả lát thịt lại, kêu cô ăn thịt tươi còn không bằng giết cô.
Ưng lấy nửa bánh mì giấu mấy ngày hôm trước đưa cho cô.
Khốn kiếp, đã lên mốc, ăn sẽ tiêu chảy.
Bạch Tuyết Thường nhận lấy bánh mì muốn ném ra bên ngoài bị Ưng cướp đi cắn mấy miếng đã ăn hết.
Sau đó xoay người lấy ra bánh trứng bản thân giữ lại, xé mở bao nilon đưa tới giữa môi cô.
Bạch Tuyết Thường nhai bánh trứng hơi cảm động.
Ưng ăn xong thịt thỏ tươi xốc mành cửa động lên thò đầu ra uống mấy ngụm nước mưa, vừa xoay người thấy chủ nhân nhìn mình.
Hắn vội lấy nước dừa mình tiếc không dám uống mở nắp ra cho cô.
Hốc mắt Bạch Tuyết Thường ướt át lại không há miệng.
Ưng một tay bế cô lên đặt ở trên đùi mình, dịu dàng nói: “Ngoan, há miệng.”
Bạch Tuyết Thường uống vào hơn phân nửa lon nước dừa.
Khi muốn Ưng uống thì Ưng lại đóng nắp lon nước dừa lại.
Người đàn ông dân bản địa này thật sự quá tốt, so với bạn trai vận động viên bóng rổ quen hơn nửa năm trước nay chưa thể nghiệm được tình cảm như vậy.
Bạch Tuyết Thường sau khi cảm thán thật lâu lại bị hắn ôm ngồi ở trên đùi, dưới mông có cái gì chọt cô.
Cái gì? Lại động dục? Lúc này cô phải báo đáp hắn tốt mới được..