Đọc truyện Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký – Chương 54: Đàn Ông Tuyết Quốc Đến
Đàn ông tộc Tê Giác đều là những thợ săn thú giỏi, hàng năm đều lang thanh qua những rừng núi nguy hiểm và phát hiện kẻ địch xâm chiếm.
Trong thời gian rất ngắn đã cầm những thanh gỗ sắc nhọn đến từ bốn phương tám hướng.
Rất nhanh không biết từ nơi nào phóng mũi tên đến xỏ xuyên qua đùi.
Những người đàn ông từng người ngã xuống.
Khi bọn họ phát hiện tình huống không ổn đều lớn tiếng hét to lên.
Bọn họ không có trải qua loại đấu pháp này, khó tránh khỏi hoảng loạn.
Một mặt lợi dụng cây to tránh né những mũi tên xuất quỷ nhập thần, một mặt giúp đám người Rambo chạy nhanh bảo vệ nữ tù trưởng và bọn nhỏ trốn đến hang động.
Bạch Tuyết Thường trải qua mười mấy ngày sống chung đã có tình cảm với mấy đứa trẻ tộc Tê Giác.
Chỉ sợ một đứa bị thương cũng đều làm cô buồn.
Cô đứng đối diện nói với Rambo: “Anh đi trông bọn nhỏ đi, mặc kệ tôi.”
“Bọn nhỏ có tay có chân không cần em nhọc lòng.” Rambo không khỏi phân trần ôm nữ chủ nhân lên vừa chạy vào hang động vừa kêu bọn nhỏ tránh né.
Bạch Tuyết Thường nôn nóng nhìn đám người chạy xung quanh, hơn ba mươi đứa trẻ đều là hy vọng của cô, thiếu một người cũng đau lòng.
May mắn kẻ tấn công không có hứng thú với những đứa trẻ.
Vèo! Một tia sáng xuyên qua bóng tối, chỉ thấy lóe lên ánh sáng bạc, đùi Rambo trúng một mũi tên.
Gã hơi lảo đảo, dùng thân mình ngăn cản nữ chủ nhân trong ngực không cho mũi tên kẻ địch bắn trúng.
“Cha!” Lôi mới vừa chạy đến cửa hang quay đầu lại thấy cha bị thương thì kêu lên một tiếng sợ hãi.
Khi muốn chạy vòng đến bị Rambo lớn tiếng hét ngăn cản.
Vèo! Lại một tiếng lưỡi dao sắc bén cắt qua không khí.
Phốc! Một chân khác của Rambo trúng mũi tên.
Gã cộp một tiếng quỳ xuống đất, nhưng vẫn ôm chặt Bạch Tuyết Thường, hét lên như sắp chết kêu Ellen, Joe, Moses đến đây bảo vệ chủ nhân.
Trên quảng trường khắp nơi đều là bóng người hỗn loạn.
Ba người Ellen nghe thấy Rambo gọi lập tức chạy như bay đến, còn chưa đến gần thì không biết từ nơi nào bắn ra ba mũi tên cắm ở trên đùi.
Bọn họ nâng chân có ghim mũi tên chân thất tha thất thểu chạy đến.
“Người tộc Tê Giác lắng nghe, đừng phản kháng.
Tôi lấy danh nghĩa tù trưởng ra lệnh cho mọi người không được chống cự, đừng chạy, tất cả ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống.” Bạch Tuyết Thường cao giọng hét to, trên sân ầm ĩ cãi cọ ồn ào.
Chỉ có mấy người đàn ông khoảng cách gần mới có thể nghe được.
Cô lo lắng kêu Rambo truyền lệnh thay mình.
Rambo thở dài đành phải lớn tiếng truyền mệnh lệnh của chủ nhân ra ngoài.
Trong mắt Bạch Tuyết Thường ướt át, mặc dù không có yêu Rambo.
Thậm chí hơi oán hận, nhưng giờ phút này gã chịu mạo hiểm sinh mang để bảo vệ cô lại không thể không cảm động.
“Rambo, thả tôi xuống, người tấn công là người của Tuyết Quốc.
Tôi sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Anh sớm đoán được.
Nếu không sao em có thể bình tĩnh như vậy.” Đôi mắt đỏ của Rambo lộ ra từng đường tơ máu, không những không có thả lỏng còn ôm chặt cô, đau đớn mỉm cười: “Chủ nhân, anh sẽ không buông tay.”
“Anh muốn chết hả?” Bạch Tuyết Thường hét lớn một tiếng.
Rambo nhớ đến ngày đó bắt Bạch Tuyết Thường đi, cô nói tộc Tê Giác sẽ gặp xui xẻo.
Quả nhiên không có nói sai, vũ khí giết người mạnh mẽ như vậy gã chưa từng nghe thấy.
“Hãy để đàn ông của em giết chết anh đi!” Rambo cười đến thỏa mãn mà đau thương: “Mấy ngày nay là mấy ngày anh vui vẻ nhất từ lúc chào đời đến nay, đáng giá anh dùng sinh mạng trao đổi.”
Bạch Tuyết Thường nhìn xung quanh đã không có ai phản kháng.
Đàn ông tộc Tê Giác nghe vậy hiểu rõ tất cả mũi tên chỉ bắn trên tay hoặc là trên đùi.
Những kẻ tấn công không muốn lấy tính mạng của bọn họ, chỉ cần không phản kháng thì còn đường sống.
Mặc dù phản kháng cũng không có tác dụng, kẻ địch quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức bọn họ muốn liều mạng cũng không làm được.
“Rambo, cậu dẫn chủ nhân và bọn nhỏ bỏ chạy, chúng ta đến che chở cho cậu.” Ellen, Joe, Moses dùng cả tay lẫn chân bò đến, dùng thân thể ngăn cản góc chết kẻ tấn công bắn tên.
Sắc mặt Ellen nôn nóng thúc giục Rambo dẫn theo chủ nhân đi nhanh.
Trong suy nghĩ của y: chỉ cần lưu lại hạt giống hy vọng thì tộc Tê Giác có hy vọng hồi sinh.
Rambo nghiến răng, không màng tên ghim trên đùi ôm Bạch Tuyết Thường nghiêng ngả lảo đảo vào hang động.
— —
Dưới một cây to cách xa hàng trăm mét, một thanh niên cao to giơ tay rút một mũi tên từ ống tên đặt lên cung, cung mở ra như trăng tròn.
Trên gương mặt đẹp trai lóe lên một tia tàn ác khát máu, lo lắng và tìm kiếm hơn nửa tháng làm hắn gần như phát điên.
Lúc này hắn không muốn nương tay.
“Không thể giết chết, Ưng, em gái của con nhất định không muốn con làm như vậy.” Người nói chuyện là Thương, ánh mắt ông sâu thẳm nhìn về phía hang động xa xôi: “Con gái của ta là đứa trẻ lương thiện, con bé nhất định không muốn xuất hiện tử vong.”
Đôi mắt xanh thẳm của Ưng hơi tối sầm lại, tay kéo cung hơi thấp một chút.
Vèo! Mũi tên bắn ra giống như đuổi theo sao trăng, xuyên qua bầu trời, cắm ở trên mông chắc nịch của Ellen cách đó trăm mét.
Ellen tru lên một tiếng quỳ rạp xuống đất, cây tên thật dài hơi rung động ở trên mông.
“Đừng bắn nữa, Ưng, tôi dẫn cậu đi tìm Tuyết.” Con trai tù trưởng tộc Rắn là Jie giơ một tay qua đè lại trường cung trong tay Ưng.
Lần này Jie được đàn ông Tuyết Quốc mời giúp bọn họ tìm kiếm Nữ vương bị bắt cóc, điều kiện trao đổi là kỹ thuật chế tạo cung tên.
Vào một ngày, hắn tận mắt nhìn thấy quá trình đàn ông Tuyết Quốc dùng cung tên giết chết những con thú lớn, lập tức hiểu được nếu tộc Rắn nắm giữ cung tên, điều đó có nghĩa là một bước nhảy vọt cho sự phát triển của bộ lạc.
Không cần Ưng đưa ra lời đề nghị Jie đã lập tức xung phong nhận việc giúp bọn họ tìm kiếm Nữ vương Tuyết Quốc.
“Cô ấy đã vào hang động, cậu tìm thế nào?” Ánh mắt Ưng lạnh như băng.
Giống như hang động ở Đường Bộ, hang động ở tộc Tê Giác khẳng định có mấy chục hoặc mấy trăm lối rẽ.
Hắn không sợ phí thời gian tìm cô, nhưng lo lắng cô xảy ra chuyện, sợ đàn ông tộc Tê Giác phát điên làm cho cô tức giận.
“Trong động có lối thoát đi thông ra sau núi, đi nhanh, chậm chân thì bọn họ sẽ rời đi.” Jie sở dĩ biết chi tiết tộc Tê Giác là bởi vì sau khi phụ nữ trong tộc chết hết, có một số đàn ông đã gia nhập vào bộ lạc khác.
Đúng lúc tộc Rắn có nhận mấy người đàn ông tộc Tê Giác.
Jie nói xong dẫn theo người đàn ông tộc Tê Giác gia nhập vào đi ở phía trước.
Đám người Thương, Ưng, Jesse, David, Carlos, Alley lập tức đuổi theo.
— —
Rambo ôm Bạch Tuyết Thường vừa chạy dọc theo một đường nhỏ trong hang động vừa kêu bọn nhỏ đuổi theo.
Trên đùi gã có thương tích, rất nhiều lần đều ngã vào vách đá.
Lúc ra hang động đã là mặt mũi bầm dập, trán bị tróc một lớp da, cả người chật vật khó khăn.
“Anh tội gì phải làm như vậy? Đàn ông Tuyết Quốc sẽ nể mặt tôi không làm khó tộc Tê Giác, càng sẽ không làm khó những đứa trẻ này đó.
Chẳng lẽ anh thật muốn vứt bỏ cơ nghiệp trăm năm của tộc Tê Giác đi ra ngoài trốn thoát sao?”
Rambo câm miệng không nói.
Thật cứng đầu! Bạch Tuyết Thường lắc đầu, vươn tay vỗ lên trên vai gã mấy cái: “Thả tôi xuống, anh cứ lăn lộn như vậy chỉ sợ hai đùi sẽ phế đi.
Vạn nhất què nằm liệt đừng trách tôi ghét bỏ anh.”
Gương mặt Rambo trắng bệch, gã xác thật duy trì không được.
Hai chân rốt cuộc không có cách nào chống đỡ xiêu vẹo quỳ xuống, buông Bạch Tuyết Thường ra nói: “Em nhanh dẫn bọn nhỏ chạy đi, từ nơi này xuất phát đi theo con đường nhỏ, trễ nhất sáng mai là có thể đến tộc người da đen.”
Bạch Tuyết Thường nhịn không được trợn trắng mắt, đang êm đẹp cô chạy trốn đến tộc người da đen làm gì? Bọn họ cả người đen nhánh sinh ra mấy đứa trẻ cũng vừa đen thui vừa tanh hôi.
Cô ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Rambo, hai mũi tên đều bắn thủng chân gã, thật không hiểu được tại sao gã kiên trì được? Cô buồn bực nâng một chân lên đá vào mông gã.
Trên chân cô mang đôi vớ làm bằng da thú, một đá này cũng không nặng lại đá gã té sấp mặt.
“Mẹ ơi, con sợ!” Lôi ôm eo Bạch Tuyết Thường.
Đứa trẻ tộc Tê Giác chưa từng trải qua chiến tranh nên lây lan cảm xúc hoảng loạn.
Bạch Tuyết Thường cho những đứa trẻ này nụ cười trấn an, vậy tay kêu bọn họ đều ngồi xuống tại chỗ nghỉ ngơi.
Sau đó hôn lên môi Lôi, cảm xúc ấm áp làm cho tâm tình cậu bình tĩnh hơn.
“Đàn ông tộc Tê Giác là người mạnh nhất trong tất cả bộ lạc.
Những người đàn ông đấu với trời, đấu với đất, đấu với bầy sói, đấu với quái thú lớn kết bè kết đội, trước nay chưa từng sợ qua.” Rambo ngồi dậy cười một hồi lại bắt đầu lải nhải: “Mặc dù sau khi tù trưởng chết, thực lực bộ lạc không mạnh như trước, nhưng cũng không phải bộ lạc khác có thể khi dễ.
Bây giờ không thể chống trả được dưới sự tấn công của mười mấy người.” Rambo nói xong hốc mắt chảy xuống một giọt nước mắt.
Bạch Tuyết Thường lười nghe gã phát bệnh thần kinh chỉ gập mũi tên trên chân gã, cầm cây tên đột nhiên nhổ xuống.
Một đường máu tươi bay ra, cô lập tức dùng tay đè lại miệng vết thương cầm máu, lên tiếng kêu Lôi đắp thảo dược cho gã.
Khắp nơi trên đất thời tiền sử mọc nhiều cỏ chữa thương, là chủ nhân của vùng đất này tự nhiên biết một số kiến thức về dược lý.
Lôi thuận tay nhổ vài loại, nhai nát sau đó đắp lên trên đùi Rambo, lại dùng dao đá cắt da thú thành từng sợi cột vào chỗ vết thương của Rambo.
Sau đó lại rút mũi tên trên chân khác của gã, bôi thuốc, băng bó..