Đọc truyện Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký – Chương 52: Cậu Bé Tộc Tê Giác Đòi Uống Sữa
Editor: demcodon
Một ngày làm tình với 48 người đàn ông là một chuyện khủng khiếp.
Bạch Tuyết Thường nằm liệt trên da thú trải dưới cây to, thậm chí di chuyển một chút cũng không còn sức.
Khi lúc mới xuyên qua, cơ thể non nớt không thích ứng với làm tình đông đảo đàn ông, luôn là bị đụ đến ngất đi.
Bây giờ muốn hôn cũng làm không được.
Trong đầu hiện lên cảnh mới gặp Ưng.
Trên đường Ưng ôm cô về Đường Bộ gặp được mấy người Thương, Jesse, David.
Làm tình với mười mấy người đàn ông rất vất vả.
Bây giờ nhớ tới rất hạnh phúc, bọn họ yêu, bọn họ thương tiếc, bọn họ dịu dàng khi làm tình với cô thể hiện tình cảm mãnh liệt, lại rất tốt đẹp.
Bạch Tuyết Thường rơi xuống hai hàng nước mắt.
Rambo xách theo một thùng nước ấm đến rửa sạch sẽ tinh dịch dính trên da cô, dùng ngón tay moi ra tinh dịch đặc sệt trong hai lỗ trước sau.
Ellen và Moses một trái một phải tách mông cô ra.
Rambo dùng cái ống nối với dưa mềm rót nước vào trong trực tràng, rót liên tục ba lần súc ruột sạch sẽ.
Rambo cúi sát vào mông cô dùng lưỡi liếm vào cúc huyệt, ngửi được mùi thơm trái cây rất hài lòng.
Gã vỗ lên mông cô hỏi: “Đã quen với súc ruột chưa chủ nhân?”
Bạch Tuyết Thường lắc đầu: “Lần này không rót nhiều bằng buổi sáng hôm đó, bụng không phải quá đau, có thể chịu được.”
“Sau này anh sẽ thường xuyên súc ruột cho em, em sẽ thích loại cảm giác này.
Bà tù trưởng lúc còn sống cách ba – năm ngày sẽ súc cho bà một lần.
Bà nói súc xong ruột nhẹ nhàng cả người.”
“Là có cảm giác nhẹ nhàng, nhưng cũng rất mệt.” Bạch Tuyết Thường thì thầm nói, súc ruột rất vất vả.
Trên người cô đổ mồ hôi rất nhiều, Rambo dùng nước ấm lau sạch cho cô, không màng cơ thể ướt đẫm ôm ngang cô đi thẳng vào hang.
Hang động tộc Tê Giác trải qua hơn trăm năm xây dựng, tốt hơn Đường Bộ gấp trăm lần.
Hang của tù trưởng rất hoa lệ.
Dưới đất trải da lông mềm mại, tất cả da lông đều là da hổ, dùng dây thừng đan thành một tấm hoàn chỉnh, giống như một tấm thảm khổng lồ.
Càng kỳ diệu chính là trên vách đá được khảm rất nhiều đá quý muôn màu nghìn sắc, chiếu sáng toàn bộ phòng đá giống như một căn phòng có lắp đèn neon.
Bạch Tuyết Thường ngạc nhiên nhìn những viên đá quý phát sáng kia, kích cỡ lớn nhỏ không đồng nhất, hơn mấy chục viên.
Đá quý tự nhiên không chứa bất luận thành phần nhân tạp nào.
Là dạ minh châu sao?
“Những viên đá quý này từ đâu ra?” Cô chỉ vào những viên đá đó, thiết bị chiếu sáng tốt như vậy, so với đèn điện còn tốt hơn hàng ngàn hàng vạn lần.
“Đó là những viên đá phát, hang động tộc Tê Giác có rất nhiều.” Rambo chỉ vào chung quanh vách đá: “Có trong cách đá, nhưng thật sự muốn tìm được một viên phải dựa vào may mắn.
Tộc Tê Giác dùng trên trăm năm mới có được hơn 200 viên.
Ngoại trừ dùng để chiếu sáng không có tác dụng khác, không thể ăn không thể uống.”
Hơn 200 viên dạ minh châu.
Bạch Tuyết Thường choáng váng: “Mấy viên còn lại ở đâu?”
“Nó được dùng chiếu sáng trong những phòng đá khác.
Em muốn thì anh đi lấy mang đến cho em.”
“Không cần.”
Công dụng tốt nhất của dạ minh châu ở thời đại này ngoại trừ làm bóng đèn thật đúng là không có tác dụng quá lớn.
Mặc dù loại đá quý này ở tương lai có giá trị liên thành.
Cô duỗi tay tháo xuống một viên đá quý lớn cỡ trứng bồ câu đưa cho Rambo: “Đục lỗ nó đi, dùng một sợi dây mỏng xỏ qua, tôi muốn đeo trên cổ.” Bạch Tuyết Thường nhớ tới người thời tiền sử cũng có thói quen đeo trang sức.
Jie tộc Rắn thích đeo răng nanh thú.
Hắn đưa chiếc răng nanh thú này cho mình, bây giờ đang ở trên cổ cô.
Bạch Tuyết Thường tháo răng nanh xuống kêu Ellen giữ giúp mình.
Dạ minh châu tượng trưng cho sự cao quý và giàu có, ở tương lai chỉ cần một viên đã có giá trị mấy trăm triệu, thậm chí hơn 1 tỷ.
Trước khi xuyên qua, cô cứ ỷ vào ba nuôi cưng chiều nên cuộc sống rất tốt.
Nhưng cũng không thể trở thành người phụ nữ giàu có, đi đến xã hội thời tiền sử hư vinh một chút cũng không tệ.
Rambo cầm viên đá quý ở trong tay ước lượng một chút, dùng xương gai nhỏ đục thủng hẳn là không hư viên đá, thời gian cả đêm đại khái đủ rồi: “Em nghỉ ngơi đi.
Sáng mai anh sẽ đưa đá quý đục lỗ cho em.”
Rambo cầm đá quý ra hang, làm việc vì chủ nhân làm cho gã cảm thấy kiêu ngạo.
Một đêm không ngủ đối với cơ thể đàn ông mạnh mẽ như gã không coi là cái gì.
Gã dự định sáng ngày mai cầm viên đá đã trang trí xong đeo lên cổ cô.
Rambo ngồi bên đống lửa ở trước cửa hang, vừa định đục lỗ viên đá thì thấy Lôi 12 tuổi đi tới.
“Đã trễ thế này tại sao con còn chưa ngủ?”
“Con ngủ không được, cha đang làm gì vậy?”
“Cha đang mài giũa một trang sức xinh đẹp cho chủ nhân.” Rambo dùng xương gai nhọn nhẹ nhàng ma xát lên đá quý, thật lâu mới xuất hiện một dấu vết rất nhỏ, xem ra dùng cả đêm mài giũa không thể hiện thực được, ít nhất là ba đến năm ngày.
“Cha, con có thể kêu chủ nhân là nương không?”
Rambo ngẩng đầu, lúc con gã lên 3 tuổi thì bà tù trưởng qua đời.
Cho dù bà tù trưởng còn sống con trai cũng không nhận được tình thương của mẹ.
Con cái được sinh ra trong bộ lạc chính là trách nhiệm của đàn ông, không có liên quan đến phụ nữ.
Phụ nữ chỉ phụ trách lãnh đạo đàn ông và sinh con.
Rambo suy nghĩ một lúc: “Con đi nói với chủ nhân đi, cha nghĩ cô ấy nhất định đồng ý.”
Lôi vui vẻ trả lời, sau đó đi về phía cửa hang.
Bộ lạc có phụ nữ tràn ngập ấm áp, không có buồn tẻ giống như những ngày trong quá khứ.
Rambo nhìn bóng dáng con trai, cảm thấy tộc Tê Giác là một bộ lạc bình thường.
— —
Bạch Tuyết Thường đang nằm trên cánh tay Ellen, phía sau là Joe.
Y đang đặt tay lên vú cô, dương vật đang ma sát giữa hai chân cô, không biết khi nào thì bắn, tinh dịch đặc sệt dính đầy âm hộ cô.
Cô không muốn di chuyển, dù sao bọn họ sẽ rửa sạch cho cô.
Lúc cô đang mơ màng ngủ thì cảm thấy có người hôn lên mặt cô.
Cô mệt đến mức không muốn mở mắt, ai thích hôn thì cứ hôn đi, giấc ngủ mới là quan trọng nhất.
Joe đang lau âm hộ cho chủ nhân vươn tay kéo cánh tay đang nắm của Lôi, kéo cậu ra: “Đừng quấy rầy giấc ngủ của chủ nhân.”
“Vậy tạo sao chú bắn lên người chủ nhân?”
“Chú…” Mặt Joe đỏ lên, cả ngày hôm nay quan sát quá trình cô bị 48 người đàn ông đụ âm hộ, đổi thành ai cũng sẽ phát điên.
Nếu không bắn ra, tinh hoàn sẽ bị càng ngày càng nhiều tinh dịch căng nứt.
“Hai người đừng ồn, nhanh chóng đi ngủ.” Ellen thì thầm, một cánh tay làm gối đầu cho chủ nhân, một tay bóp lấy vú cô.
Loại cảm giác này quá tốt đẹp.
Lôi lại giả vờ như không nghe được nhỏ giọng nói: “Chú Joe, chú nhường chủ nhân cho cháu ôm.
Đêm nay chuyện chú xâm phạm chủ nhân cháu sẽ không nói cho cha biết.”
Joe tát vào mông cậu một cái: “Thằng nhóc thúi còn biết uy hiết, như vậy đi, nửa đêm trước chủ nhân thuộc về chú, từ giữa đêm thuộc về cháu.”
“Thành giao.”
* * *
Ngày hôm sau.
Bạch Tuyết Thường tỉnh lại cảm thấy sau cổ hơi ngứa, vừa quay đầu lại là cậu bé mắt đỏ rất đẹp trai đang hôn làn da cô.
Cô nhớ rõ cậu bé này tên là Lôi, là con trai của Rambo.
Ngày đó đi vào tộc Tê Giác đây là cậu bé đầu tiên cô làm tình.
Thật khó để tưởng tượng tối hôm qua trong tử cung mình chứa đầy tinh dịch một cậu bé 12 tuổi dùng dương vật bắn vào.
Bạch Tuyết Thường nghĩ, đôi mắt hơi lóe tia sáng.
Rốt cuộc cô giao cấu đứa bé, hay là bị đứa bé cưỡng hiếp?
“Con có thể gọi người là nương được không, chủ nhân?” Lôi mở to đôi mắt đỏ tươi phát ra giọng cầu xin.
“Tại sao?” Bạch Tuyết Thường đối mặt với cậu.
“Trên người chủ nhân có cảm giác như nương.”
Bạch Tuyết Thường suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười nói: “Em có thể gọi tôi là mẹ.”
“Mẹ là gì?”
“Có nghĩa là nương, những đứa bé quê nhà tôi đều gọi nương như vậy.”
“Mẹ!” Lôi thử kêu một tiếng.
“Ừh!” Bạch Tuyết Thường cười đáp, đi đến xã hội tiền sử lâu nay đương nhiên rõ ràng trẻ con trong thời đại này thường thiếu tình thương của mẹ.
Cô thích trẻ con ngây thơ, sẵn sàng cho bọn nó tình cảm đẹp nhất.
“Mẹ, mẹ, mẹ…” Lôi kiêu liên tiếp mười mấy tiếng.
Bạch Tuyết Thường cũng trả lời mười mấy tiếng.
Lôi nằm trên ngực Bạch Tuyết Thường cắn một bên vú một lát: “Tại sao mẹ không có sữa cho con bú?”
Bạch Tuyết Thường hơi xấu hổ: “Mẹ phải sinh em bé mới có thể tiết ra sữa.”
Trong mắt Lôi ảm đạm xuống: “Thật muốn biết sữa của mẹ có hương vị gì?”
“Con chưa từng uống sữa à?”
“Nương tù trưởng chết sớm, không nhớ rõ.” Trong mắt Lôi lộ ra hoang mang: “Hẳn là chưa uống qua, mấy đứa trẻ trong bộ lạc cũng chưa từng uống qua sữa của nương.
Sữa của nương là cho cha uống, mấy đứa trẻ chỉ uống sữa động vật giống cái.
Nghe cha nói, lúc con ra đời ông đã bắt một con dê mẹ từ trong núi về, con là uống sữa dê lớn lên.”
Sữa phụ nữ cho đàn ông thành niên uống, đứa trẻ lại không thể có được.
Tại sao có quy tắc như vậy.
Bạch Tuyết Thường lần đầu tiên nghe nói như vậy.
Trách không được Thương và Ưng luôn muốn uống sữa của cô.
Ellen và Rambo cũng thỉnh thoảng treo việc uống sữa ở bên miệng.
Chuyện này gọi là gì? Tương lai cô sinh con nhất định không muốn đối mặt với loại quy tắc không hợp lý này.
Sữa của cô nhất định phải cho con mình uống.
Nhưng vấn đề là bây giờ cô chưa chuẩn bị để sinh con.
Mặc dù phụ nữ xã hội thời tiền sử chỉ mang thai sáu tháng, mà không giống xã hội trước khi cô xuyên qua.
Phụ nữ đều phải mang thai chín tháng mười ngày mới có thể sinh.
Trong xã hội thời tiền sử, sự tiến hóa của loài khỉ thành con người không có lâu như tương lai.
Ngay cả phụ nữ mang thai cũng ngắn lại, là như thế này sao? Bạch Tuyết Thường cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ kỳ diệu của mình.
Có lẽ, con người trong thời kỳ này không cùng chủng loại với thế hệ tương lai.
“Mẹ cũng sinh em bé cho con được không?” Lôi nói với vẻ mặt mong đợi.
Bạch Tuyết Thường bật cười không nhịn được, chọt chọt trán cậu: “Con mới bao lớn đã muốn làm ba ba chứ?” Lo lắng cậu không hiểu nên cô giải thích một câu: “Ba ba có nghĩa là cha.”
“Cha Rambo của con cũng là 12 tuổi làm ba ba.
Con cũng có thể.” Lôi vén da thú dưới háng lên lộ ra dương vật, kiêu ngạo nói: “Dương vật của con cứng lên cũng rất to rất lớn.
Mẹ nhất định sẽ thích, con sẽ bắn tinh dịch vào tử cung nhỏ của mẹ.
Mẹ sẽ có thể mang thai em bé, chờ sau khi em bé sinh ra con có thể uống sữa của mẹ.”
Choáng, Lôi rốt cuộc là muốn cô sinh em bé cho cậu hay là muốn uống sữa cô.
Tại sao lại cảm thấy cậu là đang đòi uống sữa của trẻ con chứ?
“Mẹ chưa muốn sinh con, ít nhất là bây giờ chưa muốn.
Mẹ vẫn luôn ăn hoa mạn âm sa tránh thai.” Bạch Tuyết Thường nói.
Cô chỉ mới 18 tuổi, chưa chuẩn bị sinh con.
Nếu muốn sinh, cũng muốn sinh con cho Thương và Ưng, chỉ có bọn họ mới làm cho cô cam tâm tình nguyện trả giá.
Lôi hơi thất vọng.
“Nhưng mẹ bảo đảm, tương lai sinh con.
Mặc kệ sinh con của ai, là con của con hay con của cha Rambo con, hay là con của những người khác.
Chỉ cần tiết sữa đều sẽ cho con uống.”
Lôi lập tức vui vẻ lên.
Bạch Tuyết Thường cũng cảm thấy vui vẻ, cởi da thú dưới háng Lôi xuống kêu cậu đứng lên, cô quỳ gối trước chân cậu, hôn lên dương vật cậu giống như hôm đó.
Lôi ôm lấy tóc dài của cô, đụ dương vật trong miệng cô..