Đọc truyện Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký – Chương 48: Súc Ruột Đau Đớn
Những người đàn ông nướng thịt nai xong dùng lá cây bao lại dâng lên cho nữ chủ nhân của mình.
Bạch Tuyết Thường nghĩ đến sắp đối mặt với làm tình khủng bố nên không có tâm trạng để ăn.
Ellen dùng dao đá cắt thịt nai thành từng miếng nhỏ đút vào miệng cô.
“Đợi lát nữa còn phải mất nhiều sức, cố gắng ăn nhiều một chút đi!”
Bạch Tuyết Thường gật đầu, không thể không nghe Ellen khuyên bảo ăn thêm chút thịt nai nướng.
Ellen thấy cô ăn đủ rồi, dùng nồi đá nấu nước sôi múc vào chén gỗ đút cho cô uống.
Nồi đá là một loại dụng cụ thời tiền sử sử dụng, rất dày nặng, nấu nước một hồi lâu mới sôi.
Cô kiên trì uống nước sôi nên mấy người đàn ông mới nấu vì cô.
Rambo trở về từ trong rừng, đặt một túi lưới trái cây tươi mới trên da thú.
Bạch Tuyết Thường lấy một quả, loại trái cây này thật hợp với tên của nó, tên là dưa mềm.
Trước kia Ưng đã hái cho cô, bên trong giống trái dừa đều là nước, chỉ là hương vị không ngon lắm.
Dưa mềm không to lắm, nhưng vỏ rất mềm và mang theo tính dai, cầm xoa ở trong tay một lát làm cho người có cảm giác mềm như trứng muối.
Bạch Tuyết Thường ném dưa mềm xuống, cô không thích hương vị nước dưa mềm.
“Đây không phải là thức ăn.” Ellen ngẩng đầu nói.
Không phải ăn hái về làm gì? Bạch Tuyết Thường đang suy nghĩ đột nhiên bị Rambo túm lấy đôi tay vòng lên trên đầu.
Ngay sau đó bị một dây da thú cột lại.
“Nhanh như vậy đã phải làm tình rồi à? Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong!” Cô hơi sợ hãi.
“Không phải làm tình, là súc ruột cho em.”
Súc ruột?
“A…! không…” Bạch Tuyết Thường mới vừa hét một tiếng đã bị Rambo mạnh mẽ bế lên, bày ra tư thế chó cái bò.
Joe và Moses mỗi người giữ chặt một chân của cô.
Ellen ở phía trước ôm lấy đầu cô, thuận tiện dùng tay nâng vú rũ xuống của cô.
Bạch Tuyết Thường dùng sức vặn vẹo mông, phát ra tiếng mắng liên tiếp: “Rambo, tên khốn kiếp anh buông tôi ra.
Tôi không muốn súc ruột, muốn súc thì tự anh súc đi.” Trước kia cô đã xem trong video, súc ruột là quá trình đau đớn.
Bụng cô gái càng phình to.
Người đàn ông còn không ngừng bơm nước súc ruột vào trong bụng cô gái.
Bơm một lần không đủ, còn bơm lần thứ hai, thứ ba, lần thứ tư…!Cô gái khóc đến nước mắt và nước mũi giàn giụa, không ngừng cầu xin, súc ruột vẫn không ngừng.
“Rambo, anh buông tôi ra, anh là tên khốn kiếp…”
Rambo cắm dưa mềm lên một ống gỗ, kêu Moses tách mông cô ra, cúc huyệt hồng hào cứ co rúm lại.
Rambo nhìn mà tình dục đột nhiên trỗi dậy chui vào mông mềm dùng đầu lưỡi liếm dọc theo cửa lỗ một vòng, nhổ nước miếng vào trong.
Moses, Joe cũng chia ra nhổ nước miếng vào trong.
Rambo thấy Bạch Tuyết Thường vẫn mắng không dứt miệng bảo Ellen chặn miệng cô lại.
Ellen cuốn quần lót của cô thành một cục nhét vào trong miệng.
Bạch Tuyết Thường mắng biến thành tiếng ô ô, vẫn lắc mông ý đồ ngăn cản mấy người đàn ông súc ruột cho cô.
Rambo dùng dây thừng cột chặt nơi ống gỗ và dưa mềm nối với nhau, phần cuối của ống nhắm ngay cúc huyệt của cô, đẩy vào một đoạn.
Một tay gã chậm rãi bóp dưa mềm bơm nước vào trong bụng cô gái đang bò.
Một quả dưa mềm xẹp đổi thành một quả dưa mềm mới, tiếp tục súc ruột cho cô gái đang bò.
“Ô ô ô…” Cô gái xinh đẹp nằm trên đùi Ellen, vú bị y xoa bóp trong tay lại không có một chút khoái cảm, súc ruột đau đớn làm cho cả người cô run rẩy.
Nước mắt rào rạt rớt xuống, nước miếng tràn ra thấm ướt quần lót trong miệng.
Ellen duỗi một tay đến bụng cô sờ soạng, do dự mà ngẩng đầu: “Bụng cô ấy đã rất lớn, hay là bỏ đi!”
Bạch Tuyết Thường vội vàng ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên cầu xin Ellen.
Bụng cô muốn nổ tung.
Mặc dù không thấy được, nhưng cũng biết rõ bây giờ mình không khác gì thai phụ năm tháng.
Rambo bỏ quả dưa mềm thứ sáu xuống lạnh mặt nói: “Thêm hai quả nữa.”
Cho đến khi nước quả dưa mềm thứ tám bơm vào bụng Bạch Tuyết Thường thì cô đã không còn sức vặn vẹo, hơi thở mong manh nằm trên đùi Ellen, cả người ướt đẫm, mông co chặt không ngừng run.
Rambo rút ống gỗ ra khỏi cúc huyệt cô, chưa đợi cô bài tiết thì lập tức bị một thanh gỗ lấp kín cúc huyệt.
Thanh gỗ thật dài cắm ở trong mông chổng cao của cô gái, có vẻ dâm mĩ mà tràn ngập tình dục.
Nhưng sắc mặt mấy người đàn ông đều tương đối nghiêm túc.
“Mất bao lâu?” Ellen ôm nữ chủ chân đã không thể động, lo lắng hỏi Rambo.
Rambo treo một túi da chứa đầy nước trên cành cây, đâm một lỗ nhỏ vào túi da: “Chờ chảy hết nước thì để cho nước trong bụng cô ấy chảy ra.”
Bạch Tuyết Thường nghe thấy mà choáng váng, đầu gác trên đùi Ellen nghiêng nhìn chằm chằm túi da trên cây.
Con ngươi hiện ra vô hạn mong đợi, háo hức hy vọng nước trong túi da nhanh chóng chảy hết.
Bụng cô phồng lên giống như bóng cao su, bò đã không chịu nổi trọng lượng như vậy, hơi di chuyển một chút đã đau muốn mạng.
Trong miệng nhét quần lót không thể nói chuyện, lộ ra ánh mắt cầu xin kêu Ellen để cho mình nằm nghiêng.
Ellen đọc được ý của nữ chủ nhân, ôm giúp cô nằm nghiêng xuống, cổ tay bị trói chặt di chuyển từ đỉnh đầu ra phía trước, như vậy làm cô dễ chịu hơn.
Không biết qua bao lâu, Bạch Tuyết Thường cho rằng qua một thế kỷ.
Nước trong túi da đã không còn nhỏ giọt.
Thanh gỗ cắm trong cúc huyệt rốt cuộc rút ra.
Bạch Tuyết Thường gối đầu lên chân Ellen.
Ngay cả nâng mí mắt cũng có vẻ cố hết sức, đừng nói là bài tiết.
Ngón tay Rambo chậm rãi ấn chung quanh âm hộ hồng hào, để Moses và Joe một trái một phải tách cánh mông.
Ngón tay gã cắm vào trực tràng mát xa một hồi, cảm thấy bên trong hơi run rẩy mới rút ngón tay ra.
Cúc huyệt mở miệng ra.
Xè xè xè…!mang theo mùi hương trái cây chảy ra.
Chảy ra thật lâu.
Lâu đến mức làm cho lòng cô hốt hoảng.
Cho đến khi nước trong ruột chảy ra hết thì Rambo ôm cô vào trong ngực, lôi quần lót nhét trong miệng ra, cũng cởi dây trói trên cổ tay.
Những ngón tay của gã chậm rãi mát xa xung quanh người nữ chủ nhân, dùng để giảm bớt sự mỏi mệt của cô.
“Mới rót một lần đã như vậy.
Lúc đại tù trưởng tộc Tê Giác còn sống mỗi ngày làm tình đều phải súc ruột 3-4 lần.”
“Cho nên bà bị đụ chết.” Cô lạnh lùng nói.
“Bà là khó sinh mà chết, lần đó bà sinh bốn.”
Phụ nữ thời tiền sử sinh nhiều và sinh đôi đạt kỷ lục rất cao.
Quy luật tự nhiên làm cho giống cái thưa thớt.
Vì kéo dài sinh mạng nó cũng giao cho phụ nữ sứ mạng sinh nhiều con.
“Tại sao anh không súc ruột?” Cô hỏi.
“Anh là đàn ông.”
Bạch Tuyết Thường sắc mặt lạnh lùng ngậm lấy dương vật của gã dùng hàm răng cắn vài cái, dùng hết sức làm cho Rambo đau đến sắc mặt trắng bệch.
“Đau không?”
“Em nếu có thể giải hận, có thể cắn nữa.”
Bạch Tuyết Thường nâng dương vật to của gã lên nắm lấy túi tinh hoàn, nắm hai quả trứng ở lòng bàn tay.
Một tay một quả dùng sức nắm, quả trứng biến dạng ở trong tay.
Rambo đau đến cả người run lên, hai chân run rẩy nhưng cố gắng đứng vững.
“Có đau hay không?” Bạch Tuyết Thường lộ ra ánh mắt tàn nhẫn.
“Không…!đau…” Sắc mặt Rambo trở nên tái xanh, hàm răng cắn vào nhau vang ken két.
Khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Tuyết Thường, hai tay nắm chặt tinh hoàn của gã.
Hai quả trứng ở trong tay trở nên đỏ sậm.
“Em cứ nắm như vậy cậu ấy sẽ vô dụng đó.” Ellen nhìn thấy không đành lòng ôm Bạch Tuyết Thường lại.
Hai quả trứng trượt ra khỏi lòng bà tay mịn màng.
Đàn ông có thân thể cao to lớn bỗng dưng quỳ trên mặt đất run rẩy.
“Anh không sao chứ?” Bạch Tuyết Thường mặc dù ghét người đàn ông này.
Nhưng không muốn bóp hư của gã.
“Hẳn là…!không có việc gì…” Tay Rambo run rẩy cầm dương vật vuốt ve một hồi cũng không cứng lên, sắc mặt càng lúc càng trắng, trán ướt đẫm mồ hôi.
Là một người đàn ông đã không còn tính năng tình dục, về cơ bản ở trong bộ lạc thuộc về phế nhân! Sắc mặt Rambo một mảnh thất vọng.
Bạch Tuyết Thường kêu gã ngồi xuống, quỳ gối giữ hai chân gã vùi đầu ngậm lấy dương vật rũ xuống kia.
Cô khẩu giao một hồi dương vật kia mới dần dần có phản ứng, cứng ở trong miệng cô, càng ngày càng thô to, dường như ngậm không hết.
Bạch Tuyết Thường nhả dương vật to đem ra: “Đi múc một chậu nước đến lau người cho tôi.” Cả người cô ướt đẫm mồ hôi.
“Dạ! Chủ nhân.” Rambo đứng dậy đáp lại, cầm theo thùng gỗ đi ra bờ sông.
Lúc múc nước, Rambo nhận tiện tắm rửa cả người, cũng gội sạch mái tóc dài một lần.
Cô nhớ trước khi bị bắt chai dầu gội Schwarzkopf đặt ở trong ba lô còn dư nửa chai.
Trong lòng thở dài, rũ mắt nhìn dương vật lúc ẩn lúc hiện của Rambo.
Thầm nghĩ vừa rồi tại sao không nhéo mạnh nó.
Sau khi lau người sạch sẽ thoải mái, Bạch Tuyết Thường ngồi lên da thú nhìn thanh niên trai tráng đi từng hàng đến, ánh mắt quét tới đếm khoảng chừng 4-50 người.
“Chia bọn họ thành ba đợt.
Buổi sáng một nhóm, buổi chiều một nhóm, buổi tối một nhóm, chia theo tuổi, ưu tiên tuổi nhỏ trước.” Bạch Tuyết Thường lạnh lùng nói.
Bây giờ cô đã có dáng vẻ của Nữ vương.
Rambo không có hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của nữ chủ nhân.
Gã chia thanh niên trai tráng thành ba đợt, nhưng chia theo nhân khẩu gia đình.
Bởi vì lúc làm tình, cha con anh em có thể nhường nhịn lẫn nhau.