Đọc truyện Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký – Chương 4: Đường Bộ Thiếu Phụ Nữ
Người đàn ông cao lớn không có tức giận cất lại đồ đạc của cô như cũ.
Bộ lạc của hắn là nữ tôn, đã nhận cô là chủ nên có dáng vẻ phục vụ chủ nhân.
Coi như hắn ngoan ngoãn! Bạch Tuyết Thường ghét nhất người khác đụng vào đồ của mình, thấy hắn thức thời nên nổi lên vài phần thiện cảm.
“Anh tên gì?” Cô dùng tiếng Anh hỏi, lặp lại nhiều lần thấy hắn mới hiểu được ý của cô.
Thật đáng buồn, rõ ràng nói chính là tiếng Anh nhưng lại không quá giống.
Dường như là loại ngôn ngữ nào đó thật thưa thớt, chỉ hơi giống tiếng Anh.
“Ưng.” Hắn chỉ chỉ bầu trời, đôi tay làm động tác bay lượn.
Sau đó hỏi: “Còn em?”
“Bạch Tuyết Thường.” Cô không biết giải thích như thế nào nên mô tả nói tuyết mùa đông.
Sau đó nói ra ba chữ Bạch Tuyết Thường.
“Bạch Tuyết!” Ưng nói bằng tiếng Trung.
Thiếu một chữ, thôi, Bạch Tuyết thì Bạch Tuyết, bất quá cái tên chỉ là ký hiệu thôi.
“Anh ở đâu?” Bạch Tuyết Thường muốn nhanh chóng trở lại xã hội văn minh, có trời mới biết đã thế kỷ 21 vẫn còn đàn ông nguyên thủy như vậy.
Chẳng lẽ dân bản địa vùng núi đều không tiếp xúc với thế giới văn minh bên ngoài ư?
“Đường Bộ.” Hắn nói.
Bạch Tuyết Thường không biết Đường Bộ là cái gì, cô chỉ biết nơi này là dãy núi Alps, móc di động ra nhìn lại một lần vẫn không có tín hiệu.
Ưng tò mò thò đầu qua.
Bạch Tuyết Thường lo lắng hắn làm hư di động mất liên lạc với thế giới bên ngoài thì phiền phức, thấy hắn muốn giật đùa nghịch trong tay vội giật lại cất kỹ.
Cặp ngực theo động tác lắc lư mê người không thôi.
Ưng nhìn đến đỏ mắt vươn đôi tay qua bóp, mỗi tay bắt lấy mỗi bên xoa bóp.
Hắn còn muốn hả? Bạch Tuyết Thường đã mỏi lưng đau chân, không có sức lực làm tiếp nên né tránh móng vuốt của hắn.
Cô lấy quần áo bên cạnh ra mặc vào.
Ưng hơi uất ức, phụ nữ Đường Bộ chưa bao giờ từ chối đàn ông cầu hoan, bà thê chủ đã chết chính là như vậy.
Chẳng sợ vừa mệt vừa vất vả cũng muốn thỏa mãn tình dục đàn ông sở hữu bên người.
Đường Bộ có ít dân cư và tôn thờ sinh sản, nam nữ làm tình là rất cao thượng.
Trên thực tế, những bộ lạc xung quanh cũng đều như vậy, đều xem việc nam nữ làm tình là vô cùng thần thánh.
Hắn nhớ tới em trai của mình.
Từ khi bà thê chủ đã chết thì thành người vô chủ, làm việc tiện nô cực ti tiện.
Còn có ba của mình đã mang theo gậy gỗ đi theo một đám tiện nô lên trên núi săn thú.
Chờ hắn dẫn Bạch Tuyết về, đàn ông có chủ nhân sẽ không bị người coi thường.
Ba và em trai nhất định có thể thẳng lưng làm người.
Bạch Tuyết là cô gái vô cùng hoàn mỹ, xinh đẹp đến nỗi ngay cả thần nữ trên bầu trời cũng mất mặt.
Không biết cô là cô gái bộ lạc nào đi lạc, may mắn hắn gặp được cô.
Từ giờ trở đi cô chính là của hắn, là của nhà bọn họ.
Trên đời này phụ nữ vốn dĩ đã thưa thớt.
Đường Bộ có hơn 100 đàn ông mới có 7 phụ nữ, trong đó có 4 người đã già không thể sinh con.
Không có phụ nữ tiến vào, không cần chờ bộ lạc khác chiếm lĩnh thì trong mấy chục năm cũng sẽ diệt vong.
Bộ lạc thiếu phụ nữ là không có hy vọng sinh tồn.
Hắn đưa Bạch Tuyết về là sẽ lập công lớn, sẽ trở thành anh hùng Đường Bộ.
Bạch Tuyết Thường không biết Ưng nghĩ cái gì, mà cũng lười để ý.
Cô tìm đồ sạc ra nạp pin cho di động muốn tìm đường về nhà, không thể để mất đi liên lạc.
Mặc dù hiện tại không có tín hiệu, rất có thể bị núi lớn chặn.
Chờ đi đến khu vực đất bằng, hoặc là đứng ở trên núi cao thì sẽ có tín hiệu.
Về phần người đàn ông tên Ưng này bất quá là vật phẩm chuẩn bị cho cô khi gặp nạn trong dã ngoại, thêm một chút hồi ức tốt đẹp.
Ngoài nó ra cái gì cũng không phải.
Ưng lấy ra hai miếng thịt khô giấu ở trong hốc cây chia cho cô một miếng lớn, còn mình ăn một miếng nhỏ.
Nguyên liệu làm thế nào mà có mùi mốc như vậy? Bạch Tuyết Thường nhíu mày đưa thịt khô trả lại cho hắn, từ trong ba lô lấy ra hai cái bánh mì, xé mở bao nilon, một cái cho hắn, một cái mình ăn.
Ưng trước nay chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy, xé một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng nhai; còn lại một nửa không muốn ăn nên nhặt một bao nilon lên gói lại một nửa miếng bánh mì, lại dùng da thú bọc nó lại.
Người đàn ông này đã chịu đựng nhiều đau khổ rồi! Còn nửa cái bánh mì cũng không dám ăn, thật đáng thương.
Bạch Tuyết Thường cầm nửa cái trong tay đưa qua.
Ưng lắc đầu, ý em ăn đi!.