Bạn đang đọc Mẫu Hậu Theo Ta Đi FULL – Chương 20: Xuất Chinh
Sở Quốc, đầu tháng ba năm Thừa Khang thứ 27, Yến Châu Bình Tề vương khởi binh tạo phản.
Trong một đêm hắn xuất ra hai mươi vạn quân tiến về Sở kinh.
Ngày 11tháng 5, ngày 13 tháng 5, Vân Châu Bình Định vương, Cẩm Châu An Quảng vương cùng lúc phân ra khở binh hưởng ứng.
Chỉ là không giống Bình Tề vương, hai vị phản vương vừa tuyên bố khởi binh liền lập tức bị đại tướng trong quân chém chết, cho nên chuyện hai vị vương gia khởi binh cũng không thực hiện được.
Năm Thừa Khang thứ 27, những ngày đầu tháng năm, Sở Hoàng phong Phiêu Kị Tướng quân Quan Định Bắc là soái, nhị Hoàng tử Sở Trạm là tiên phong, lĩnh mười vạn quân xuất chinh.
Mà bên trong Ký Châu, nơi giáp ranh với Yến Châu, Sở Hoàng sớm đã có chuẩn bị.
Lúc Bình Tề vương dẫn quân tới, đã sớm có hai mươi vạn binh mã hỏa lực tập trung chờ ở Ký Châu.
Đôi bên cùng tiến về ranh giới giữa Yến Ký* (một địa danh) và Vĩnh Thành để giao chiến.
Giằng co một lúc, khó phân thắng bại.
Ngày mồng 9 tháng 5, Sở Hoàng đến giáo trường* (nơi luyện binh hoặc là nơi đóng quân) ở phía tây kinh thành tiễn đưa chúng tướng sĩ.
Sở Hoàng mặc trên người long bào màu vàng, một thân uy nghi đứng trên đài cao.
Chủ soái Quan Định Bắc, tiên phong Sở Trạm, dẫn theo năm nghìn binh lính nghe Sở Hoàng ban bố hịch văn*( bài văn của vua quan dùng để kêu gọi, hiểu dụ tướng sĩ, nhân dân) thảo phạt phản loạn.
Lúc hịch văn được đọc xong, theo quy tắc, Quan Định Bắc được Sở Hoàng tự mình kính rượu tiễn đưa.
Tất nhiên, chủ soái Quan Định Bắc hôm nay tự nhiên là được nhận thiên ân*(ơn vua), nhưng càng hấp dẫn sự chú ý của văn võ bá quan đến tiễn đưa lại chính là người thành thành thật thật đứng làm nền phía sau Quan Định Bắc, Sở Trạm.
Sở Trạm hôm nay một thân ngân giáp*(áo giáp màu bạc), bên ngoài khoác áo choàng đỏ thẩm, đứng bên cạnh con ngựa to cao.
Vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng, tư thế hiên ngang oai hùng, tức thì biểu lo được bộ dáng tài giỏi hơn người.
So với nhị điện hạ thường ngày mặc y phục hoàng tử, vẻ mặt ôn hòa trầm tĩnh đứng trong triều, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lúc này, cả người Sở Trạm tựa hồ lộ ra thứ ánh sáng chẳng giống ai, nàng chỉ đứng ở nơi đó, liền lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Không ít ngườ thầm nghĩ trong lòng, vốn dĩ nhị điện hạ này chỉ là một kẻ vô dụng chẳng quan tâm đến thế sự, thế nhưng không nghĩ tới người này tựa hồ trời sinh chính là thích hợp trở thành một quân nhân.
Mặc vào khôi giáp, cả người liền tạo thành một bộ dáng bất đồng.
Sở Hoàng một mặt châm rượu cho Quan Định Bắc, một mặt cũng nhịn không được đem ánh mắt đặt trên người Sở Trạm vài lần.
Hiển nhiên cũng không nghĩ tới, hài tử thoạt nhìn yếu yếu ớt ớt kia, mặc vào khôi giáp lại trở nên khác trước như vậy.
Châm rượu xong, Quan Định Bắc thân là chủ soái nâng lên tửu bôi nói lời từ biệt: “Bệ hạ yên tâm, lần này thần ra trận nhất định có thể giương cờ chiến thắng.”
Sở Hoàng nghe xong tự nhiên cười to nói: “Tốt, trẫm chờ tin chiến thắng của tướng quân.”
Chờ lúc Quan Định Bắc lạy từ biệt xong, Sở Trạm mới tiến lên nói: “Phụ hoàng, nhi thần bái biệt.” Muốn tiếp cận Sở Hoàng, khi đứng trước hắn không nên nói nhiều lời.
Cũng không biết Sở Hoàng có nhìn ra điểm mất tự nhiên của nàng hay không nhưng trên nét mặt tựa hồ vẫn không có biến hóa, vẫn như cũ mang theo ý cười.
Giống với phụ thân những nhà bình thường căn dặn con cái trước khi đi xa: “Lần này con ra sa trường chinh chiến, ngàn lần phải cẩn thận.
Xung phong giết địch đương nhiên quan trọng, nhưng đừng để bản thân bị thương.”
Đại thần hai bên khó có dịp nhìn thấy một mặt ôn nhu này của Sở Hoàng.
Chỉ cho là hắn lo lắng cho Sở Trạm, vì vậy rất nhiều ánh mắt mang ý tức khác nhau đều hướng về phía Sở Trạm.
Ngược lại, tuy là đương sự nhưng Sở Trạm vẫn rất bình thản, sự lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt chẳng hề thay đổi, chỉ đặt tay lên kiếm khom người nói: “Tạ ơn phụ hoàng quan tâm, nhi thân đã biết.”
Sở Hoàng gật đầu, cũng không nói thêm lời nào.
Hắn tiến lên vài bước, một mạch đi đến vị trí phía trước đài cao, hướng về các tướng sĩ phía dưới vung tay, trầm giọng nói: “Toàn quân xuất chinh!”
Quan Định Bắc, Sở Trạm nghe vậy liền xoay người lên ngựa.
Hai người đều có động tác thành thạo giống nhau, tư thế dứt khoác mạnh mẽ.
Đợi hai người lên ngựa, ổn định thân mình xong, Sở Trạm tự giác thả chậm tốc độ cách sau Quan Định Bắc nửa thân ngựa.
Nhìn hắn giơ cao tay phải hô lớn một tiếng: “Xuất phát!!!” Sau đó cùng theo hắn phi ngựa về phía trước mở đường.
Năm nghìn tướng sĩ nghe lệnh mà đi, đội hình rõ ràng.
Lúc hành quân, ngoại trừ thanh âm rất nhỏ khi giáp trụ va chạm cùng tiếng bước chân ra thì không còn thanh âm nào khác, dể dàng thấy được quân kỷ* (kỷ luật quân đội) nghiêm ngặc đến thế nào.
Đội ngũ xuất chinh xuất phát từ giáo trường ờ thành Tây, dọc theo đường Chu Tước cuối cùng chậm rãi nối đuôi nhau ra khỏi cổng thành.
Một khắc sau khi ra khỏi cổng thành, Sở Trạm không cầm được mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng hoàng cung.
Chỉ là liếc mắt, tay bất giác nhẹ nhàng vỗ về trước ngực, ánh mắt Sở Trạm kiên định, lập tức hai chân kẹp chặc bụng ngựa quay đầu tiến về phía trước.
Cuối cùng thì nàng đã bước qua cổng thành cao to, rời đi đi Sở kinh nơi nàng đã sống gần 17 năm.
Sáng sớm hôm nay khi rời cung, nàng liền thấy một góc bạch y nấp trên thành lâu.
Nàng biết người kia đang ở nơi đó nhìn theo bản thân đi ngày một xa, cũng biết trong lòng người kia lo lắng.
Ta đáp ứng ngươi, nhất định bình an trở về thì tuyệt, sẽ không nuối lời.
***********************************************
Trích Tinh đài là kiến trúc cao nhất trong cung, cũng là nơi cao nhất Sở kinh.
Bởi vì nơi này rất cao, nếu đứng ở nơi này vào ban đêm dường như có thể chạm vào những ngôi sao trên bầu trời.
Giống như đưa tay là có thể trích tinh*(hái sao).
Còn ban ngài, đứng ở trên đài cũng có thể đem toàn bộ Sở kinh thu vào trong mắt.
Vì từ Trích Tinh đài có thể nhìn rất xa, cho nên những người trong cung không được tham dự triều chính liền đến đây để xem.
Chỉ là hôm nay tới đây lại có thêm một người từ xưa đến nay chưa bao giờ đến—Sở Quốc Hoàng hậu Diệp Tư Vũ.
Thủ vệ trên Trích Tinh đài thỉnh thoảng len lén nhìn Diệp Tư Vũ.
Vị Hoàng hậu trong truyền thuyết không được sủng ái hơn nữa lại thích xa lánh đời thường chỉ quanh quẩn trong tẩm, hỡi ơi lại xinh đẹp như vậy.
Quần áo màu trắng đứng trước gió, khuôn mặt thanh lệ* (xinh đẹp) như tiên làm cho người khác nhìn vào có cảm giác nàng sắp cưỡi gió trở về.
Chỉ thấy một cái liếc mắt kia, thị về liền yên lặng thu lại ánh mắt không dám nhìn thêm lần nữa.
Diệp Tư Vũ giống như không cảm giác được những ánh mắt dò xét kia, đôi mắt sáng ngời chỉ nhìn phương hướng cổng thành.
Từ đây nàng có thể dể dàng thu vào mắt toàn bộ đường Chu Tước, vì thế Diệp Tư Vũ cũng thấy một hàng màu đen thật dài do đoàn binh sĩ xuất chinh tạo thành kia một cách rõ ràng.
Ánh mắt của nàng quét qua hàng dài kia vài vòng.
Tuy rằng sáng sớm đã nhìn thấy tiểu tướng mặc ngân giáp cưỡi ngựa đi phía trước ra khỏi thành, nhưng nàng vẫn luyến tiếc dời đi ánh mắt.
Năm nghìn người này rời thành, trải qua trận chiến, cũng không biết bao nhiêu người có thể trở lại Sở kinh phồn hoa, lại có bao nhiêu người bị vùi lắp nơi xứ người.
Diệp Tư Vũ vẫn không nhúc nhích, nàng đứng tại Trích Tinh đài hồi lâu.
Mãi cho đến khi hàng dài tướng sĩ kia biến mất ở cổng thành, mãi cho đến khi ngự giá của Sở Hoàng từ giáo trường ở thành Tây về tới cửa cung, nàng vẫn thủy chung đứng đó không hề động.
Đây là lần đầu tiên Sở Trạm xuất chinh, cũng là lần đầu tiên hai người ly biệt kể từ khi gặp gở Sở Trạm vào đầu mùa xuân của bảy năm trước, sau đó lại nhận nàng làm con nuôi.
Tiểu tướng kia một thân ngân giáp rõ ràng vừa biến mất khỏi tầm mắt, cũng không biết sao, Diệp Tư Vũ đã bắt đầu cảm thấy tưởng niệm rồi.
Còn nhớ rõ vào khoa cử lần trước cách xa ba ngày, hài từ kia còn xấu xa làm nũng bắt bản thân nhớ nàng.
Thế nhưng lúc này đây, nàng kiên nghị nhìn mình, nói cho mình biết nàng chủ động thỉnh chiến, nói cho nàng nghe sẽ bình an trở về.
Tuy nhiên duy nhất một việc, nàng không kêu mình nhớ nàng.
Nếu nàng lúc đó có thể che giấu ẩn ý trong lòng mà tươi cười, lúc này đây nàng cũng có thể dự kiến được bản thân tưởng niệm người kia rất nhiều.
Ngày này Diệp Tư Vũ đứng ở Trích Tinh đài đến khi sắc trời dần tối.
Làm một thất sủng Hoàng hậu cũng tốt, cho dù nàng đứng trên đài cả ngày cũng không có người hỏi đến, khiến nàng có thời gian chậm rãi sắp xếp nỗi lòng phức tạm của bản thân.
Khi trời tối hẳn, Diệp Tư Vũ mới từ Trích Tinh đài trở về Phượng Nghi cung, thần sắc của nàng đã trở lại như lúc bình thường.
Nàng đáp ứng sẽ bình an trở về, như vậy nàng sẽ ở tại trong cung hảo hảo chờ nàng.
Từ trước tới này Sở Trạm chưa từng nuốt lời với nàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sở Trạm lần đầu tiên xuất chinh, lần này ly biệt không phải là một hai ngày..