Bạn đang đọc Mẫu Hậu Theo Ta Đi FULL – Chương 101: Tuyên Bố
Liên tiếp đại thắng, toàn bộ Sở quân đều phấn chấn.
Hiên nay tình thế đã nghịch chuyển, vài toà thành trước kia bị Tề Quốc tập kích bất ngờ và nội ứng đoạt đi đều đã được Quan Định Bắc thu hồi.
Sở Quốc Hoàng đế bệ hạ tự thân ra chiến trận, hơn nữa từ sau khi nàng tới Sở quân cơ hồ mỗi chiến mỗi thắng, sĩ khí Sở quân tăng cao vùn vụt.
Dưới tình huống bên này giảm bên kia tăng, Tề quân tuy chiếm ưu thế về số lượng do Sớ quân bị phân thành hai nơi, nhưng cũng dần dần trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Hơn nữa trước kia nội ứng an bày ở Sở quân tựa hồ đã bị phát hiện, Khúc Huy lần trước nhận được tin tức sai lầm do nội ứng truyền tới đã không nói, sau lại càng là tin tức hắn chết trận sa trường Hắn ở đây chắc là nội ứng).
Biết chính mình không có khả năng nói động Hoàng đế cũng ngự giá thân chinh, Khúc Huy liền chỉ có thể chính mình nỗ lực vãn hồi tình thế nguy hiểm, bất quá một chút cũng không có hiệu quả.
Để cho vị đệ nhất đại tướng Tề Quốc này trái tim băng giá chính là hắn thất bại hai trận chiến, Hoàng đế tựa hồ cũng không tín nhiệm hắn, đảo mắt đã nhận được thánh chỉ trách cứ cùng cái gọi là Giám quân đã đến tiển tuyến.
Không hề nghi ngờ, vị đệ nhất đại tướng Tề Quốc giống với Diệp Thành Cửu năm đó, đã trở thành cái đinh trong mắt Hoàng đế khi phát bệnh đa nghi.
Không nói đến Khúc Huy có giống Diệp Thành Cửu sinh lòng không phục hay không, nhưng chủ soái của quân địch nhiều thêm một người cản tay cản chân, đối với Sở Quốc mà nói, đây vẫn là một tin tức tốt.
Bên trong Sa Khâu Thành, bởi vì liên tiếp đại thắng, sĩ khí Sở Quân tăng cao, toàn bộ quân doanh đèu có mang không khí vui mừng.
Sở Trạm cùng Quan Định Bắc thương lượng một chút, cảm thấy vẫn cần chúc mừng một phen.
Vừa lúc Hoàng đế ở trước mắt, như vậy phong thưởng này nọ, không cần hồi triều mới chậm rãi luận công ban thưởng, có thể trực tiếp tiến hành rồi.
Nghi thức phong thưởng phi thường náo nhiệt.
Sở Trạm vẫn luôn ở tiền tuyến, biểu hiện của mọi người trong lòng biết rõ ràng, cho nên trận phong thưởng này không thể nghi ngờ là công chính.
Anh dũng giết địch, người được phong thưởng nhận được cái nên được, tự nhiên vui mừng khôn xiết, toàn bộ không khí quân doanh tức khắc náo nhiệt lên.
Chỉ có Quan Định Bắc.
Hắn đã là nhất phẩm Thái úy, hơn nữa trước mắt vẫn là chủ soái, con hắn cũng làm tướng quân, càng là thân tín của Hoàng đế.
Như vậy, quan gia đã quá vinh quang, cái gọi là thịnh cực tất suy, Hoàng đế hiểu rõ Quan Định Bắc cũng hiểu rõ, cho nên nhất định bị chèn ép là chuyện bình thường.
Quan Định Bắc mang binh tiến đến, có thắng có bại.
Sau đó Hoàng đế đích thân đến, quân sư bày mưu, hắn mang binh đánh thắng trận tựa hồ cũng là đương nhiên, công lao lớn nhất tự nhiên là bị Hoàng đế chiếm mất.
Ưu khuyết đểm đều có, cho nên phong thưởng ban xuống, Quan Định Bắc nhận được vẫn là tiền tài, thăng quan tiến chức gì đó liền được xem nhẹ.
Đã có một bài học, Diệp gia thi cốt chưa lạnh, biết rõ đạo lý làm thần tử nên Quan Định Bắc không muốn Quan gia trở thành Diệp gia thứ hai.
Phong thưởng của Hoàng đế truyền xuống, một ít tướng lĩnh dưới trướng còn vì hắn kêu oan, Quan Định Bắc ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Sở Trạm sớm chèn ép hắn như vậy, chứng minh nàng không không tín nhiệm hắn, ngược lại bởi vì tín nhiệm mới làm như thế, miễn cho Quan gia đứng nơi đầu sóng ngọn gió, nhanh chóng nghênh đón kết cục công cao cái chủ, thịnh cực tất suy.
So với Quan Định Bắc suy nghĩ cặn kẽ, Quan Khải hiển nhiên tuổi trẻ ngây thơ hơn.
Hắn vẫn được phong thưởng, cũng không cảm thấy cha hắn chịu uỷ khuất, cho nên trước mặt Sở Trạm vẫn cười ngây ngô như cũ.
Nghĩ vào quân doanh đã lâu cũng chưa thể uống rượu, có chút nghiện rượu liếm liếm môi, đề nghị với Sở Trạm, “Thật vất vả đánh thắng trận, không bằng uống chút rượu chúc mừng đi.” Dừng một chút, lại cười hắc hắc nói, “Hoàng đế ngự giá thân chinh, tất nhiên là phải khác ngày thường biểu hiện hoàng ân mênh mông cuồn cuộn đúng không?”
Sở Trạm nghe xong liền không biết nói gì, chưa nghe nói Hoàng đế cho uống rượu là tỏ vẻ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Bất quá ngẫm lại hiện nay đúng là thời điểm toàn quân nghỉ ngơi chỉnh đốn, cả ngày cũng không có việc gì, chúc mừng một phen còn có thể đề cao sĩ khí, kỳ thật cũng không tồi.
Vì thế nói với Quan Khải, “Muốn uống rượu không phải không thể, nhưng ngươi phải toàn quyền phụ trách.
Sa Khâu Thành không thể không có binh lính canh gác, ngươi chia người thành ba nhóm chúc mừng đi.” Nghĩ nghĩ lại thêm, “Ngàn vạn đừng để sót bất kỳ ai.”
Nhân vật nhỏ đôi khi sẽ tạo ra tác dụng lớn, đặc biệt là đang lúc khó khăn.
Sở Trạm rất rõ đạo lý này, không biết Quan Khải có hiểu rõ hay không, bất quá hắn vẫn sảng khoái đồng ý, sau đó vui tươi hớn hở chạy ra an bày.
Sở Trạm nhìn Quan Khải vui tươi hớn hở chạy đi cũng rất vui, kỳ thật nàng cũng có ý này, bất quá nay có người nói ra, lại còn nguyện ý vì hai ngụm rượu mà toàn quyền phụ trách, cớ gì nàng lại không vui chứ?
************************************************
12 tháng 7, Sở Quân đoạt lai hai toà thành cuối cùng từ tay Tề Quốc.
Đêm ngày 17 tháng 7, sau năm ngày, Sở quân cử hành một trận công yến lớn bên trong Sa Khâu Thành nơi tiền tuyến.
Trận công yến này được tổ chức ngoài trời, chính giữa đặt một đống lửa trại lớn, vây quanh đống lửa là ghế dữa, còn có rất nhiều người ngồi trên chiếu.
Sở Trạm đương nhiên vẫn ngồi trên vị trí chủ vị, mà bên người nàng ngồi gần nhất, là quân sư đại nhân được mọi người tin cậy nhất, sau đó mới là Quan Định Bắc và các tướng lĩnh.
Cho đến hôm nay, thân phận quân sư của Diệp Tư Vũ đã được mọi người đồng ý.
Đừng nhìn quân sư đại nhân văn nhược ngồi ở trên, hơn nữa động tác trong lúc lơ đãng lộ ra một chút nữ khí, nhưng người ngày có bản lĩnh thật.
Không nói đâu xa, liền nói từ sau khi vị quân sư này đến, bọn họ chưa từng bại trận nào, hơn nữa lúc đoạt thành cũng không tử thương trầm trọng như xưa, đây đủ để thắng được sự tôn trọng của tất cả tướng sĩ.
Sở Trạm không chút cố kỵ an bày người ngồi bên cạnh nàng, Diệp Tư Vũ tuy cảm thấy trong trường hợp này vị trị ngồi của mình có chút không thích hợp, bất quá nhìn ánh mắt đầy khẳng định của Sở Trạm, vẫn không nói thêm gì mà an tâm ngồi xuống.
Vẻ mặt Quan Định Bắc không có gì, nhưng lại thấy sau này không cần bộc lộ tài năng quá nhiều thì càng tốt.
Đa số trong quân đội đều là kẻ quê mùa, tướng quân đóng giữ ở biên quan nhiều năm không hề có tâm kế nhiều như những người lăn lộn trong triều.
Bất quá chỉ là vị trí ngồi uống rượu thôi, bọn họ cũng không để bụng chút nào, khó được có thể quang minh chính đại uống rượu ở quân doanh, bọn họ không có lòng suy nghĩ lung tung, nhân cơ hội uống nhiều chút mới là chuyện đứng đắn.
Vì thế về chuyện an bày chổ ngồi, không có ai truy cứu, Diệp Tư Vũ liền yên tâm thoải mái ngồi ở chổ của mình.
Sở Trạm rất vui, một bên uống rượu một bên nói chuyện phiếm với Diệp Tư Vũ, ngẫu nhiên cò có thể thừa dịp không ai nhìn đến đùa giỡn một chút.
Nhìn Diệp Tư Vũ không ngừng ném ánh mắt hình viên đạn về phía mình, Sở Trạm càng cười rạn rỡ, cảm thấy trận khánh công yến này sung sướng thập phần.
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Sở Trạm trước đứng lên nâng chén kính mọi người, mọi người đứng dậy cùng uống, sau đó khánh công yến liền xem như chính thức bắt đầu.
Nhóm quân nhân phần lớn không câu nệ tiểu tiết, trong chốc lát liền ăn uống thoả thuê, thỉnh thoảng sẽ có một vài người thân phận tương đối cao hoặc là quân công nhiều chủ động kính rượu Hoàng đế, Sở Trạm cũng phối hợp uống rượu, những người khác thì không có gan kính nàng, Sở Trạm ăn uống cũng thoải mái hơn.
Có Hoàng đế ở đó, cho dù không khí hôm nay tưng bừng, nhưng cũng không có ai có gan rót rượu cho nàng.
Khi mọi người còn thanh tỉnh cũng không có người làm chuyện khác thường, ngay cả Diệp Tư Vũ ngồi gần Sở Trạm, những người này cũng buông tha nàng, không dám đi kính rượu.
Bất quá tình huống này cũng không kéo dài lâu, qua một đoạ thời gian, nhóm gia hoả trực tiếp cầm bình rượu há mồm rót vào liền có chút say.
Uống rượu một lát, lúc Sở Trạm đang cùng Diệp Tư Vũ mắt đưa mày lại, một tướng quân mặc giáp đen liền xách bình rượu lại.
Hắn trừng ánh mắt đang say mông lung, đặt vò rượu lên bà trước mặt Diệp Tư Vũ một cái bang, ồm ồm nói, “Quân sư, lão Lưu ta là một người thô tục, không biết ăn nói.
Bất quá ta bội phục ngươi, ngươi để cho thuộc hạ binh lính của lão Lưu ta có thể trở lại, vì cái này, lão Lưu hôm nay kính ngươi một ly.”
Diệp Tư Vũ ngẩn người nhìn vò rượu lớn màu đen trước mặt.
Tửu lượng của nàng không tốt, trước mặt vị này hiển nhiên đã uống nhiều, ngay cả Hoàng đế đang ngồi bên cạnh cũng bị hắn bỏ qua, có thể thấy hắn đã say không biết đường rồi.
Một khi đã vậy, hắn nói một ly là bao nhiêu? Sẽ không để nàng giống bọn họ cầm bình rượu uống đi?
Bên cạnh còn có rất nhiều người thanh tỉnh, lúc này đều hướng ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
Nhìn hai người rõ ràng đang nói chuyện phiếm, giở phút này bị lão Lưu đánh gãy đang ngẩn người, trong lòng nhịn không được vì tên gia hoả này lau mồ hôi.
Chờ lúc thấy rót rượu vào bát to, bộ dáng muốn đưa cho quân sư, không biết có bao nhiêu người muốn lập tức xông lên đánh ngất hắn kéo ra.
Quân sư đại nhân văn nhược, hơn nữa vừa rồi không thập phần bất an nhìn chằm chằm bình rượu ngây người, là người bình thường liền có thể đoán được tửu lượng của nàng không tốt.
Vạn nhất bị một chén rượu của gia hoả này làm té xuống bàn, vậy không phải việc thú vị gì.
Diệp Tư Vũ nhìn động tác của lão Lưu, cả khuôn mặt đều bắt đầu biến thành màu đen, trời biết một chén rượu lớn kia uống vào bụng rồi nàng còn đứng được không? Hơn nữa dưới tình huống như vậy, bầu không khí như thế, nàng có muốn cự tuyệt cũng không được, quá đắc tội người a.
Sau đó vui mừng chính là, lúc lão Lưu đưa bát to qua, không cần nàng cầu cứu, Sở Trạm đã thực tự giác cản giúp nàng.
Sở Trạm cản rượu cũng không ảnh hưởng thân phận, trực tiếp nhận rượu từ tay lão Lưu, cười nói, “Tửu lượng của quân sư không tốt, uống không được nhiều như vậy.
Chi bằng trẫm thay nàng uống vậy.” Nói xong giơ tay uống.
Vừa nghe lời này, không nói người phía dưới đều ngây ngẩn, lão Lưu bên cạnh uống đến sắp ngất cũng trừng lớn mắt.
Tay vẫn còn duy trì động tác đưa rượu, nhìn Sở trạm tiếp nhận rượu rồi không chút do dự một ngụm uống hết, vô cùng hào khí.
Tâm can già nua nhịn không được run rẩy.
Hắn là một cái tướng quân nho nhỏ ở biên quan, tam phẩm mà thôi, ở kinh thành cũng không là gì, hôm nay, hắn cư nhiên thành công rót cho Hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng một bát rượu to.
Thanh tỉnh vài phần lão Lưu đã rõ, bát rượu hôm nay tuyệt đối xem như đã kính xong, tuy mục tiêu của hắn rõ ràng không phải Hoàng đế bệ hạ, nhưng Hoàng đế bệ hạ nhất định không thích uống rượu này, chỉ vì quân sư mới không thể không uống thôi.
Thế nhưng Sở Trạm không để ý nhiều, nàng vẫy vẫy tay đuổi đi tên gia hoả có gan đi lên chuốc rượu kia.
Sau đó cười vang nói, “Quân sư uống rượu không được, các vị tướng quân nếu muốn kính, vậy để trẫm thay nàng uống.”
Lời này vừa nói ra, phía dưới tức khắc trầm mặc một lát, không ít người lập tức trở nên nóng lòng muốn thử.
Bất quá còn không đợi bọn họ hành động, liền bị một ánh mắt của Quan Định Bắc ngăn lại.
Các tướng quân không dám lại lên kính rượu, nhưng phía dưới lại dần dần vang lên đủ loại nghị luận.
Không cần đoán cũng biết, nội dung nghị luận của những người này tất nhiên là quân sư rốt cuộc có thân phận gì, Hoàng đế vì sao lại chắn rượu cho nàng? Nhiều chuyện không phải chỉ có nữ nhân mới có, nam nhân nhàm chán cũng tương tự.
Trong lòng Quan Định Bắc cũng có suy đoán cũng có nghi hoặc, bất quá loại sự tình này hiển nhiên không phải do bọn họ chủ động hỏi, vì thế cưỡng chế lòng hiếu kỳ.
Đang muốn lên tiếng ngăn lại các bộ hạ uống rượu xong nhiều lời, thậm chí nói lỡ gặp phải tai hạo, lại không ngờ Sở Trạm đã nghe được lời bọn họ nói, thậm chí nàng vốn đang chờ giờ khắc này.
Giơ tay, ngăn lại động tác đứng lên của Quan Định Bắc, vì thế Quan Định Bắc vừa nhấc mông lại phải ngồi xuống ghế lần nữa.
Sở Trạm cười sang sảng, dùng nội lực phát ra âm thanh có thể truyền khắp nơi, “Các ngươi nói gì trẫm đều nghe thấy, không phãi muốn hỏi vì sao trẫm thay quân sư uống rượu sao? Trẫm cũng không gạt các ngươi.
Rượu, các ngươi thích rót cho ai cũng được, trẫm mặc kệ, bất quá quân sư không được.
Quân sư của các ngươi, trẫm cần thiết che chở, bởi vì nàng sẽ là Hoàng hậu tương lai của trẫm.”
Đoàng một tiếng, phảng phất một giọt nước rơi xuống vậy, tin tức này quá đột ngột cũng quá kinh khủng, toàn bộ không khí khánh công yên gần như bị phá tan.
Ngay cả Quan Định Bắc, tá cả mọi người đều trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Sở Trạm hiểu rõ cười cười, đứng dậy đồng thời kéo Diệp Tư Vũ, sau đó trước mặt bao người tháo xuống mặt nạ bạch ngọc trên mặt Diệp Tư Vũ.
Dưới mặt nạ, vẫn là gương mặt mỹ lệ, mang theo nụ cười nhàn nhạt ôn hoà, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nàng xoay đầu, cùng Sở Trạm bón mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người nồng đậm tình yêu làm tất cả mọi người thấy được rõ ràng.
Sở trạm vươn một bàn tay về phía nàng, Diệp Tư Vũ đạm nhiên cười sau đó giơ tay nắm tay nàng, Sở Trạm lại lần nữa trịnh trọng tuyên bố, “Nàng, sẽ là Hoàng hậu của trẫm.”
Một khắc mặt nạ trên mặt Diệp Tư Vũ được gỡ xuống, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là nhẹ nhàng thở ra.
Nguyên lai quân sư đại nhân là nữ tử a, làm hại bọn họ cho rằng bệ hạ nhà mình muốn học theo hôn quân tiền triều đoạn tụ.
Chờ thở ra xong, những người này nhìn mặt Diệp Tư Vũ mới rốt cuộc phát hiện, nguyên lai quân sư đại nhân của bọn họ lại là một cái đại đại mỹ nhân.
Bệ hạ thích mỹ nhân là bình thường, cưới quân sư đại nhân mưu kế chất chồng này hiển nhiên cũng là chuyện tốt.
Các tướng sĩ đã đối Diệp Tư Vũ sinh ra cảm giác kính yêu thực tự nhiên tiếp nhân tuyên bố của Hoàng đế vừa đưa ra, không khí thậm chí bởi vậy lại lần nữa tăng cao.
Lần này không cần Quan Định Bắc trừng mắt, không ít tướng quân đã xách bình rượu xông lên.
Sở Trạm nhìn Diệp Tư Vũ cười híp mắt.
Rốt cuộc có thể chính đại quang minh đứng trước người ngoài tuyên bố quyền sở hữu khiến tâm tình nàng rất tốt, tuy rằng rất nhanh đã bị đủ loại vò rượu bao phủ, Sở Trạm vẫn như cười thực thoả mản, thậm chí ai đến cũng không cự tuyệt.
Nàng một tay gắt gao lôi kéo tay Diệp Tư Vũ mười ngón đan nhau như cũ, một tay tiếp nhận một vò rượu ngửa đầu mở miệng uống xuống một ngụm lớn.
Sở Trạm đã từng ở quân doanh nhiều năm đương nhiên biết rõ nên ở chung với quân nhân như thế nào, tửu lượng của nàng không tệ, nên uống rất sảng khoái hào sảng, tự nhiên chiêm được hảo cảm của rất nhiều người.
Tâm tình rất tốt tạm thời không luận thân phận, Sở Trạm vui vẻ uống, dưới sự xui khiến của một đám người thậm chí còn hôn mặt Diệp Tư Vũ trước mắt bao người.
Tuy lễ giáo ở Sở Quốc lúc đó không đến mức quá nghiêm ngặt, nhưng trước mặt người ngoài làm loại động tác thân mật này hiển nhiên có chút quá.
Diệp Tư Vũ đỏ bừng mặt, âm thầm dùng ngón tay thon dài xinh đẹp đến gần phần thịt mềm mại bên hông của Sở Trạm, sau đó lén lút nhéo một chút da thịt, rồi xoay một vòng 360 độ.
Sở Trạm đang uống rượu tức khắc đau đến hít vào một hơi, bị rượu làm sặc đến thiếu điều rơi lệ.
Lúc cúi đầu trộm dùng cặp mắt lưng tròng tội nghiệp nhìn chằm chằm Diệp Tư Vũ, rốt cuộc đổi lấy một cái xem thường, thịt bên hông mới được giải thoát.
Sau đó Sở Trạm cũng không dám trêu chọc Diệp Tư Vũ trước mặt người ngoài, nàng chỉ ôm bình rượu cùng người khác uống vui vẻ.
Đêm nay Sở Trạm tựa hồ đã hoàn toàn buông xuống thân phận gông cùm xiềng xích, một chút cũng không có sự uy nghi của đế vương, nàng vừa cùng gười khác uống rượu vừa cười như đứa ngốc mới cưới được tức phụ.
Có lẽ tất cả mọi người đều uống say, lúc này ngược lại có vẻ thân cận, liền không phân biệt lớn nhỏ, cả buổi khánh công yến ồn ào đến gà bay chó sủa.
Một canh giờ sau khánh công yến kết thúc, khắp nơi liền chẳng còn mấy ai có thể đứng lên, không biết bao người đã uống tới lăn dưới bàn.
Đuơng nhiên, Diệp Tư Vũ được Sở Trạm che chở vẫn không uống chút rượu nào, chỉ là khi nàng thanh tỉnh đỡ Sở trạm đã uống say không biết trời trăng rời đi, trên mặt ngoài bất đắc dĩ chỉ có bất đắc dĩ.
Lời của tác giả: Sở Trạm khoe khoang tuyên bố: Đây là tức phụ của ta~
Lời của editor: Mọi người thở phào sợ bệ hạ nhà mình đoạn tụ mà có ngờ đâu hai đoá bách hợp đang nở rộ trước mặt:)))).