Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 87


Đọc truyện Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc – Chương 87

Editor: Vanny

Tới khi người của Thẩm gia xuống hết xe ngựa, lão thái gia đi trước dẫn đầu, Thẩm đại lão thái gia lập tức lên trước nghênh đón, khuôn mặt vốn nghiêm túc cũng nở nụ cười. Thẩm đại lão thái gia tiến lên trước nắm lấy bàn tay lão thái gia: “Hai huynh đệ chúng ta đã hai mươi năm chưa gặp mặt rồi. Ôi, thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt cái đều con cháu thành đàn hết rồi.”

Lão thái gia nhìn huynh trưởng đã lớn tuổi của mình, vẫn là từ trên gương mặt đầy nếp nhăn nhớ lại hình bóng trong ký ức năm nào, cũng không khỏi cảm tthán: “Đại ca nói đúng, còn không phải sao, nháy mắt đã già cả rồi.”

Thẩm đại lão thái gia cũng cảm thán theo một tiếng, nhìn đại gia đình phía sau lão thái gia, vội nói: “Được rồi, mau vào trong thôi, vào trong rồi hai hhuynh đệ già cả chúng ta cùng nhau ôn chuyện cũ.”

Đại gia đình lục tục tiến vào, Mẫu Đơn nhìn đại lão phu nhân và đại lão gia trong đám người, còn có Tạ di nương, Thẩm Tuệ Bảo, nhận thấy bọn họ dường như có chút khinh thường, hiển nhiên cũng không hiểu tại sao đại lão thái gia lại phải đối xử với chi này của Thẩm gia như vậy.

Trong đám người, Thẩm Tuệ Cẩm đi chậm từ từ rớt lại phía sau, không bao lâu liền tới bên cạnh Mẫu Đơn. Muội ấy nhịn không được cười cười với Mẫu Đơn, nhỏ giọng gọi tiếng Mẫu Đơn tỷ.

Mẫu Đơn cũng cười cười với muội ấy, nhỏ giọng nói bên tai muội ấy: “Tỷ đã mua cho muội hai món trang sức làm quà cưới. Áo cưới của muội cũng thuận tiện đem qua luôn, lát nữa muội về phòng thử một chút.”

Bọn họ nhỏ giọng nói chuyện. Đại lão thái gia và lão thái gia ở phía trước cũng không rảnh rỗi. Đại lão thái gia vốn thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai của lão thái gia: “Những chuyện trước kia ta đều biết rồi. Bà vợ già nhà ta hồ đồ rồi, xin lão đệ đừng trách.”


Lão thái gia biết chuyện mà lão nói là chuyện của Mẫu Đơn và Chu Dật Lâm, không khỏi nói: “Không sao, không sao, đều là chuyện nhỏ, đều là bọn vợ già làm ầm lên, đây đâu tính là chuyện lớn gì.”

Sắc mặt đại lão phu nhân ở phía sau hơi khó coi, nhưng người làm chủ một nhà đã về rồi, cũng không có phần bà ta tuỳ tiện nói chuyện.

Đến khi tới viện đãi khách, Thẩm đại lão thái gia cho toàn bộ những người bên này làm quen lại một lần, rồi mới để bọn họ tự do sau. Lúc này Mẫu Đơn mới theo Tuệ Cẩm về khuê phòng của muội ấy. Mẫu Đơn bảo Tư Cúc mở bao y phục ra, lộ ra áo cưới ở bên trong, lại đưa hai món trang sức mua mấy hôm trước ra cho Tuệ Cẩm. Muội ấy cười tít mắt nhận lấy: “Mẫu Đơn tỷ, đa tạ tỷ nha. Tỷ không biết đâu. Mấy bữa trước muội buồn muốn chết, nghĩ tới phụ thân đối xử với muội như vậy, có thể cho bao nhiêu đồ cưới chứ. Đúng như dự đoán, phụ thân muội không chịu đưa tiền ra, vẫn là từ phần hồi môn còn lại của mẫu thân muội lấy ra một số ruộng đất cửa tiệm cho muội, còn có phần dành dụm của mẫu thân muội trong mấy năm nay đều đưa hết cho muội.”

Mẫu Đơn cũng biết Thẩm Hạo Quốc thiên vị vô cùng. Hơn nữa Tuệ Cẩm là hạ gả, ông ta có thể đưa tiền ra mới là lạ đó, nhưng mà khẳng định là có gì đó thay đổi, nếu không thì Tuệ Cẩm cũng sẽ không cười như vậy, quả nhiên lại nghe Tuệ Cẩm tiếp tục kể: “Không ngờ hôm qua sau khi tổ phụ trở về, nghe nói chuyện này, nổi trận lôi đình rất lớn. Sau đó lại bảo phụ thân muội và tổ mẫu móc ra một khoản tiền, chuẩn bị đồ cưới gấp trước khi xuất giá.”

Mẫu Đơn hơi kinh ngạc, xem ra Thẩm đại lão thái gia này vẫn là người thông minh, chắc không đến mức như đại lão phu nhân đâu nhỉ.

Tuệ Cẩm vừa nói vừa sai nha hoàn đóng cửa phòng lại, cẩn thận mở áo cưới ra. Đỏ mặt nhìn áo cưới đỏ tươi, lại sai nha hoàn giúp mình thay áo, mặc thử áo cưới.Ttuệ Cẩm ở bên phía bình phong thử áo cưới, lại nói: “Đúng rồi, Mẫu Đơn tỷ, còn có chuyện này. Mấy hôm trước không phải nói phải tuyển tú sao? Vốn chuyện này không có rơi trúng đầu Tuệ Bảo đâu, phải chọn dòng chính nữ trong phủ trước. Mặc dù muội đã đính hôn nhưng Tuệ Hương của nhị phòng là dòng chính nữ, vẫn chưa đính ước, theo lý mà nói chuyện tuyển tú này phải rơi xuống đầu Tuệ Hương mới đúng. Chỉ là phụ thân muội không biết làm sao đã xin được lão phu nhân bên kia rồi, muốn cho Tuệ Bảo nhập cung tuyển tú, nói rằng dung mạo của Tuệ Bảo xuất sắc hơn chút, thế mà lão phu nhân cũng đồng ý rồi, cuối cùng cũng không biết đã tốn bao nhiêu ngân lượng, chuyện này liền chọn Tuệ Bảo. Mẫu Đơn tỷ tỷ không biết đâu, mấy ngày nay nha đầu Tuệ Bảo kia kiêu căng biết bao, cái mũi cũng sắp hếch lên trời rồi!” Nói tới chuyện này Tuệ Cẩm liền tức giận, vẫn còn chưa bắt đầu tuyển tú, có thể được chọn hay không còn chưa chắc, Tuệ Bảo này liền coi bản thân thành nương nương rồi, nhìn ai cũng không vừa mắt.

Mẫu Đơn liền đoán bên này nhất định là Tuệ Bảo, quả nhiên như vậy, coi như được chọn thì sao chứ, sau này thiên hạ phải đổi hoàng đế rồi, đủ cho ả khóc thét. Chuyện này nàng cũng không tiện nói cho Tuệ Cẩm nghe, chỉ nói: “Tuyển tú nghiêm ngặt, có thể được chọn hay không còn chưa chắc. Nếu như muội ấy không được chọn, chẳng phải là muốn muội ấy khóc chết luôn hay sao.”

Tuệ Cẩm có chút chần chờ: “Dung mạo kia của Tuệ Bảo muốn rớt tuyển cũng khó.”


Mẫu Đơn chỉ nói: “Chuyện này ai cũng nói không chừng.”

Đợi sau khi Tuệ Cẩm thay xong áo cưới từ bên trong bước ra, nha hoàn ở bên cạnh đều ngẩn ra: “Cô nương, cô nương đẹp quá. Bộ áo cưới này thật sự rất đẹp.”

Thẩm Tuệ Cẩm cũng cảm thấy bộ áo cưới này thật sự quá đẹp rồi. Áo cưới của bất kỳ cô nương xuất giá nào trước kia đều không sánh kịp với bộ áo cưới mà mình đang mặc trên người này. Muội ấy quay đầu cười nói với Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ, tới ngày muội xuất giá, không biết có bao nhiêu cô nương sẽ ngưỡng mộ muội đây, bao nhiêu cô nương sẽ thăm dò áo cưới của muội được mua từ tiệm y phục nào. Tới lúc đó tiệm y phục kia của tỷ sẽ bận tới tối mắt tối mũi.”

Mẫu Đơn nhìn bộ áo cưới trên người Tuệ Cẩm, cười nói: “Quy trình chế tác bộ áo cưới này rất rườm rà. Bộ áo cưới này của muội phải dùng tới thời gian hai tháng để hoàn thành, cắt may, thêu thùa đều rất phiền phức. Tới lúc đó áo cưới này của ta sẽ phải tăng giá rất cao đấy, một ngàn lượng bạc một bộ, hoặc là có ngân lượng cũng mua không được.” Nói ra thì nàng quả thật muốn thừa dịp Tuệ Cẩm thành thân mà quảng bá một chút áo cưới trong tiệm y phục của nàng. Lại nói giá cả cũng rất hợp lý, quả thật dự tính là một ngàn lượng một bộ. Áo cưới này dùng loại gấm hồng ngọc vô cùng đắt đỏ để cắt may, lại thêm công đoạn chế tác rườm rà thì một ngàn lượng quả thật không đủ. Hơn nữa các cô nương thế gia xuất giá, một bộ áo cưới một ngàn lượng cũng không phải mua không nổi.

Thẩm Tuệ Cẩm sửng sốt một hồi, lại cúi đầu nhìn áo cưới trên người mình, nói lẩm bẩm: “Vậy chẳng phải mình mặc 1000 lượng lên người sao.”

Mẫu Đơn nở nụ cười, tới khi Tuệ Cẩm thay áo cưới ra thì nha đầu bên ngoài vào báo, nói là sắp tới giờ dùng bữa, mời các cô nương mau qua.

Lúc hai người qua tới, trong sảnh đã bày xong tiệc rượu. Các cô nương Thẩm gia ngồi một bàn, các thiếu gia một bàn, các lão gia một bàn, các phu nhân và thiếu phu nhân một bàn. Tới khi Mẫu Đơn và Tuệ Cẩm ngồi xuống, Thẩm Tuệ Bảo ngồi bên cạnh nhịn không được nở nụ cười đắc ý với Mẫu Đơn, cười nói: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, chuyện chén trà mấy hôm trước là muội không cẩn thận đổ lên người tỷ, mong tỷ tỷ tha thứ cho muội.”

Mẫu Đơn dịu dàng cười cười: “Muội muội yên tâm, tỷ sẽ không trách muội muội đâu.”


Nụ cười của Thẩm Tuệ Bảo dừng một chút, lại nhịn không được cười nói: “Tỷ tỷ, tỷ có nghe nói tới chuyện tuyển tú trong cung không? Bên phía tỷ tỷ đã chọn ra ai chưa?”

Lời này vừa dứt, một cô nương diện mạo thanh tú bên cạnh nhịn không được hừ mạnh một tiếng. Mẫu Đơn nhìn thoáng qua cô nương đó, nhớ ra cô nương đó là dòng chính nữ của nhị phòng Tuệ Hương. Nhị phòng có tổng cộng ba nữ, một nam, chỉ có tứ cô nương Thẩm Tuệ Hương này là dòng chính, hai cô nương còn lại là dòng thứ. Mẫu Đơn liền nhớ lúc nãy Tuệ Cẩm hình như có nói qua vốn là tứ cô nương Tuệ Hương này được chọn nhập cung tuyển tú ở trong phòng.

Xem ra tứ cô nương Thẩm Tuệ Hương này rất căm giận Thẩm Tuệ Bảo rồi.

Nói ra thì, bốn lão gia đều là con ruột của Thẩm đại lão phu nhân, nhưng người mà đại lão phu nhân yêu thương nhất lại là đại lão gia của đại phòng. Nguyên nhân chủ yếu là sau khi sinh ba vị lão gia tiếp theo thì đều được Thẩm lão thái quân đã qua đời nuôi bên cạnh nhiều năm. Cho nên tình cảm của Thẩm đại lão phu nhân đối với bọn họ cũng không sâu sắc bằng đại lão gia.

Mẫu Đơn cười nói: “Chúng ta và muội muội đều cùng một nhà, đều là Thẩm gia, cho nên xem xem bên muội muội đã chọn được ai chưa, nếu đã chọn được rồi thì tụi tỷ bên này liền thôi vậy.”

Thẩm Tuệ Bảo vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt ngày càng tươi. Ả dùng khăn tay che miệng, gương mặt e thẹn nói: “Phụ thân đã xin phép quan phủ rồi, chọn muội đi tuyển tú.”

Mẫu Đơn cười càng ngày càng dịu dàng: “Vậy thật sự chúc mừng muội muội rồi, hy vọng sau này muội muội thành nương nương rồi thì đừng quên các tỷ muội Thẩm gia chúng ta đấy.”

Tuệ Bảo cười càng ngày càng thẹn thùng: “Đó là đương nhiên rồi, mọi người đều là tỷ muội Thẩm gia mà.”

Đang nói, bỗng bên kia vang lên tiếng đập bàn rầm rầm. Mọi người quay đầu nhìn qua, chỉ thấy ở trên bàn của các lão gia, Thẩm đại lão thái gia phẫn nộ đầy mặt nhìn qua bàn của các phu nhân: “Còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì. Một di nương, một con nô tỳ mà cũng dám ngồi cùng bàn với các phu nhân sao! Ai cho phép vậy? Vương thị, đây là cách bà quản lý việc nhà sao?”


Vương thị là họ của Thẩm đại lão phu nhân.

Mọi người đều nhìn qua bàn của các phu nhân, quả nhiên trông thấy Tạ di nương ngồi kế bên Tiền thị. Cả bàn đều là các phu nhân và thiếu phu nhân, chỉ có Tạ di nương là một di nương, bị Thẩm đại lão thái gia nói như vậy, cả mặt Tạ di nương đều thay đổi, hoảng hoảng hốt hốt đứng dậy, đứng ở phía sau Tiền thị, rơi nước mắt, liên tục quay đầu nhìn Thẩm Hạo Quốc.

Mẫu Đơn cũng cảm thấy đầu óc của đại lão gia và Tạ di nương có phải bị úng nước rồi hay không, để một di nương ngồi cùng bàn trong trường hợp như vậy, nhìn xem di nương của nhị phòng tam phòng, đều thành thành thật thật đứng ở phía sau phu nhân hầu hạ.

Sắc mặt đại lão gia Thẩm Hạo Quốc cũng có chút khó coi, không ngờ phụ thân lại cho nữ nhân mà ông yêu thương nhất xem sắc mặt trong thời điểm này, không khỏi nói với Thẩm đại lão thái gia: “Phụ thân, đã bao nhiêu năm rồi, Tạ di nương vẫn luôn ngồi cùng bàn ăn cơm, vậy có sao đâu.”

Thẩm đại lão thái gia tức tới mặt đỏ tía tai, dùng lực đập bàn bốp bốp bốp: “Nghiệt tử, nghiệt tử, ngươi còn mặt mũi nói sao, để một di nương ngồi cùng bàn ăn cơm. Chuyện này mà xảy ra ở thượng kinh, để người dưới tâu lên ngươi là một người sủng thiếp diệt thê, sẽ liên luỵ tới toàn bộ Thẩm gia đấy…” Nói xong lại quay đầu nhìn Thẩm đại lão phu nhân: “Nếu bà đã quản lý việc nhà như vậy, ta thấy bà vẫn nên giao lại quyền quản lý việc nhà sớm một chút, cho vợ lão đại đi quản lý là được rồi.”

Sắc mặt Thẩm đại lão phu nhân thay đổi lập tức, không thể tin nhìn Thẩm đại lão thái gia: “Lão gia…. Ông,”

Thẩm đại lão thái gia mệt mỏi vẫy vẫy tay, ngồi xuống chỗ: “Cứ làm như vậy đi, ngày mai chìa khoá khố phòng, sổ sách gì đó, toàn bộ đều gia cho vợ lão đại là được rồi.”

Sắc mặt Thẩm đại lão phu nhân khó coi, thở hổn hển mấy hơi, ngồi xuống cái gì cũng không chịu nói. Tạ di nương ở bên kia nhỏ giọng bắt đầu khóc. Sắc mặt Thẩm Hạo Quốc cũng hơi khó coi, chỉ là phụ thân đã lên tiếng, ông cũng không dám nói thêm gì nữa.

Hết chương 87.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.