Đọc truyện Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc – Chương 140
Editor: Vanny
Lúc Mẫu Đơn mở mắt chỉ cảm thấy sự lắc lư của xe ngựa, sắc trời bên ngoài sáng trưng.
Nàng cử động cơ thể, phát hiện đã bị người ta trói chặt.
Đầu óc lập tức tỉnh táo lại.
Nàng nhớ lại tối qua lúc nàng đang định đi ngủ, sau khi nàng vào phòng thì ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.
Sau đó thì cả người rơi vào hôn mê, xem ra trước mắt dường như nàng đã bị ai đó bắt cóc? Nhưng mà rốt cuộc là ai đây?
Xe ngựa bên ngoài vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Nàng biết bản thân không thể hoảng loạn vào lúc này.
Chuyện lần này hình như có hơi không đúng.
Mấy thân vương không thể bắt nàng được.
Binh lực của mấy thân vương đều bị Yến đế thu hồi lại không ít, bắt nàng là một chuyện phí sức mà không có kết quả tốt.
Nàng nhìn xuyên qua màn che thấp thoáng thấy sắc trời bên ngoài, đoán chừng đã tới buổi trưa rồi, nói cách khác là nàng đã hôn mê hơn mấy canh giờ rồi, chỉ sợ là đã ra khỏi Bình Lăng.
Đường xung quanh hơi vắng, có thể trông thấy không ít núi lớn.
Tới khi sắc trời bên ngoài đã tối thì xe ngựa mới dừng lại, sau đó có người vén rèm xe lên ném ấm nước và lương khô vào.
Mẫu Đơn áp xuống sự hoảng loạn trong lòng, nói khẽ: “Tay chân ta còn đang bị trói, có thể giúp ta nới ra trước không.”
Người nọ xốc rèm xe, nhảy vào trong xe ngựa giúp nàng cởi trói.
Mẫu Đơn tiện thể nhìn ra ngoài, đều là những người có thân hình cao lớn, không nhìn rõ mặt mũi, cũng nhìn không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người, giúp nàng cởi trói là một nam nhân có tướng mạo bình thường, sau khi cởi trói cho nàng liền nhảy xuống xe ngựa.
Mẫu Đơn ăn xong lương khô, lại uống nước xong.
Người nọ lại nhảy lên xe ngựa trói nàng lại.
Qua liên tục mười ngày, nàng không biết những người này muốn dẫn nàng đi đâu, chỉ biết rằng càng ngày càng hẻo lánh.
Những người này cũng không nói chuyện với nàng.
Một ngày ba bữa sẽ cởi trói cho nàng, để nàng giải quyết việc ăn uống vệ sinh sau đó thì trói lại nhốt vào xe ngựa.
Cả đoạn đường bọn họ đều không qua đêm ở khách điếm mà chỉ ở vùng hoang vu hẻo lánh.
Mới đầu trong lòng nàng cũng coi như trấn tĩnh nhưng đã qua mười ngày, trong lòng nàng càng ngày càng không nắm chắc, cũng bắt đầu hoảng loạn.
Từ sau khi biết Mẫu Đơn bị bắt cóc thì tính tình cả người Yến đế càng ngày càng nóng nảy, hơi có chút không thuận lợi liền có đại thần gặp nạn.
Hơn nữa chuyện này hắn căn bản không thể trắng trợn xuất binh đi điều tra, chỉ có thể phái ám vệ và một số thị vệ đi âm thầm điều tra, chỉ là ba ngày sau vẫn chưa có bất kỳ kết quả nào.
Cả người hắn càng ngày càng âm trầm.
Sau khi màn đêm buông xuống hắn trở về điện Phúc Ninh, nhìn dáng vẻ ngây thơ của hai đứa con, tâm trạng hắn càng ngày càng tồi tệ, cũng càng ngày hoảng loạn.
Vệ Hề Nguyên đã bắt đầu hỏi khi nào mẫu hậu về.
Yến đế khàn giọng dỗ con xong lúc này mới qua thư phòng.
Thư phòng này đặc biệt vì nàng mà xây nên, được bố trí ở trong phòng, ngăn thành một không gian nhỏ, trong đó là tập hợp các bộ sách ly kỳ cổ quái mà nàng hay đọc.
Hắn đi tới cái ghế dựa bọc da hồ ly trắng, nhìn án thư trống rỗng, trong lòng hối hận không thôi, oán trách bản thân tại sao hôm đó phải tức giận, tại sao không sớm dỗ dành nàng.
Nếu như sớm dỗ nàng thì nàng sẽ không xuất cung, cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Yến đế thơ thẫn ngồi trong thư phòng, ánh mắt rơi xuống hộc tủ dưới án thư.
Nhìn cái hộc tủ bị khoá, hắn chợt nhớ tới hơn một năm trước nàng nói muốn tặng quà cho mình, khi đó nói là vẫn chưa hoàn thành, hắn thấy nàng khoá nó lại trong này.
Chuyện này hắn vẫn luôn ghi nhớ, chỉ là sau đó thấy nàng không nói, nghĩ rằng có phải nàng đã quên rồi không, trong lòng vẫn thầm tức giận một khoảng thời gian.
Trước mắt… hắn nhẹ nhàng dùng lực ở tay, cái khoá đã rắc một cái rơi xuống, từ từ mở hộc tủ ra, hắn nhìn thấy cái ống giấy mà lúc trước đã thấy qua.
Cầm ống giấy từ từ mở ra, rút ra tờ giấy Tuyên Thành ở trong đó.
Giấy Tuyên Thành còn chưa mở ra, chỉ có thể thấy hình vẽ một vài thứ lờ mờ bên trong.
Tới khi trải xong tờ giấy Tuyên Thành nhìn thấy thứ vẽ trên đó.
Trong chốc lát, cả người hắn đột nhiên ngẩn ra, dần dần, khoé môi nhếch lên thành nụ cười khổ.
Hắn vẫn luôn biết nàng có chuyện giấu mình, nàng không nói, hắn cũng không muốn ép nàng.
Nhìn bản vẽ này, hắn biết nàng không hề quên mất món quà này, chỉ là chưa nghĩ ra làm sao nói cho hắn biết chuyện của bản thân mà thôi.
Hắn nghĩ Mẫu Đơn nàng thật khờ.
Chớp mắt lại mười ngày nữa trôi qua, Mẫu Đơn đã ở trong xe ngựa chòng chành 20 ngày.
thời tiết càng ngày càng lạnh.
Trên xe ngựa chỉ có một cái chăn trải giường, lúc tối che lên người vẫn còn lạnh vô cùng.
Khi thời gian lại trôi qua hơn nửa tháng, cả người nàng đã gầy đi nhiều.
Hơn một tháng này, người bên ngoài không
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.