Đọc truyện Máu của Olympus – Chương 26- 58 (Hết)
Chương 56. Nico
LÚC BÌNH MINH, CẬU VẪN THỨC khi ai đó gõ cửa.
Cậu xoay lại, nhận ra một gương mặt với mái tóc vàng hoe, và trong một giây bẻ đôi cậu nghĩ đó là Will Solace. Khi cậu nhận ra đó là Jason, cậu thất vọng. Sau đó cậu cảm thấy giận dữ với bản thân vì cảm thấy như thế.
Cậu chưa nói chuyện với Will từ trận chiến. Những đứa con nhà Apollo quá bận rộn với những người bị thương. Ngoài ra, Will có lẽ đổ tội cho Nico vì điều đã xảy ra với Octavian. Tại sao cậu ta sẽ không chứ? Nico về cơ bản đã cho phép… dù cho điều đó là gì. Giết người bởi sự đồng thuận. Một vụ tự tử khủng khiếp. Cho đến giờ, Will Solace đã nhận ra Nico di Angelo đáng sợ và xấu xa như thế nào. Dĩ nhiên, Nico không quan tâm cậu ta nghĩ gì. Nhưng vẫn…
“Em ổn chứ?” Jason hỏi. “Trông em…”
“Ổn,” Nico cắt ngang. Sau đó cậu hạ giọng. “Nếu anh tìm Hazel, con bé vẫn đang ngủ.”
Jason mở miệng, Ồ, và làm cử chỉ để Nico đi ra ngoài.
Nico bước dưới ánh nắng mặt trời, chớp mắt và mất phương hướng. Ối… Có lẽ những người thiết kế cabin đã đúng về việc những đứa con của Hades giống như ma cà rồng. Cậu không phải là một người buổi sáng.
Jason không trông như cậu ngủ ngon hơn. Mái tóc cậu vuốt qua một bên và cặp kích mới của cậu cong cong trên mũi cậu. Nico cố gắng nén lại mong muốn với tới và chỉnh chúng thẳng lại.
Jason chỉ về cánh đồng dâu tây, nơi những người La Mã đang dở trại. “Đã thật lạ khi thấy họ ở đây. Giờ thì thật lạ khi không thấy họ.”
“Anh có hối tiếc vì không đi với họ không?” Nico hỏi.
Nụ cười của Jason rũ xuống. “Một chút. Nhưng anh sẽ đi tới lui giữa hai trại rất nhiều. Anh có vài điện thờ để xây dựng.”
“Em đã nghe nói. Viện Nguyên Lão lên kế hoạch để để cử anh là Đức Giáo Hoàng.”
Jason nhún vai. “Anh không quan tâm về tước vị nhiều lắm. Anh có quan tầm về việc đảm bảo các vị thần đều được nhớ đến. Anh không muốn họ chiến đấu vì ganh tỵ nữa, hay chuốc những sự thất vọng lên các á thần.”
“Họ là các vị thần,” Nico nói. “Đó là bản chất của họ.”
“Có lẽ, nhưng anh có thể cố để làm nó trở nên tốt hơn. Anh đoán Leo sẽ nói anh đang cư xử như một thợ cơ khí, làm việc bảo trì phòng ngừa.”
Nico cảm nhận được nỗi buồn của Jason giống như một cơn bão đang đến. “Anh biết đấy, anh không thể ngăn cảo Leo. Anh không thể làm bất cứ điều gì khác. Anh ấy biết điều gì phải xảy ra.”
“Anh… anh đoán vậy. Anh không nghĩ là em có thể nói liệu cậu ấy vẫn…”
“Anh ấy đi rồi,” Nico nói. “Em xin lỗi. Em ước em có thể nói với anh ngược lại, nhưng em đã cảm nhậncái chết của anh ấy.”
Jason nhìn xa xăm.
Nico cảm thấy tội lỗi vì đập tan hi vọng của cậu. Cậu suýt nữa đề cập đến sự nghi ngờ của mình… một cảm giác khác biệt như thế nào về các chết của Leo đã trao cho cậu, nhưng thể linh hồn của Leo đã tạo con đường riêng của nó tiến vào Âm phủ, điều gì đó liên quan đến rất nhiều bánh răng, đòn bẩy và những pít-tông năng lượng hơi nước.
Tuy nhiên, Nico chắc chắn là Leo Valdez đã chết. Và chết là chết. Nó sẽ không công bằng khi trao cho Jason những sự mong chờ sai lầm.
Xa xa, những người La Mã đang nhặt đồ đạc của họ lên và vận chuyển qua đồi. Bên phía khác, như Nico nghe thấy, một đội xe SUV đen đợi để vận chuyển quân đoàn xuyên quốc gia trở lại California. Nico đoán đó sẽ là một chuyến đi thú vị. Cậu thưởng tượng toàn bộ Quân Đoàn Mười Hai trong một làn xe đông đúc ở Burger King. Cậu tưởng tượng một con quái vật bất hạnh nào đó hăm dọa một á thần nào đó ở Kansas, chỉ để thấy bản thân mình bị vây quanh bởi vài tá những toa đầy những người La Mã với áo giáp nặng nề.
“Yêu nữ mình chim Ella sẽ đi với họ, em biết đấy,” Jason nói. “Cô ấy và Tyson. Cả Rachel Elizabeth Dare. Họ sẽ cùng nhau làm việc để khôi phục lại cuốn sách Sibylline.”
“Điều đó thật thú vị.”
“Có thể mất hàng năm,” Jason nói. “Nhưng với giọng nói của Delphi bị mờ đi…”
“Rachel vẫn không thể thấy được tương lai?”
Jason lắc đầu. “Anh ước anh biết điều gì đã xảy ra với Apollo ở Athens. Có lẽ Artemis sẽ đưa ông ấy thoát khỏi rắc rối với Zeus và sức mạnh của lời tiên tri sẽ hoạt động lại. Nhưng từ bây giờ những cuốn sách Sibylline đó có thể là cách duy nhất của chúng ta để có được hướng dẫn cho những cuộc tìm kiếm.”
“Về cá nhân,” Nico nói. “em có thể làm mà không có lời tiên tri hay cuộc tìm kiếm trong một thời gian.”
“Em có một quan điểm.” Cậu chỉnh thẳng lại kính của mình. “Xem này, Nico, lý do anh muốn nói chuyện với em… Anh biết em đã nói gì ở cung điện của Auster. Anh biết em đã gạt bỏ lời đề nghị một chỗ ở Trại Jupiter. Anh… anh có thể không thể thay đổi suy nghĩ của em về việc rời Trại Con Lai, nhưng anh phải…”
“Em sẽ ở lại.”
Jason chớp mắt. “Gì?”
“Ở Trại Con Lai. Cabin nhà Hades cần một cố vấn đứng đầu. Anh thấy sự trang trí chưa? Nó thật ghê tởm. Em sẽ phải sửa sang lại. Và ai đó cần làm việc chôn cất đúng đắn, bởi vì các á thần cứ khăng khăng đòi chết một cách oanh liệt.
“Điều đó… điều đó thật tuyệt vời! Anh bạn!” Jason dang hai tay cho một cái ôm, sau đó sững lại. “Đúng. Không đụng chạm. Xin lỗi.”
Nico càu nhàu. “Em cho là chúng ta có thể tạo một ngoại lệ.”
Jason ôm cậu chặt đến nỗi Nico nghĩ xương sườn của cậu sẽ nứt mất.
“Ôi, chàng trai,” Jason nói. “Chờ đến khi anh nói với Piper. Này, bởi vì anh cũng chỉ ở một mình trong cabin của mình, anh và em có thể chia sẻ bàn ăn ở sảnh ăn. Chúng ta có thể lập đội cho phần thi cướp cờ và cuộc thi hát hò và…”
“Anh đang cố gắng làm em sợ bỏ chạy à?”
“Xin lỗi. Xin lỗi. Dù cho em nói gì, Nico. Anh chỉ quá vui.”
Điều buồn cười là Nico tin cậu.
Nico đột nhiên nhìn về phía những cabin và thấy ai đó đang vẫy cậu. Will Solace đứng ở cửa của cabin Apollo, một cái nhìn nghiêm khắc trên gương mặt cậu. Cậu chỉ vào chỗ đất dưới chân cậu như thể Cậu. Lại đây. Ngay.
“Jason,” Nico nói, “em xin lỗi nhé?”
“Vậy cậu đã ở đâu?” Will hỏi. Cậu đang mặc một chiếc áo bác sĩ phẫu thuật màu xanh lá cây và quần jeans và dép tông, điều mà có lẽ không phải là giao thức tiêu chuẩn bệnh viện.
“Ý anh là gì?” Nico hỏi.
“Tôi đã dính trong bệnh xá suốt, gần như, hai ngày. Cậu không đến. Cậu không đề nghị giúp đỡ.”
“Tôi… gì cơ? Tại sao anh muốn một đứa con của Hades ở cùng phòng với những người cậu đang cố gắng chữa trị? Tại sao bất cứ ai sẽ muốn điều đó?”
“Cậu không thể giúp một người bạn? Có lẽ cắt băng gạc? Mang cho tôi một lon sô-da hay thức ăn nhẹ? Hay chỉ đơn giản Sao rồi, Will? Cậu không nghĩ cậu có thể đứng để ngắm một gương mặt thân thiện à?”
“Gì… mặt của tôi?”
Những từ đó đơn giản không có lý khi ở cùng nhau: Gương mặt thân thiện. Nico di Angelo.
“Cậu thật ngu ngốc,” Will chú ý. “Tôi hi vọng cậu vượt qua điều vô lý đó về việc rời Trại Con Lai.”
“Tôi… phải. Tôi đã. Ý tôi, tôi sẽ ở lại.”
“Tốt. Vậy cậu có lẽ ngu ngốc, nhưng cậu không phải là một tên đần độn.”
“Sao anh có thể nó với tôi như thế? Anh không biết tôi có thể triệu hồi những thây ma và bộ xương và.”
“Ngay bây giờ cậu không thể triệu hồi một chạc xương mà không bị tan chảy thành một vũng bóng tối, di Angelo,” Will nói. “Tôi đã nói với cậu, không thêm những thứ Âm phủ, lệnh của bác sĩ. Cậu nợ tôi ít nhất ba ngày nghỉ ngơi trong bệnh xá. Bắt đầu ngay bây giờ.”
Nico cảm thấy như một trăm con bướm xương đang hồi sinh trong dạ dày của cậu. “Ba ngày? Tôi… tôi cho là điều đó sẽ ổn thôi.”
“Tốt. Bây giờ…”
Một tiếng bụp! lớn cắt qua không khí.
Bên cạnh lò sưởi ở giữa phòng chung, Percy đang cười ngoác mang tai về điều gì đó Annabeth vừa nói với cậu. Annabeth cười và tinh nghịch vỗ tay cậu.
“Tôi sẽ trở lại ngay,” Nico nói với Will. “Hứa trên Styx và mọi thứ.”
Cậu bước về phía Percy và Annabeth, hai người vẫn đang cười như điên.
“Này, anh bạn,” Percy nói. “Annabeth chỉ vừa nói với anh vài tin tốt. Xin lỗi nếu anh hơi làm ồn.”
“Bọn chị sẽ dành năm cuối trung học cùng nhau,” Annabeth giải thích, “ở đây tại New York. Và sau khi tốt nghiệp…”
“Đại học ở Rome Mới!” Percy lắc lắc nắm tay cậu như thể cậu đang thổi một cái còi xe tải. “Bốn năm không có quái vật để chiến đấu, không đánh nhau, không những lời tiên tri ngu ngốc. Chỉ anh và Annabeth, lấy bằng cấp, dạo chơi ở quán cà phê, hưởng thụ California…”
“Và sau đó…” Annabeth hôn vào má Percy. “Ừm, Reyna và Frank nói bọn chị có thể sống ở Rome Mới miễn là bọn chị thích.”
“Điều đó thật tuyệt,” Nico nói. Cậu hơi ngạc nhiên khi biết rằng cậu có ý đó. “Em cũng sẽ ở lại, ở đây tại Trại Con Lai.”
“Tuyệt vời!” Percy nói.
Nico nghiên cứu mặt cậu – đôi mắt xanh lá biển của cậu, nụ cười toe của cậu, mái tóc rối xù của cậu. Bằng cách nào đó bây giờ Percy Jackson dường như giống một chàng trai bình thường, không phải là một hình ảnh huyền bí. Không phải ai đó để thần tượng hay cảm nắng.
“Vậy,” Nico nói, “bởi vì chúng ta sẽ trải qua ít nhất một năm gặp nhau ở trại, em nghĩ em nên làm rõ bầu không khí.”
Nụ cười của Percy do dự. “Ý em là gì?”
“Suốt một thời gian dài,” Nico nói, “em đã say nắng anh. Em chỉ muốn anh biết.”
Percy nhìn Nico. Sau đó nhìn Annabeth, như thể để kiểm tra cậu đã nghe đúng. Sau đó trở lại Nico. “Em…”
“Phải,” Nico nói. “Anh là một người vĩ đại. Nhưng em vượt qua điều đó rồi. Em mừng cho anh chị.”
“Em… vậy ý em…”
“Đúng.”
Đôi mắt xám của Annabeth bắt đầu nhấp nháy. Cô trao cho Nico một nụ cười nửa miệng.
“Chờ đã,” Percy nói. “Vậy ý em…”
“Phải,” Nico nói lại. “Nhưng nó thật tuyệt. Chúng ta thật tuyệt. Ý em, bây giờ em hiểu… anh dễ thương, nhưng anh không phải tuýp người của em.”
“Anh không phải tuýp người của em… Chờ đã. Vậy…”
“Hẹn gặp anh sau, Percy,” Nico nói. “Annabeth.”
Cô giơ tay cho một cú vỗ tay.
Nico miễn cưỡng. Sau đó cậu quay trở lại chỗ xanh lá cây, tới nơi mà Will Solace đang đợi.
Chương 57. Piper
PIPER ƯỚC CÔ CÓ THỂ MÊ HOẶC BẢN THÂN MÌNH NGỦ.
Nó có lẽ có hiệu quả với Gaia, nhưng suốt hai đêm qua cô hầu như không chợp mắt được.
Ban ngày thì ổn. Cô yêu việc trở lại với những người bạn của cô Lacy và Mitchell và tất cả những đứa con khác của Aphrodite. Thậm chí phó chỉ huy hỗn xược của cô, Drew Tanaka, dường như dịu đi, có lẽ bởi vì Piper có thể làm nhiều việc và để cho Drew có nhiều thời gian để ngồi lê đôi mách và chăm sóc sắc đẹp trong cabin.
Piper giữ mình bận rộn giúp đỡ Reyna và Annabeth phối hợp giữa người Hy Lạp và La Mã. Đối với sự bất ngờ của Piper, hai cô gái đánh giá những kĩ năng của cô như là một người đi giữa để giải quyết ổn thỏa bất cứ xung đột nào. Không nhiều nhặng gì, nhưng Piper đã giải quyết để trả lại vài cái mũ sắt La Mã mà xuất hiện trong kho của trại một cách huyền bí. Cô cũng ngăn lại một vụ đánh nhau nổ ra giữa những đứa con của Mars và Ares về cách tốt nhất để giết một quái vật rắn nhiều đầu.
Vào buổi sáng những người La Mã đã lên kế hoạch để rời đi, Piper đang ngồi trên cầu tàu tại hồ ca-nô, cố gắng để xoa dịu các nữ thủy thần. Một vài linh hồn của hồ nghĩ là những chàng trai La Mã quá nóng bỏng đến nỗi họ cũng muốn rời đến Trại Jupiter. Họ đang yêu cầu một bể cá khổng lồ di động để di chuyển về phía tây. Piper chỉ vừa kết thúc cuộc thương lượng khi Reyna tìm thấy cô.
Pháp quan ngồi cạnh cô trên bến tàu. “Làm việc chăm chỉ?”
Piper thổi một sợi tóc dính trên mắt cô. “Các nữ thủy thần có thể là thử thách. Tớ nghĩ bọn tớ có một thỏa thuận. Nếu họ vẫn muốn đi vào cuối mùa hè, bọn tớ sẽ làm việc về chi tiết sau. Nhưng các nữ thủy thần, ừm, thường quên mọi thứ trong vòng năm giây.”
Reyna đưa ngón tay của cô trên mặt nước. “Thỉnh thoảng tớ ước tớ có thể quên mọi thứ nhanh như thế.”
Piper nghiên cứu khuôn mặt pháp quan. Reyna là một á thần người mà dường như không thay đổi trong suốt cuộc chiến với những tên khổng lồ… ít nhất không về bên ngoài. Cô vẫn có cùng cái nhìn mạnh mẽ, không thể ngăn chặn, cùng khuôn mặt vương giả, xinh đẹp. Cô mặc áo giáp và áo choàng tím dễ dàng như hầu hết mọi người mặc quần sooc và áo thun.
Piper không thể hiểu làm thế nào một người có thể chịu đựng nhiều nỗi đau đến thế, gánh vác quá nhiều trách nhiệm đến thế, mà không nổ tung. Cô tự hỏi liệu Reyna từng có ai để phó thác.
“Cậu đã làm quá nhiều,” Piper nói. “Cho cả hai trại. Nếu không có cậu, không gì trong số đó sẽ có thể thực hiện được.”
“Tất cả chúng ta cùng đóng góp một phần.”
“Chắc chắn. Nhưng cậu… tớ chỉ ước cậu được tín nhiệm hơn.”
Reyna cười nhẹ nhàng. “Cảm ơn, Piper. Nhưng tớ không muốn sự chú ý. Cậu hiểu điều đó là gì, phải không?”
Piper hiểu. Họ quá khác biệt, nhưng cô hiểu việc không muốn thu hút sự chú ý. Piper đã ước rằng toàn bộ cuộc đời cô, với người cha nổi tiếng của cô, những tay săn ảnh, những bức hình và những chuyện bê bối đè nén. Cô gặp quá nhiều người nói rằng, Ồ, tôi muốn được nổi tiếng! Điều đó thật tuyệt vời!Nhưng họ không hề biết nó thực sự như thế nào. Cô đã thấy những thiệt hại nó gây ra cho cha cô. Piper không muốn phải làm gì với nó.
Cô cũng có thể hiểu sự hấp dẫn theo cách La Mã – để hòa hợp, để là một người trong đội, làm việc như một phần của một cái máy trơn tru. Mặc dù vậy, Reyna đã đứng ở trên đỉnh. Cô không thể trốn tránh.
“Sức mạnh của cậu đến từ mẹ cậu…” Piper nói. “Cậu có thể cho những người khác mượn sức mạnh?”
Reyna mím môi. “Nico đã nói với cậu?”
“Không. Tớ chỉ cảm nhận được nó, xem cậu dẫn dắt quân đoàn. Điều đó hẳn làm cậu kiệt quệ. Sao cậu… biết, có lại sức mạnh đó?”
“Khi tớ có lại sức mạnh, tớ sẽ cho cậu biết.”
Cô nói nó như một câu đùa, nhưng Piper cảm nhận được nỗi buồn đằng sau lời nói của cô.
“Cậu luôn được chào đón ở đây,” Piper nói. “Nếu cậu cần nghỉ ngơi, hãy rời đi… giờ cậu đã có Frank – cậu ấy có thể đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn trong một thời gian. Luôn tốt để dành thời gian cho bản thân cậu, khi không ai xem cậu là một pháp quan.”
Reyna chạm mắt cô, như thể cố gắng để đánh giá lời đề nghị nghiêm túc đến cỡ nào. “Tớ sẽ được mong chờ hát bài hát ngớ ngẩn về việc làm cách nào bà tớ mặc áo giáp như à?”
“Không trừ khi cậu thực sự muốn. Nhưng chúng ta có lẽ phải cấm cậu chơi trò cướp cờ. Tớ có một cảm giác cậu sẽ độc tấu chống lại toàn bộ trại và vẫn đánh bại chúng tớ.”
Reyna cười ngớ ngẩn. “Tớ sẽ cân nhắc lời đề nghị. Cảm ơn.” Cô điều chỉnh con dao của mình, và trong một khoảnh khắc Piper nghĩ về con dao của cô, Katoptris, thứ mà giờ bị khóa lại trong cái rương hi vọng của cô trong cabin mình. Kể từ Athens, khi cô dùng lưỡi kiếm để đâm tên khổng lồ Enceladus, viễn cảnh của nó đã hoàn toàn dừng lại.
“Tớ tự hỏi…” Reyna nói. “Cậu là một đứa con của Venus. Ý tớ là Aphrodite. Có lẽ – có lẽ cậu có thể giải thích vài điều mẹ cậu đã nói.”
“Tớ rất vinh dự. Tớ sẽ cố, nhưng tớ phải cảnh báo cậu: mẹ tớ không có lý với tớ rất nhiều lần.”
“Một lần ở Charleston, Venus đã nói với tớ vài điều. Bà đã nói. Ngươi sẽ không tìm thấy tình yêu tại nơi ngươi mong muốn hay nơi ngươi hi vọng. Không á thần nào sẽ chữa lành trái tim của ngươi. Tớ… tớ đã đấu tranh với điều đó hàng…” Lời nói của cô vỡ ra.
Piper có một mong muốn mạnh mẽ để tìm mẹ cô và đấm bà ấy. Cô ghét cách Aphrodite có thể làm rối tung cuộc sống của ai đó chỉ với một cuộc trò chuyện ngắn.
“Reyna,” cô nói, “tớ không biết bà ấy có ý gì, nhưng tớ biết điều này: cậu là một người không tưởng. Có ai đó ngoài kia dành cho cậu. Có lẽ đó không phải là một á thần. Có lẽ đó là một người phàm hoặc… hoặc tớ không biết. Nhưng, khi nó có ý nghĩa xảy ra, nó sẽ xảy ra. Và đến khi đó, này, cậu còn có bạn bè. Rất nhiều bạn bè, cả Hy Lạp và La Mã. Vấn đề về việc cậu trở thành nguồn sức mạnh của mọi người: thỉnh thoảng cậu có lẽ quên rằng cậu cần kéo sức mạnh từ người khác. “Tớ ở đây vì cậu.”
Reyna nhìn chằm chằm cái hồ. “Piper McLean, cậu biết cách sử dụng từ ngữ.”
“Tớ đang không dùng giọng nói mê hoặc, tớ hứa.”
“Giọng nói mê hoặc không được yêu cầu.” Reyna đưa tay ra. “Tớ có một cảm giác chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Họ bắt tay và, sau khi Reyna đi, Piper biết rằng Reyna đúng. Họ sẽ gặp lại, bởi vì Reyna không còn là một kình địch nữa, không còn là một người lạ hay một kẻ thù tiềm năng nữa. Cô ấy là một người bạn. Cô ấy là gia đình.
Đêm đó trại cảm giác trống rỗng không có người La Mã. Piper đã nhớ Hazel rồi. Cô nhớ những ván gỗ ọp ẹp của tàu Argo II và những chòm sao mà đèn của cô thường tạo ra trên trần cabin của cô trên tàu.
Nằm trong giường của mình ở Cabin Mười, cô cảm thấy thao thức cô biết cô sẽ không thể ngủ thiếp đi. Cô cứ mãi nghĩ về Leo. Lặp đi lặp lại cô tua lại những gì đã xảy ra trong trận chiến với Gaia, cố gắng để nhận ra làm sao cô có thể lơ là Leo đến vậy.
Khoảng hai giờ sáng, cô từ bỏ việc cố gắng ngủ. Cô ngồi dậy trên giường và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng nhuộm bạc khu rừng. Mùi của đại dương và những cánh đồng dâu tây thoảng qua trong cơn gió. Cô không thể tin được chỉ mới vài ngày Mẹ Đất đã thức giấc và gần như phá hủy mọi thứ Piper trân trọng. Tối nay dường như quá yên bình… quá bình thường.
Cốc, cốc, cốc.
Piper gần như đụng phải đỉnh giường. Jason đang đứng ngoài cửa sổ, gõ nhẹ lên khung cửa. Cậu cười toe. “Lại đây.”
“Cậu đang làm gì ở đây?” cô thì thầm. “Đã sau giờ giới nghiêm. Những yêu nữ mình chim tuần tra sẽxé nhỏ cậu!”
“Chỉ cần lại đây.”
Trái tim cô chạy đua, cô nắm tay cậu và leo ra khỏi cửa sổ. Cậu dẫn cô đến Cabin Một và đưa cô vào trong, nơi bức tượng khổng lồ của Hippie Zeus tỏa sáng dưới ánh đèn mờ mờ.
“Ừm, Jason… chính xác điều gì…?”
“Kiểm tra nó đi.” Cậu chỉ cho cô một trong những cái cột cẩm thạch bao quanh căn phòng hình tròn. Sau lưng, gần như giấu vào bức tường, những thanh sắt ngang dẫn lên trên – một cái thang. “Không thể tin được là tớ không chú ý sớm hơn. Chờ đến khi cậu thấy!”
Cậu bắt đầu trèo lên. Piper không chắc tại sao cô cảm thấy quá lo lắng, nhưng hai tay cô đang run rẩy. Cô theo cậu lên. Bên trên, Jason đẩy mở một cửa sập nhỏ.
Họ xuất hiện bên kia của mái vòm, trên một gờ rìa phẳng, hướng về hướng bắc. Toàn bộ eo biển Long Island trải dài tới đường chân trời. Họ ở quá xa ở trên, và đúng tại một góc tường, mà không ai phía dưới có thể thấy họ. Những yêu nữ mình chim tuần tra không bao giờ bay cao như thế này.
“Nhìn kìa.” Jason chỉ những vì sao, những thứ tạo nên một mảng kim cương trên bầu trời – thậm chí tốt hơn châu báu mà Hazel Levesque có thể triệu hồi.
“Tuyệt đẹp.” Piper rúc vào người Jason và cậu choàng tay quanh cô. “nhưng cậu sẽ không gặp rắc rối đấy chứ?
“Ai quan tâm?” Jason hỏi.
Piper cười nhẹ nhàng. “Cậu là ai?”
Cậu xoay lại, kính của cậu mờ đi màu đồng dưới ánh sao. “Jason Grace. Rất vui khi gặp cậu.”
Cậu hôn cô, và… được rồi, họ đã hôn trước đó. Nhưng lần này khác. Piper cảm thấy như một lò nướng. Tất cả những cuộn dây của cô bị đốt đến nóng đỏ. Thêm bất kì sự ấm áp nào nữa và cô sẽ bắt đầu có mùi như bánh mì nướng cháy.
Jason đẩy cô ra đủ để nhìn vào đôi mắt cô. “Đêm đó ở Trường học Hoang dã, nụ hôn đầu tiên cảu chúng ta dưới những ngôi sao…”
“Ký ức,” Piper nói. “Thứ mà chưa bao giờ xảy ra.”
“À… bây giờ nó là thật.” Cậu làm một ký hiệu xua quỷ dữ, cùng với cái cậu đã dùng để xua người mẹ ma của cậu đi, và đẩy lên bầu trời. “Từ điểm này trở đi, chúng ta sẽ viết câu chuyện của chính mình, với một bắt đầu mới. Và chúng ta chỉ có nụ hôn đầu tiên.”
“Tớ sợ phải nói với cậu điều này chỉ sau một nụ hôn,” Piper nói. “Nhưng ôi thánh thần của Olympus, tớ yêu cậu.”
“Tớ cũng yêu cậu, Pipes.”
Cô không muốn phá hỏng khoảng khắc đó, nhưng cô không thể ngừng nghĩ về Leo và cậu sẽ không bao giờ có một khởi đầu mới như thế nào.
Jason hẳn cảm nhận được cảm giác của cô.
“Này,” cậu nói. “Leo ổn.”
“Sao cậu có thể tin điều đó? Cậu ấy đã không dùng thuốc. Nico đã nói cậu ấy đã chết.”
“Cậu đã từng đánh thức một con rồng chỉ với giọng nói của cậu,” Jason nhắc cô nhớ lại. “Cậu đã tin con rồng hẳn còn sống, đúng chứ?”
“Phải, nhưng…”
“Chúng ta phải tin vào Leo. Không đời nào cậu ấy chết dễ dàng thế. Cậu ấy là một chàng trai cừ.”
“Đúng.” Piper cố gắng điều hòa trái tim mình. “Vậy chúng ta tin. Leo phải còn sống.”
“Cậu nhớ lần ở Detroit, khi cậu ấy đè bẹp Ma Gasket với một động cơ ô tô chứ?”
“Ồ những người lùn ở Bologna. Leo đã hạ gục chúng với một quả đạn khói tự chế làm từ kem đánh răng.”
“Thắt Lưng Dụng Cụ Yêu Cầu,” Jason nói.
“Chàng Trai Tệ Nhất,” Piper nói.
“Đầu Bếp Leo Chuyên Gia Tofu Taco.”
Họ cười và kể những câu chuyện về Leo Valdez, người bạn tốt nhất của họ. Họ ở trên mái nhà đến khi bình minh lên, và Piper bắt đầu tin họ có thể có một khởi đầu mới. Nó thậm chí có thể để kể một câu chuyện mới mà Leo vẫn còn ngoài kia. Đâu đó…
Chương 58. Leo
LEO ĐÃ CHẾT.
Cậu chắc chắn tuyệt đối biết điều đó. Cậu chỉ không hiểu tại sao nó đau đến vậy. Cậu cảm thấy như từng tế bào trong cơ thể cậu đã phát nổ. Bây giờ sự tỉnh táo của cậu bị mắc kẹt trong một cái vỏ giòn cháy đen của tai nạn giao thông á thần. Cơn buồn nôn tệ hơn bất kì vụ say xe nào cậu từng trải qua. Cậu không thể di chuyển. Cậu không thể thấy hay nghe. Cậu chỉ có thể cảm nhận nỗi đau.
Cậu bắt đầu hoảng loạn, nghĩ rằng đây có lẽ là hình phạt vĩnh viễn của cậu.
Sau đó ai đó đặt những sợ dây neo vào não cậu và khởi động lại cuộc sống cậu.
Cậu thở hổn hển và ngồi dậy.
Điều đầu tiên cậu cảm thấy là gió trong mặt cậu, sau đó vết thương khô lại trên tay phải cậu. Cậu vẫn còn trên lưng Festus, vẫn trên không. Đôi mắt cậu bắt đầu làm việc lại, và cậu chú ý một mũi tiêm dưới da lớn co rút trên trán cậu. Cái ống tiêm rỗng kêu vù vù, o o và rút lui vào một ô cửa trên cổ Festus.
“Cảm ơn, anh bạn.” Leo rên rỉ. “Anh bạn, bị chết thật tồi tệ. Nhưng cái y sĩ dược đó? Thứ đó còn tệ hơn.”
Festus tạo tiếng lách cách và lóc lóc trong mã Morse.
“Không, chàng trai, tớ không nghiêm túc,” Leo nói. “Tớ mừng vì còn sống. Và, phải, tớ cũng yêu cậu. Cậu đã làm rất tuyệt.”
Một tiếng rì rầm kim lại chạy dọc theo chiều dài cơ thể con rồng.
Từng thứ một: Leo quét qua con rồng để tìm dấu hiệu hư hại. Cánh của Festus làm việc chính xác, mặc dù nửa bên màng trái của nó bị bắn đầy lổ hổng. Cái cổ mạ của nó đã bị đoản mạch một phần, tan chảy từ vụ nổ, nhưng con rồng dường như không bị nguy hiểm vỡ nát ngay lập tức.
Leo cố nhớ điều gì đã xảy ra. Cậu đã hoàn toàn chắc chắn cậu đã đánh bại Gaia, nhưng cậu không biết các bạn của cậu sẽ làm thế nào khi trở lại Trại Con Lai. Hi vọng Jason và Piper đã hiểu rõ về vụ nổ. Leo có một ký ức kì lạ về một tên lửa bay vút về phía cậu và la hét như một cô bé… điều đó là cái quái gì?
Một khi cậu hạ cánh, cậu sẽ phải kiểm tra bụng dưới của Festus. Thiệt hại nghiêm trọng nhất có lẽ là ở vùng đó, chỗ mà con rồng đã dũng cảm vật lộn với Gaia trong khi họ hàn bùn ra khỏi bà. Chẳng có gì nói Festus đã ở bên trên bao lâu. Nó cần hạ cánh sớm.
Điều mà đặt ra câu hỏi: họ đang ở đâu?
Phía dưới là một tấm chăn rắn trắng của những đám mây. Mặt trời chiếu trực tiếp trên đầu trong một bầu trời xanh trong rực rỡ. Vậy đã giữa trưa… nhưng của ngày nào? Leo đã chết bao lâu?
Cậu mở ô bảng truy cập trên cổ Festus. Cái dụng cụ đo độ cao đang kêu rền rền, miếng tinh thể đập như một trái tim neon. Leo kiểm tra la bàn và GPS của cậu, và một nụ cười toe trên mặt cậu.
“Festus, tin tốt!” cậu hét lên. “Máy định vị của chúng ta hoàn toàn bị rối loạn!”
Festus nói, Cọt kẹt?
“Phải! Đi xuống! Đưa chúng ta xuống dưới những đám mây này và có lẽ…”
Con rồng lao thẳng xuống quá nhanh làm hơi thở bị hút ra khỏi phổi Leo.
Họ xuyên thủng cái chăn trắng và ở đó, phía dưới họ, là một hòn đảo xanh lá cây trong một đại dương xanh da trời rộng lớn.
Leo hét lớn đến nỗi có lẽ họ nghe thấy cậu ở Trung Quốc. “PHẢI! AI ĐÃ CHẾT? AI ĐÃ TRỞ LẠI? AI LÀ BẤT CỨ ĐIỀU NGẠC NHIÊN ĐÁNG KINH NGẠC NÀO CỦA CẬU GIỜ, BÉ YÊU? WOOOO!”
Họ bay xoắn về phía Ogygia, gió ấm lùa trong tóc cậu. Cậu nhận ra quần áo cậu đã tả tơi, dù cho chúng đã được dệt với phép thuật. Cánh tay cậu phủ một lớp bồ hóng, giống như cậu vừa chết trong một trận lửa khổng lồ… điều mà, dĩ nhiêu, cậu đã.
Nhưng cậu không lo lắng về bất cứ điều gì đó nữa. Cô ấy đang đứng trên bờ biển, mặc quần jeans và một chiếc áo blouse trắng, mái tóc màu hổ phách của cô buộc ra sau.
Festus sải cánh và tiếp đất loạng choạng. Dường như một trong những cái chân của nó đã bị gãy. Con rồng lao nghiêng một bên và phóng Leo úp mặt vào cát.
Quá nhiều cho một sự xuất hiện anh hùng.
Leo nhổ một miếng rong biển ra khỏi miệng. Festus kéo mình xuống bãi biển, tạo những tiếng ồn có nghĩa là Ối, ối, ối.
Leo nhìn lên. Calypso đứng cạnh cậu, hai tay cô khoanh lại, lông mày cô nhướng lên hình vòng cung.
“Cậu đến trễ,” cô thông báo. Đôi mắt cô lấp lánh.
“Xin lỗi, Mặt Trời,” Leo nói. “Ách tắt giao thông.”
“Cậu phủ đầy bồ hóng,” cô chú ý. “Và cậu cố gắng làm hỏng bộ quần áo tớ làm cho cậu, thứ mà không thể làm hỏng.”
“À, cậu biết đấy.” Leo nhún vai. Ai đó đã thả ra một trăm quả bóng pachinko trong ngực cậu. “Tớ luôn làm những điều không thể.”
Cô giơ tay ra và giúp cậu đứng dậy. Họ đứng mũi đối mũi khi cô nghiên cứu tình trạng của cậu. Cô có mùi như mùi quế. Cô luôn có vết tàn nhang bé nhỏ đó cạnh mắt trái cô à? Leo thực sự muốn chạm nó.
Cô nhăn mũi. “Mùi của cậu…”
“Tớ biết. Giống như tớ đã chết. Có lẽ bởi vì tớ đã. Lời thề được giữ với hơi thở cuối cùng và tất cả, nhưng giờ tớ tốt hơn rồi…”
Cô ngăn cậu lại với một nụ hôn.
Những quả bóng pachinko đập mạnh quanh bên trong cậu. Cậu cảm thấy quá hạnh phúc cậu phải cố gắng tự chủ để không cháy thành lửa.
Khi cuối cùng cô để cậu đi, gương mặt cô dính những vết nhơ bồ hóng. Cô dường như không quan tâm. Cô di ngón tay theo xương quai của cậu.
“Leo Valdez,” cô nói.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . .com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Không gì khác – chỉ tên cậu, như thể nó là điều gì đó ma thuật.
“Đó là tớ,” cậu nói, giọng cậu rời rạc. “Vậy, ừm… cậu muốn thoát khỏi hòn đảo này chứ?”
Calypso bước lùi lại. Cô giơ một tay lên và những cơn gió cuộn xoáy. Những người phục vụ vô hình của cô mang hai cái va li và để xuống chân cô. “Điều gì đã mang cho cậu ý tưởng dó?”
Leo cười toe. “Đóng gói cho một chuyến đi dài, hả?”
“Tớ không có kế hoạch trở về.” Calypso liếc nhìn qua vai mình, nơi con đường dẫn đến khu vườn và cái nhà hang động của cô. “Cậu sẽ đưa tớ đi đâu, Leo?”
“Đầu tiên, nơi nào đó để sửa con rồng của tớ đã,” cậu quyết định. “Và sau đó… bất cứ nơi nào cậu muốn. Nghiêm túc, tớ đã đi bao lâu?”
“Thời gian thì khó khăn ở Ogygia,” Calypso nói. “Nó cảm thấy như vô tận.”
Leo nghi ngờ. Cậu hi vọng bạn bè cậu ổn cả. Cậu hi vọng một trăm năm chưa qua trong khi cậu đang bay vòng quanh cái chết và Festus tìm kiếm Ogygia.
Cậu sẽ phải tìm ra. Cậu cần để Jason và Piper và những người khác biết cậu vẫn ổn. Nhưng ngay bây giờ… những sự ưu tiên. Calypso là một sự ưu tiên.
“Vậy một khi cậu lời khỏi Ogygia,” cậu nói, “cậu sẽ bất tử hay sao?”
“Tớ không biết.”
“Và cậu ổn với điều đó?”
“Còn hơn cả ổn.”
“À, vậy thì!” Cậu quay sang con rồng của cậu. “Bạn thân, cậu muốn một chuyến bay khác đến một nơi không xác định không?”
Festus phun lửa và bay rề rề quanh.
“Vậy chúng ta cất cánh mà không có kế hoạch,” Calypso nói. “Không biết chúng ta sẽ đi đâu hay những rắc rồi gì đang đợi chúng ta ngoài hòn đảo này. Rất nhiều câu hỏi và không có những câu trả lời nhỏ?”
Leo lật mở hai lòng bàn tay. “Đó là cách tớ bay, Mặt Trời. Tớ có thể mang hành lý của cậu chứ?”
“Chắc chắn.”
Năm phút sau, với cánh tay của Calypso quanh eo cậu, Leo thúc Festus vào chuyến bay. Con rồng bằng đồng sải cảnh, và họ bay đến vùng đất không biết.
Hết