Đọc truyện Máu của Olympus – Chương 24- 52
Chương 50. Jason
KHÔNG CÒN LẠI GÌ CỦA NHỮNG TÊN KHỔNG LỒ ngoại trừ những đống tro, một vài ngọn giáo và vài bím tóc cháy.
Tàu Argo II vẫn ở trên, vừa đủ, thả neo trên đỉnh của Parthenon. Nửa số mái chèo của con tàu đã bị gãy rời hoặc rối lại. Khói bốc lên từ vài khe nứt lớn trên thân tàu. Những cánh buồm rải rác với những lỗ cháy.
Leo trông tồi tệ. Cậu đứng giữa đền thờ với những thành viên khác của đoàn, gương mặt cậu ám bồ hóng, quần áo cậu cháy âm ỉ.
Các vị thần tản ra theo một hình bán nguyệt khi Zeus tiến tới. Không ai trông có vẻ đặc biệt thích thú về chiến thắng của họ.
Apollo và Artemis đứng cạnh nhau dưới cái bóng của một cái cột, như thể cố gắng trốn. Hera và Poseidon đang có một cuộc tranh luận dữ dội với Poseidon và một nữ thần khác mặc áo choàng xanh lá cây và vàng – có lẽ là Demeter. Nike cố gắng đặt một vòng nguyệt quế bằng vàng lên đầu Hecate, nhưng nữ thần ma thuật đập mạnh nó đi. Hermes lẻn lại gần Athena, mong muốn đặt tay lên người bà. Athena xoay cái khiên bảo hộ của bà về ông ấy và Hermes tránh đi.
Vị thần Olympus duy nhất người mà dường như có tâm trạng tốt là Ares. Ông cười và diễn tả điệu bộ moi ruột một kẻ thù trong khi Frank lắng nghe, biểu hiện của cậu lịch sự nhưng buồn nôn.
“Các anh em,” Zeus nói, “chúng ta đã được hàn gắn, nhờ vào công việc của các á thần này. Bức tượng Athena Parthenos, thứ mà từng đứng trong đền thờ này, bây giờ đứng ở Trại Con Lai. Nó đã thống nhất con cháu chúng ta, và do đó bản chất của chính chúng ta.”
“Chúa tể Zeus,” Piper lên tiếng, “Reyna ổn chứ? Nico và Huấn luyện viên Hedge?”
Jason không thể tin được Piper đang hỏi thăm về sức khỏe của Reyna, nhưng điều đó làm cậu vui.
Zeus nhíu cặp lông mày màu mây của mình. “Họ đã thành công trong nhiệm vụ của mình. Trong khoảnh khắc này họ còn sống. Dù có hay không họ vẫn ổn…”
“Vẫn còn việc phải hoàn thành,” Nữ hoàng Hera cắt ngang. Bà dang hai cánh tay như thể bà có một cái ôm tập thể. “Nhưng các anh hùng của ta… các ngươi đã chiến thắng vẻ vang những tên khổng lồ như là ta biết các ngươi sẽ. Kế hoạch của ta thành công một cách tốt đẹp.”
Zeus quay sang vợ mình. Sấm rung lắc Acropolis. “Hera, bà còn dám nhận lời khen ngợi! Bà đã gây ra ít nhất nhiều rắc rối như bà đã sửa chữa nó!”
Nữ hoàng bầu trời tái nhợt. “Chồng ơi, chắc chắn giờ ông biết – đây là cách duy nhất.”
“Không bao giờ có một cách duy nhất!” Zeus gầm lên. “Đó là lý do tại sao có ba nữ thần Số Mệnh, không phải một. Không phải vậy à?”
Gần tàn tích của cái ngai của tên khổng lồ, ba nữ thần già cuối đầu im lặng trong sự công nhận. Jason chú ý rằng những vị thần khác tránh xa ba nữ thần Số Mệnh và những cây gậy đồng tỏa sáng của họ.
“Làm ơn, chồng.” Hera cố nở một nụ cười, nhưng bà thực sự làm kinh hoàng đến nỗi Jason gần như cảm thấy đáng tiếc cho bà. “Tôi chỉ làm điều tôi…”
“Im lặng!” Zeus ngắt lời. “Bà đã không tuân lệnh của ta. Tuy nhiên… ta công nhận rằng bà đã cư xử với những mục đích thành thực nhất. Sự dũng cảm của bảy anh hùng này đã chứng minh rằng bà không hoàn toàn không có trí tuệ.”
Hera trông như bà muốn tranh luận, nhưng bà vẫn im miệng.
“Apollo, tuy nhiên…” Zeus nhìn chằm chằm vào bóng tối nơi cặp sinh đôi đang đứng. “Con trai ta, lại đây.”
Apollo tiến tới từng bước như thể ông đang đi trên một tấm ván. Ông trông rất giống một á thần thiếu niên thiếu tự tin – không lớn hơn mười bảy tuổi, mặc quần jeans và một chiếc áo thun Trại Con Lai, với một cung tên trên vai và một thanh kiếm nơi thắt lưng. Với mái tóc vàng hoe bù xù và đôi mắt xanh lá cây của mình, ông có thể là anh trai của Jason bên phía phàm trần cũng như phía thần thánh.
Jason tự hỏi liệu Apollo đã mang bộ dạng này mà không nhận ra, hay để trông đáng thương với cha ông. Nỗi sợ hãi trên gương mặt Apollo hoàn toàn trông thật, và cũng rất con người.
Ba nữ thần Số Mệnh tụ hợp lại quanh vị thần, vây tròn lấy ông, những bàn tay xương xẩu của họ giơ lên.
“Con đã hai lần không tuân lệnh ta,” Zeus nói.
Apollo liếm môi. “Chúa… chúa tể của con…”
“Con đã xao lãng bổn phận của mình. Con đã để bị cám dỗ bởi lời nịnh hót và tính kiêu căng. Con đã khuyến khích hậu duệ Otavian của mình đi theo con đường nguy hiểm của cậu ta, và con đã vội vã tiết lộ một lời tiên tri mà còn có thể tiêu diệt tất cả chúng ta.”
“Nhưng…”
“Đủ rồi!” Zeus rống ầm ầm. “Chúng ta sẽ nói về hình phạt của con sau. Từ bây giờ, con sẽ đợi trên Olympus.”
Zeus búng nhẹ bàn tay, và Apollo biến thành một đám mây lấp lánh. Ba nữ thần Số Mệnh xoáy vòng quanh ông ấy, tan vào không khí, và cơn gió xoáy lấp lánh bắn lên bầu trời.
“Điều gì sẽ xảy ra với ngài ấy?” Jason hỏi.
Các vị thần nhìn chằm chằm cậu, nhưng Jason không quan tâm. Đã thực sự gặp Zeus, cậu có một sự cảm thông mới phát hiện được dành cho Apollo.
“Đó không phải là mối quan tâm của con,” Zeus nói. “Chúng ta có những vấn đề khác để chú tâm.”
Một sự im lặng không thoải mái bao chùm trên Parthenon.
Thật không cảm thấy đúng đắn khi để vấn đề biến mất. Jason không hiểu làm sao mà Apollo lại đáng bị chọn riêng ra cho sự trừng phạt.
Ai đó phải chịu trách nhiệm, Zeus đã nói với cậu.
Nhưng tại sao?
“Cha,” Jason nói. “Con đã lập một lời thề để thể hiện sự kính trọng với tất cả các vị thần. Con đã hứa với Kymopoleia rằng một khi cuộc chiến này kết thúc không vị thần nào sẽ không có điện thờ ở hai trại.”
Zeus cau có. “Được thôi. Nhưng… Kym nào?”
Poseidon ho vào nắm tay của ông. “Đó là một người con của ta.”
“Quan điểm của con,” Jason nói, “là việc đổ trách nhiệm lên nhau không giải quyết bất cứ vấn đề gì. Đó là cách người La Mã và Hy Lạp đã bị chia cắt ngay từ đầu.”
Bầu không khí bắt đầu trở nên ion hóa đầy nguy hiểm. Da đầu Jason ngứa ran.
Cậu nhận ra cậu đang đánh liều với cơn thịnh nộ của cha cậu. Cậu có lẽ bị biến thành ánh sáng lấp lánh hoặc bị thổi bay khỏi Acropolis. Cậu chỉ biết cha cậu trong năm phút và đã tạo nên một ấn tượng tốt. Bây giờ cậu đang ném bỏ nó đi.
Một người La Mã tốt sẽ không tiếp tục nói.
Jason tiếp tục nói. “Apollo không phải là vấn đề. Để trừng phạt ai đó vì sự thức dậy của Gaia thật…” cậu muốn nói ngu ngốc, nhưng cậu giữ nó cho riêng mình… “không khôn ngoan.”
“Không khôn ngoan.” Giọng của Zeus gần như là một lời thì thầm. “Trước các vị thần tụ tập, con gọi ta là không khôn ngoan.”
Những người bạn của Jason quan sát với toàn bộ sự cảnh giác. Percy trông như thể cậu sẵn sàng nhảy ra và chiến đấu bên cạnh cậu.
Sau đó Artemis bước ra khỏi bóng tối. “Cha, anh hùng này đã chiến đấu lâu dài và vất vả cho sự nghiệp của chúng ta. Dây thần kinh của cậu ta hẳn đã bị sờn. Chúng ta nên ghi nhận món nợ này.”
Jason bắt đầu phản đối, nhưng Artemis ngăn cậu với một cái nhìn. Biểu hiện của bà ấy gửi đi một tin nhắn rõ ràng như thể bà đang nói chuyện trong đầu cậu: “Cảm ơn, á thần. Nhưng đừng dồn ép vấn đề này. Ta sẽ tranh luận với Zeus khi ông ấy bình tĩnh hơn.”
“Chắc chắn, Cha,” nữ thần tiếp tục, “chúng ta nên chú tâm vào những vấn đề cấp bách hơn của chúng ta, như người đã chỉ ra.”
“Gaia,” Annabeth xen vào, rõ ràng lo lắng để thay đổi chủ đề. “Bà ấy thức giấc rồi, phải không?”
Zeus quay sang cô. Quanh Jason, các phân tử không khí ngừng huyên náo. Đầu cậu cảm tấy như vừa ra khỏi một cái lò vi sóng.
“Điều đó đúng,” Zeus nói. “Máu của Olympus đã đổ. Bà ấy giờ hoàn toàn tỉnh táo.”
“Ồ, thôi nào!” Percy phàn nàn. “Tôi chỉ có một giọt máu mũi nhỏ xíu và tôi đánh thức toàn bộ mặt đất à? Thật không công bằng!”
Anthena đeo cái khiên bảo hộ của mình lên. “Phàn nàn về sự bất công giống như quy trách nhiệm, Percy Jackson. Nó không tốt cho bất cứ ai.” Bà trao cho Jason một cái nhìn chấp thuận. “Bây giờ các ngươi phải di chuyển nhanh lên. Gaia thức dậy để tiêu diệt trại của các ngươi.”
Poseidon dựa vào cây đinh ba của mình. “Chỉ một lần, Athena có lý.”
“Chỉ một lần?” Athena phản đối.
“Tại sao Gaia lại trở về trại?” Leo hỏi. “Máu mũi của Percy ở đây.”
“Anh bạn,” Percy nói, “trước tiên, cậu đã nghe Athena rồi đấy – đừng đổ tội cái mũi của tớ. Thứ hai, Gaia là mặt đất. Bà ta có thể xuất hiện bất cứ đâu bà ta muốn. Ngoài ra, bà ta đã nói với chúng ta bà ta sẽ làm điều này. Bà đã nói điều đầu tiên trong danh sách các việc phải làm của bà ta là tiêu diệt trại chúng ta. Cậu hỏi là: làm sao chúng ta ngăn chặn bà ấy?”
Frank nhìn Zeus. “Ừm, thưa ngài, Bệ Hạ, những vị thần các ngài không thể xuất hiện ở đó với chúng tôi sao? Các ngài có những cỗ xe và quyền năng pháp thuật và những thứ linh tinh.”
“Phải!” Hazel nói. “Chúng ta đã đánh bại những tên khổng lồ cùng nhau trong vòng hai giây. Tất cả chúng ta cùng đi…”
“Không,” Zeus nói thẳng thừng.
“Không?” Jason hỏi. “Nhưng, Cha…”
Đôi mắt Zeus lóe lên sức mạnh, và Jason nhận ra cậu đã đẩy cha ra xa nhất có thể trong ngày hôm nay… và có lẽ vài thế kỉ tiếp theo.
“Đó là vấn đề với những lời tiên tri,” Zeus gầm lên. “Khi Apollo cho phép Lời Tiên Tri của Nhóm Bảy được nói ra, và khi Hera giải thích các từ ngữ theo cách của bà ấy, ba nữ thần Số Mệnh đã dệt tương lai theo một cách mà nó có quá nhiều kết quả có khả năng, quá nhiều giải pháp. Bảy người các ngươi, các á thần, được chỉ định để đánh bại Gaia. Chúng ta, các vị thần, không thể.”
“Tôi không hiểu,” Piper hỏi. “Lý do gì để trở thành các vị thần nếu các người phải dựa vào những người phàm nhỏ bé để thực thi mệnh lệnh của các người?”
Tất cả các vị thần trao đổi những cái nhìn u ám. Tuy nhiên, Aphrodte cười dịu dàng và hôn con gái bà. “Con gái Piper yêu quý của ta, con không nghĩ là chúng ta đã tự hỏi chúng ta câu hỏi đó hàng ngàn năm à? Nhưng nó là điều trói chúng ta lại với nhau, giữ chúng ta bất tử. Chúng ta cần những người phàm các con nhiều như các con cần chúng ta. Phiền phức như nó có thể, đó là sự thật.”
Frank lê bước không thoải mái, giống như cậu nhớ việc trở thành một con voi. “Vậy chúng ta có thể trở lại Trại Con Lai đúng giờ để cứu nó? Sẽ mất hàng tháng trời để đến được Hy Lạp.”
“Những cơn gió,” Jason nói. “Cha, cha có thể giải phóng những cơn gió để đẩy tàu chúng con trở về không?”
Zeus trừng mắt. “Ta có thể tát các ngươi trở lại Long Isand.”
“Ừm, đó là một câu đùa, hay một lời đe dọa, hay…”
“Không,” Zeus nói. “Ý ta là nó khá là nghĩa đen. Ta có thể tát tàu con trở về Trại Con Lai, nhưng lực đòi hỏi…”
Bên kia cái ngai của tên khổng lồ đổ nát, vị thần bụi bặm trong bộ đồng phục của thợ cơ khí lắc đầu. “Con trai ta Leo đã xây dựng một con tàu tốt, nhưng nó sẽ không chống đỡ được loại sức mạnh đó. Nó sẽ vỡ tan tành ngay khi nó đến nơi, có lẽ sớm hơn.”
Leo sắp xếp thắt lưng của cậu. “Tàu Argo II có thể làm được. Nó chỉ phải nguyên vẹn đủ lâu để đưa chúng tôi trở về nhà. Một khi tới đó, chúng tôi có thể bỏ con tàu.”
“Nguy hiểm,” Hephaestus cảnh báo. “Có lẽ chết người.”
Nữ thần Nike xoay vòng nguyệt quế trên ngón tay bà. “Chiến thắng luôn luôn nguy hiểm. Và nó thường đòi hỏi sự hy sinh. Leo Valdez và ta đã thảo luận về điều này.” Bà nhìn chằm chằm Leo một cách mỉa mai.
Jason không thích điều đó mấy. Cậu nhớ lại biểu hiện dữ tợn của Asclepius khi vị bác sĩ kiểm tra Leo. Ồ, thánh thần. Ồ, ta hiểu… Jason biết họ phải làm gì để đánh bại Gaia. Cậu biết những rủi ro. Nhưng cậu muốn đem những rủi ro đó đặt vào cậu, không phải đặt chúng lên Leo.
Piper có y sĩ dược, cậu nói với bản thân. Cô ấy sẽ giữ cả hai chúng ta được trông nom.
“Leo,” Annabeth nói, “Nike đang nói về điều gì?”
Leo xua đi câu hỏi. “Chuyện bình thường. Chiến thắng. Hy sinh. Vân vân và vân vân. Không có gì quan trọng. Chúng ta có thể làm điều này, các bạn. Chúng ta phải làm điều này.”
Một cảm giác sợ hãi bao chùm lấy Jason. Zeus đã đúng về một điều: điều tồi tệ nhất còn chưa đến.
Khi sự lựa chọn đến, thần gió Bắc Notus đã nói cậu, giông tố hay lửa, không được tuyệt vọng.
Jason lựa chọn. “Leo đúng. Tất cả lên tàu cho một chuyến đi cuối cùng.”
Chương 51. Jason
QUÁ NHIỀU CHO MỘT LỜI CHIA TAY NHẸ NHÀNG.
Điều cuối cùng Jason thấy về cha cậu, Zeus là một vị thần cao ba mươi mét, giữ mũi tàu Argo II. Ông nói oang oang. “GIỮ VỮNG!”
Sau đó ông ném con tàu đi và với tay đập nó như một quả bóng chuyền.
Nếu Jason không được cột vào một cái cột buồm với một trong hai mươi điểm thắt lưng an toàn của Leo, cậu sẽ tan rã rồi. Như vậy, dạ dày cậu cố gắng ở lại Hy Lạp và tất cả không khí được hút ra khỏi phổi cậu.
Bầu trời chuyển đen kịt. Con tàu rung lắc và kêu cọt kẹt. Boong tàu nứt ra như băng mỏng dưới chân cậu và, với một quả bom âm thanh, con tàu Argo II văng ra khỏi những đám mây.
“Jason!” Leo hét lên. “Nhanh lên!”
Những ngón tay cậu cảm giác như nhựa chảy, nhưng Jason cố gắng tháo dây ra.
Leo đập vào bảng điều khiển, tuyệt vọng cố gắng sang phải con tàu khi họ rơi tự do theo đường xoắn ốc xuống. Những cánh buồm bốc cháy. Festus kêu cọt kẹt cảnh báo. Một cái máy bắn đá bị long ra và nhấc bổng vào không trung. Lực ly tâm gửi những lá chắn bay khỏi những mái chèo như những đĩa kim loại.
Những vết nứt rộng hơn tách ra trên boong khi Jason loạng choạng tiến đến để giữ, dùng những cơn gió để giữ bản thân cậu neo lại.
Nếu cậu không thể làm điều đó cho những người khác…
Sau đó cửa sập bật mở. Frank và Hazel trượt chân, kéo theo trên sợi dây dẫn gắn họ với cột buồm. Piper, Annabeth và Percy theo sau, tất cả bọn họ trông bị mất phương hướng.
“Đi!” Leo hét lên. “Đi, đi, đi!”
Chỉ một lần, giọng Leo nghiêm túc một cách chết người.
Họ đã nói chuyện về kế hoạch di tản của họ, nhưng cú đẩy qua thế giới đó đã làm đầu óc Jason chậm chạp. Đánh giá theo những biểu hiện của những người khác, họ đang không khá khẩm hơn là mấy.
Cái bàn Buford đã cứu họ. Nó ấy làm huyên náo trên boong với khối lập phương ba chiều Hedge om sòm, “ĐI NÀO! DI CHUYỂN ĐI! CẮT NÓ ĐI!”
Sau đó mặt bàn của nó nứt ra thành những cánh máy bay và Buford đi mất.
Frank thay đổi hình dáng. Thay vì một á thần choáng váng, cậu giờ là một con rồng xám choáng váng. Hazel bò lên cổ cậu. Frank tóm lấy Percy và Annabeth bằng móng trước, sau đó sải cánh và bay vút lên.
Jason giữ eo Piper, chuẩn bị để bay, nhưng cậu phạm sai lầm khi nhìn xuống. Khung cảnh là một kính vạn hoa xoay vòng của bầu trời, mặt đất, bầu trời, mặt đất. Mặt đất đang lại gần một cách kinh khủng.
“Leo, cậu sẽ không làm thế!” Jason hét lên. “Đi với bọn tớ!”
“Không! Đi khỏi đây!”
“Leo!” Piper cố. “Làm ơn…”
“Giữ lại giọng nói mê hoặc của cậu, Pipes! Tớ đã nói với cậu, tó có một kế hoạch. Giờ thì đi đi!”
Jason nhìn con tàu bong tróc ra lần cuối.
Tàu Argo II đã là nhà của họ quá lâu rồi. Bây giờ họ đang bỏ rơi nó mãi mãi – và bỏ lại Leo phía sau.
Jason ghét điều đó, nhưng cậu thấy sự kiên định trong mắt Leo. Giống như chuyến viếng thăm của cha cậu, Zeus, không có thời gian cho một lời tạm biệt thích hợp.
Jason sử dụng sức gió, và cậu cùng Piper bắn lên bầu trời.
Mặt đất không ít hỗn loạn hơn.
Khi họ lao thẳng xuống, Jason thấy một đội quân quái vật đông nghẹt dàn trải trên những ngọn đồi – người đầu chó, người hai đầu, nhân mã hoang dã, yêu tinh và những loài các cậu không thể gọi tên – vây quanh hai hòn đảo á thần nho nhỏ. Trên đỉnh Đồi Con Lai, tụ tập dưới chân của bức tượng Athena Parthenos, là lực lượng chính của Trại Con Lai cùng Đội quân thứ Nhất và thứ Năm, tập hợp lại quanh con đại bàng vàng của quân đoàn. Ba đội quân La Mã khác đang trong một vòng phòng thủ khác cách vài trăm mét và dường như đang chịu đựng mũi công kích chính.
Những con đại bàng khổng lồ bay tròn trên đầu Jason, kêu thét khẩn cấp, như thể tìm kiếm mệnh lệnh.
Con rồng xám Frank bay kế bên với những hành khách của cậu.
“Hazel!” Jason hét lên. “Ba đội quân đó đang gặp rắc rối! Nếu họ không hội họp với những á thần còn lại…”
“Tới đây!” Hazel nói. “Đi, Frank!”
Rồng Frank xoay qua bên trái với Annabeth trong một móng vuốt hét lên, “Bắt chúng nào!” và Percy trong móng vuốt khác la hét, “Tớ ghét bay!”
Piper và Jason xoay sang phải tiến về đỉnh đồi Trại Con Lai.
Trái tim Jason được nâng lên khi cậu thấy Nico di Angelo trên ở trên hàng đầu với những người La Mã, đâm chém một đám những tên hai đầu. Cách xa vài mét, Reyna ngồi trên một con pegasus mới, kiếm cô rút ra. Cô la hét ra lệnh cho quân đoàn, và những người La Mã tuân lệnh mà không hỏi gì, như thể cô ấy chưa từng đi khỏi.
Jason không thấy Octavian bất cứ đâu. Tốt. Cậu cũng không thấy một nữ thần đất khổng lồ hủy diệt thế giới. Rất tốt. Có lẽ Gaia đã thức dậy, nhìn thế giới hiện đại một cái và quyết định ngủ trở lại. Jason ước họ có thể may mắn thế, nhưng cậu nghi ngờ nó.
Cậu và Piper hạ cánh trên đồi, kiếm của họ rút ra, và một tiếng hò reo đến từ những người Hy Lạp và La Mã.
“Còn thời gian!” Reyna gọi. “Vui vì cậu có thể tham gia cùng chúng tớ!”
Với một sự khởi đầu, Jason nhận ra cô ấy đang nói tới Piper, không phải cậu.
Piper cười toe. “Bọn tớ có vài tên khổng lồ để chém giết!”
“Tuyệt vời!” Reyna cười đáp lại. “Tự giúp mình với mấy kẻ man rợ đi.”
“Tại sao, cảm ơn!”
Hai cô gái sát cánh bên nhau phóng vào trận chiến.
Nico gật đầu với Jason như thể họ chỉ vừa gặp nhau năm phút trước, sau đó trở lại để biến những gã hai đầu thành những tử thi không đầu. “Tính thời gian tốt đấy. Con tàu đâu rồi?”
Jason chỉ. Tàu Argo II phóng qua bầu trời trong một quả bóng lửa, những cột buồm, thân tàu và vũ khí bốc cháy rơi rớt. Jason không hiểu làm sao ngay cả Leo chịu lửa có thể sống sót trong địa ngục đó, nhưng cậu phải hi vọng.
“Thánh thần,” Nico nói. “Mọi người ổn chứ?”
“Leo…” giọng Jason vỡ ra. “Cậu ấy nói cậu ấy có một kế hoạch.”
Sao chổi biến mất phía sau ngọn đồi phương tây. Jason chờ đợi âm thanh một vụ nổ với nỗi sợ hãi, nhưng cậu không nghe thấy gì ngoài tiếng gầm của trận chiến.
Nico bắt gặp ánh mắt của cậu. “Anh ấy sẽ ổn.”
“Chắc chắn.”
“Nhưng chỉ phòng trường hợp… Vì Leo.”
“Vì Leo,” Jason đồng ý. Họ tiến vào trận chiến.
Cơn giận dữ của Jason làm cậu khôi phục lại sức mạnh. Những người Hy Lạp và La Mã từ từ đẩy lùi kẻ thù. Những nhân mã hoang dã bị lật đổ. Người đầu sói tru lên khi chúng bị cắt thành tro.
Nhiều quái vật hơn cứ xuất hiện – karpoi những linh hồn ngũ cốc cuộn xoáy khỏi những đám cỏ, những quái vật sư tử đầu chim chia tách từ bầu trời, những cơ thể con người bằng đất sét sần sùi làm Jason nghĩ đến những con quỷ PlayDoh.
“Chúng là những con ma với lớp vỏ đất!” Nico cảnh báo. “Đừng để chúng đánh anh!”
Rõ ràng Gaia dự trữ vài điều ngạc nhiên.
Vào một lúc, Will Solace, thủ lĩnh trại viên của Apollo, chạy đến chỗ Nico nói điều gì đó vào tai cậu. Ngoài tiếng la hét và tiếng dao kiếm chạm nhau, Jason không thể nghe được gì.
“Jason, em phải đi!” Nico nói.
Jason không thực sự hiểu, nhưng cậu gật đầu, và Will cùng Nico lao đi vào cuộc chiến.
Một khoảng khắc sau, một tổ trại viên nhà Hermes tụ tập xung quanh Jason không vì lý do rõ ràng nào.
Connor Stoll cười toe. “Gì thế, Grace?”
“Tớ ổn,” Jason nói. “Cậu?”
Connor né một cây gậy của yêu tinh và đâm một linh tinh ngũ cốc, điều mà làm phát nổ một đám mây bột mì. “Phải, không thể phàn nàn. Ngày tuyệt vời cho điều này.”
Reyna hét lên, “Phóng tên lửa!” và một đợt sóng những mũi tên lửa bắn vòng qua bức tường khiên của quân đoàn, tiêu diệt một trung đột yêu tinh. Hàng ngũ La Mã di chuyển về phía trước, đâm vào những nhân mã và giẫm đạp bị thương những yêu tinh dưới những đôi ủng bằng đồng nhọn của họ.
Đâu đó dưới đồi, Jason nghe thấy Frank Trương hét lên bằng tiếng La-tinh: “Đẩy lùi kỵ binh!”
Một đàn lớn nhân mã bị chia tách trong hoảng loạn khi ba đội quân khác vượt qua trong một đột hình hoàn hảo, giáo của họ mang theo máu của quái vật. Frank tiến đế trước họ. Trên cánh trái, đang cưỡi Arion, Hazel cười rạng rỡ với niềm tự hào.
“Chào, Pháp quan Trương!” Reyna gọi.
“Chào, Pháp quan Ramírez-Arellano!” Frank nói. “Cùng làm điều này. Quân đoàn, DỒN HÀNG!”
Một tiếng reo hò xuất hiện giữa những người La Mã khi năm đội quân kết hợp thành một cỗ máy chém giết khổng lồ. Frank chĩa kiếm mình lên và, từ cờ hiệu con đại bàng bằng vàng, những tua sấm sét quét qua kẻ thù, biến vài trăm con quái vật thành bánh mì nướng.
“Quân đoàn, đội cơ động!” Reyna hét lên. “Tiến lên!”
Một tiếng reo hò khác bên phải Jason khi Percy và Annabeth tụ họp lại với quân đội của Trại Con Lai.
“Người Hy Lạp!” Percy hét lên. “Cùng, ừm, chiến đấu nào!”
Họ hét lên như những nữ thần báo tử và tiến lên.
Jason cười toe. Cậu yêu những người Hy Lạp. Dù cho họ không được tổ chức, nhưng họ tạo nên nó với lòng nhiệt huyết.
Jason cảm thấy tốt về trận chiến, ngoại trừ với hai câu hỏi lớn: Leo ở đâu? Và Gaia ở đâu?
Không may, câu nhận được câu trả lời thứ hai trước tiên.
Dưới chân cậu, mặt đất gợn sóng như thể Đồi Con Lai đã trở thành một chiếc nệm nước khổng lồ. Các á thần ngã. Những yêu tinh trượt. Đám nhân mã đập mặt trước mặt vào cỏ.
THỨC GIẤC, một giọng nói oang oang quanh họ.
Cách một trăm mét, trên đỉnh của ngọn đồi bên cạnh, cỏ và đất cuộn xoáy lên trên như một điểm của một mũi khoan lớn. Cột đất dày lên thành một hình người phụ nữ cao sáu mét – bộ váy của bà được dệt từ lá cỏ, da bà trắng như thạch anh, mái tóc bà màu nâu và rối như rễ cây.
“Những kẻ ngu ngốc nhỏ bé.” Gaia Mẹ Đất mở to đôi mắt xanh lá cây thuần khiết của bà. “Sự kì diệu ít ỏi của bức tượng của các ngươi không thể kiềm chế ta.”
Khi bà ta nói điều đó, Jason nhận ra tại sao Gaia không xuất hiện cho đến giờ. Bức tượng Athena Parthenos đã bảo vệ các á thần, giữ lại cơn thịnh nộ của mặt đất, nhưng thậm chí Athena chỉ có thể kéo dài lâu như thế để chống lại nữ thần nguyên thủy.
Nỗi sợ hãi như một cơn ớn lạnh sờ thấy đươc tràn qua đội quân á thần.
“Đứng lên!” Piper hét lên, giọng nói mê hoặc của cô rõ ràng và lớn. “Người Hy Lạp và La Mã, chúng ta có thể cùng nhau chiến đấu với bà ấy!”
Gaia cười. Bà dang hai tay ra và mặt đất uốn cong lên về phía bà – cây nghiêng ngả, nền đá trĩu xuống, đất lăn tăn trong những cơn sóng. Jaosn đứng trong gió, nhưng tất cả quanh cậu những con quái vật và các á thần giống như bắt đầu chìm vào mặt đất. Một trong những cái máy bắn đá của Octavian bị lật úp và biến mất vào trong đồi.
“Toàn bộ mặt đất là cơ thể của ta,” Gaia nói oang oang. “Bằng cách nào ngươi chiến đấu lại nữ thần của…”
PHẬP!
Trong một tia sáng đồng lóe lên, Gaia bị cuốn ra khỏi sườn đồi, gầm gừ trong những cái móng của một con rồi kim loại nặng năm mươi tấn.
Festus, tái sinh, bay lên bầu trời trên đôi cánh lấp lánh, phun lửa từ cổ họng mình một cách đắc thắng. Khi nó bay lên, người cưỡi trên lưng nó trở nên nhỏ hơn và khó hơn để nhận ra, nhưng nụ cười toe của leo không thể nhầm lẫn.
“Pipes! Jason!” cậu hét xuống. “Các cậu theo chứ? Cuộc chiến ở trên đây!”
Chương 52. Jason
NGAY KHI GAIA PHÓNG VỤT LÊN, mặt đất rắn lại.
Các á thần ngừng sụt lún, mặc dù rất nhiều người đã bị chôn vùi đến tận eo. Buồn thay, dường như những tên quái vật tự đào thoát ra nhanh hơn. Chúng tiến về những hàng ngũ Hy Lạp và La Mã, lợi dụng sự rối loạn tổ chức của các á thần.
Jason đặt hai tay cậu quanh eo Piper. Cậu chuẩn bị cất cánh khi Percy hét lên, “Chờ đã! Frank có thể đưa toàn bộ chúng ta bay lên trên đó! Tất cả chúng ta có thể…”
“Không, anh bạn,” Jason nói. “Họ cần các cậu ở đây. Vẫn còn một đội quân để đánh bại. Ngoài ra, lời tiên tri…”
“Cậu ấy đúng.” Frank siết chặt cánh tay Percy. “Cậu phải để họ làm điều này, Percy. Nó giống như cuộc tìm kiếm của Annabeth ở Rome. Hay Hazel ở Cửa Tử. Phần này chỉ có thể là họ.”
Percy rõ ràng không thích nó, nhưng ngay lúc đó một đợt lũ những con quái vật quét qua đội quân Hy Lạp. Annbeth gọi cậu, “Này! Vấn đề bên này!” Percy chạy đến gia nhập với cô.
Frank và Hazel quay sang Jason. Họ đưa tay chào kiểu La Mã, sau đó chạy đi để hội họp với quân đoàn.
Jason và Piper bay xoắn ốc trên ngọn gió.
“Tớ có liều thuốc,” Piper thì thầm như một bài thánh ca. “Sẽ ổn thôi. Tớ có liều thuốc.”
Jason nhận ra bằng cách nào đó cô đã đánh mất thanh kiếm của cô trong trận đánh nhau, nhưng cậu nghi ngờ nó là vấn đề lớn. Chống lại Gaia, một thanh kiếm sẽ không tốt. Đây là về giông bão hay lửa… và một sức mạnh thứ ba, giọng nói mê hoặc của Piper, điều mà sẽ giữ họ cùng với nhau. Mùa đông năm ngoái, Piper đã làm chậm lại sức mạnh của Gaia ở Nhà Sói, giúp giải thoát Hera từ cái động của mặt đất. Bây giờ thậm chí cô có một công việc to lớn hơn.
Khi họ bay lên, Jason tập hợp gió và những đám mây quanh cậu. Bầu trời trả lời với tốc độ khủng khiếp. Họ nhanh chóng ở trong mắt của một xoáy nước. Ánh chớp thiêu đốt đôi mắt cậu. Tiếng sấm làm răng cậu va đập.
Ngay trên họ, Festus tóm lấy nữ thần mặt đất. Gaia tiếp tục tan rã, cố gắng để nhỏ giọt trở lại mặt đất, nhưng những cơn gió giữ bà ở trên. Festus phun lửa vào bà, điều mà dường như ép bà về dạng rắn. Trong khi đó, từ trên lưng Festus, Leo làm nổ tung nữ thần với những ngọn lửa của chính cậu và ném ra những lời xúc phạm. “Bô Bùn! Mặt Bụi! ĐIỀU NÀY LÀ DÀNH CHO MẸ TÔI, ESPERANZA VALDEZ!”
Toàn bộ cơ thể cậu cuồn cuộn trong lửa. Mưa treo trong không khí bão, nhưng nó chỉ kêu xèo xèo và bốc hơi quanh cậu.
Jason phóng về phía họ.
Gaia biến thành cát trắng tơi, nhưng Jason triệu hồi một đội tinh linh bão những kẻ khuấy tung quanh bà, nén bà thành một cái kén gió.
Gaia chiến đấu lại. Khi bà không tan ra, bà bất ngờ ném ra những mảnh đất đá mà Jason chỉ kịp làm chệch hướng. Việc làm tăng lên cơn bão, bao gồm cả Gaia, giữ cậu và Piper ở trên cao… Jason chưa bao giờ thực hiện điều khó khăn như thế. Cậu cảm thấy như mình bị bọc trong khối lượng chì, cố gắng để bơi chỉ với hai chân trong khi giữ một cái xe ô tô trên đầu. Nhưng cậu phải tiếp tục giữ Gaia khỏi mặt đất.
Đó là bí mật mà Kym đã bật mí khi họ nói chuyện ở đáy đại dương.
Trước đây rất lâu, Ourranos vị hần bầu trời đã bị Gaia và các Titan lừa xuống mặt đất. Họ đã bắt ông trên mặt đất vì thế ông không thể trốn thoát và, với những quyền năng bị yếu đi bởi vì ở quá xa lãnh thổ của mình, họ đã có thể cắt nhỏ ông ra.
Bây giờ Jason, Leo và Piper phải đảo ngược kịch bản đó lại. Họ phải giữ Gaia khỏi nguồn năng lượng của bà ta – mặt đất – và làm yếu bà đến khi bà có thể bị đánh bại.
Cùng nhau họ bay lên. Festus kêu cọt kẹt và rên rỉ với nỗ lực, nhưng nó tiếp tục bay cao lên. Jason không hiểu bằng cách nào Leo xoay sở để tạo lại được con rồng. Sau đó cậu nhớ lại tất cả những giờ Leo dành để làm việc bên trong thân tàu những tuần vừa qua. Leo hẳn phải đã lên kế hoạch cho điều này cùng nhau và tạo nên một cơ thể mới cho Festus trong khuôn khổ của con tàu.
Cậu hẳn phải biết trong bụng rằng cuối cùng tàu Argo II sẽ vỡ tan. Một con tàu biến thanh một con rồng… Jason cho là không có gì ngạc nhiên hơn việc con rồng biến thành một cái vali hồi ở Quec.
Tuy nhiên nó đã xảy ra, Jason tự hào khi thấy người bạn cũ của họ hoạt động một lần nữa.
“CÁC NGƯƠI KHÔNG THỂ ĐÁNH BẠI TA!” Gaia vỡ nát thành cát, chỉ để bị làm nổ tung bởi nhiều ngọn lửa hơn. Cơ thể bà ta tan chảy thành một miếng thủy tinh, tan tành, sau đó lại tạo thành lại là con người. “TA BẤT DIỆT!”
“Phiền phức bất diệt!” Leo hét lên, và cậu thúc Festus cao hơn.
Jason và Piper bay lên cùng họ.
“Đưa tớ đến gần hơn,” Piper giục. “Tớ cần ở gần bà ta.”
“Piper, những ngọn lửa và mảnh bom…”
“Tớ biết.”
Jason di chuyển lên đến khi họ ở ngay bên phải Gaia. Những cơn gió bọc lấy nữ thần, giữ bà ở thể rắn, nhưng nó là tất cả Jason có thể làm để chưa đựng những vụ nổ cát và đất của bà. Đôi mắt bà xanh rắn lại, giống như tất cả tự nhiên đã bị làm đặc lại thành vài thìa vật chất hữu cơ.
“NHỮNG ĐỨA TRẺ NGU NGỐC!” Gương mặt bà méo mó với những cơn động đất và lở đất nhỏ.
“Bà quá mệt mỏi rồi,” Piper nói với nữ thần, giọng cô phát ra sự tử tế và đồng cảm. Hàng niên kỉ đau đớn và thất vọng đặt nặng lên bà.”
“IM LẶNG!”
Sức mạnh của cơn giận dữ của Gaia mạnh đến nỗi Jason trong giây lát mất kiểm soát cơn gió. Cậu hẳn sẽ rơi tự do, nhưng Festus bắt được cậu và Piper trong móng vuốt khổng lồ khác của nó.
Thật đáng ngạc nhiên, Piper giữ mình tập trung. “Hàng thiên niên kỉ đau buồn,” cô nói với Gaia. “Chồng bà Ouranos bị chửi rủa. Các cháu của bà các vị thần lật đổ những đứa con Titan yêu quý của bà. Những đứa con khác của bà, các Cyclops và Người Trăm Tay, bị ném xuống Tartarus. Bà quá mệt mỏi bởi nỗi buồn khổ.”
“NÓI DỐI!” Gaia vỡ nát thành một cơn lốc xoáy đất và cỏ, nhưng bản chất của bà dường như khuấy động một cách chậm chạp hơn.
Nếu họ bay cao hơn nữa, không khí sẽ quá mỏng để thở. Jason sẽ trở nên quá yếu để kiểm soát nó. Cuộc nói chuyện của Piper về sự kiệt sức cũng ảnh hưởng đến cậu, ngốn sức mạnh của cậu, làm cơ thể cậu cảm thấy nặng nề.
“Bà muốn gì,” Piper tiếp tục, “nhiều hơn chiến thắng, nhiều hơn báo thù… bà muốn nghỉ ngơi. Bà quá mệt mỏi rồi, vì vậy mệt mỏi không dứt về người phàm và và thần bất tử vô ơn.”
“TA – NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC NÓI THAY TA – NGƯƠI KHÔNG THỂ…”
“Bà muốn một điều,” Piper nói dịu dàng, giọng của cô cộng hưởng qua xương của Jason. “Một từ. Bà muốn sự cho phép để nhắm đôi mắt lại và quên đi những rắc rối của bà. Bà – muốn – NGỦ.”
Gaia rắn lại thành hình dạng con người. Đầu bà rũ xuống, đôi mắt bà nhắm lại, và bà mềm rũ trong móng của Festus.
Không may, Jason cũng bắt đầu thoáng hoa mắt.
Cơn gió ngừng lại. Cơn bão tiêu tan. Những chấm đen nhảy múa trong đôi mắt cậu.
“Leo!” Piper thở hổ hển. “Chúng ta chỉ có vài giây. Giọng nói mê hoặc của tớ sẽ không…”
“Tớ biết!” Leo trông như cậu được tạo nên từ lửa. Những ngọn lửa gợn sóng dưới da cậu, chiếu sáng hộp sọ cậu. Festus bốc hơi và lóe sáng, những móng của nó cháy qua áo của Jason. “Tớ không thể kiềm chế ngọn lửa lâu hơn nữa. Tớ sẽ làm bốc hơi bà ta. Đừng lo lắng. Nhưng các cậu phải đi.”
“Không!” Jason nói. “Bọn tớ phải ở bên cậu. Piper có liều thuốc. Leo, cậu không thể…”
“Này.” Leo cười toe, điều mà thật đáng sợ trong ngọn lửa, răng cậu như những thỏi bạc nóng chảy. “Tớ đã nói với cậu tớ có một kế hoạch. Khi nào cậu sẽ tin tưởng tớ? Và nhân tiện – tớ yêu các cậu.”
Móng vuốt của Festus mở ra, và Jason cùng Piper ngã.
Jason không có sức mạnh để ngăn cản nó. Cậu giữ Piper khi cô gào thét tên Leo, và họ lao xuống mặt đất.
Festus trở thành một quả bóng lửa mơ hồ trên bầu trời – một giây tỏa sáng – ánh sáng nhỏ hơn và nóng hơn. Sau đó, trong khóe mắt Jason, một sao chổi rực rỡ vạch lên bầu trời từ mặt đất với một giọng the thé, gần như tiếng con người kêu la. Chỉ trước khi Jason bất tỉnh, sao chổi chặn đứng quả bóng lửa phía trên họ.
Vụ nổ biến toàn bộ bầu trời thành màu vàng.