Máu của Olympus

Chương 2


Đọc truyện Máu của Olympus – Chương 2

Chương 3. Jason
BẰNG CÁCH NÀO ĐÓ CẬU BIẾT BÀ ẤY. Cậu nhận ra bộ váy của bà – một bộ váy có hoa văn xanh lá-và-đỏ bao quanh, giống như áo ngoài của một cây thông Giáng Sinh. Cậu nhận ra những cái vòng nhựa nhiều màu trên hai cổ tay bà đã ấn chặt vào lưng cậu khi bà ôm tạm biệt cậu ở Nhà Sói. Cậu nhận ra mái tóc bà, một vầng hào quang của những lọn tóc xoăn nhuộm vàng hoe và hương chanh cùng bình phun của bà.
Đôi mắt bà màu xanh lam như của Jason, nhưng chúng lóe lên với những tia đứt gãy, như thể bà vừa trở về từ một boong-ke sau một cuộc chiến tranh hạt nhân – khao khát tìm kiếm tin tức gia đình trong một thế giới thay đổi.
“Con yêu.” Bà giơ hai tay ra.
Jason nhìn xa xăm. Những con ma và ma cà rồng không còn quan trọng.
Màn Sương cải trang của cậu đã bốc cháy. Cậu đứng thẳng trở lại. Những khớp xương của cậu không còn đau nữa. Cây gậy của cậu biến trở lại thành một thanh kiếm bằng vàng Imperial.
Cảm giác thiêu đốt không ngừng lại. Cậu cảm thấy như thế các lớp của cuộc đời cậu đang bị thiêu cháy – những tháng cậu ở Trại Con Lai, những năm cậu ở Trại Jupiter, sự huấn luyện của cậu với nữ thần sói Lupa. Cậu lại là một đứa trẻ hai tuổi sợ hãi và tổn thương. Thậm chí vết sẹo trên môi cậu, từ việc cậu cố gắng ăn một cái dập ghim khi chỉ là một đứa bé mới biết đi, đau nhói giống như một vết thương mới.
“Mẹ?” cậu kiềm chế.
“Đúng, con yêu.” Hình ảnh bà lập lòe. “Đến đây, ôm ta.”
“Người… người không có thật.”
“Dĩ nhiên bà ấy là thật.” Tiếng nói của Varus vang lên từ xa. “Ngươi đã nghĩ Gaia sẽ để một linh hồn quan trọng như thế này héo hon ở Âm phủ à? Bà ta là mẹ ngươi, Beryl Grace, ngôi sao truyền hình, tình yêu của vua Olympus, người vứt bỏ bà không chỉ một mà những hai lần, ở cả hai mặt Hy Lạp và La Mã của ông ta. Bà ta xứng đáng được công bằng nhiều như bất cứ ai trong bọn ta.”
Trái tim Jason lưỡng lự. Những người cầu hôn vây quanh cậu, xem xét.
Mình là thú tiêu khiển của chúng, Jason nhận ra. Những con ma có lẽ nhận thấy điều này còn thậm chí còn buồn cười hơi hai tên ăn mày chiến đấu đến chết.
Giọng của Piper cắt ngang tiếng ù ù trong đầu cậu. “Jason, nhìn tớ.”
Cô đứng cách xa khoảng sáu mét, giữ cái bình gốm hai quai của cô. Nụ cười của cô biến mất. Ánh nhìn của cô mãnh liệt và quyền uy – không thể lờ được như cọng lông chim xanh trên tóc cô. “Đó không phải mẹ cậu. Giọng của bà ấy đang thực hiện một loại ma thuật nào đó với cậu – giống như giọng nói mê hoặc, nhưng nguy hiểm hơn. Cậu không thể cảm nhận nó à?”
“Cô ấy đúng.” Annabeth trèo lên cái bàn gần nhất. Cô đá một cái dĩa qua bên, làm giật mình một tá những người cầu hôn. “Jason, đó chỉ là dư ảnh của mẹ cậu, có lẽ giống như một ara[1], hoặc…”
[1]Là những linh hồn phụ nữ bị nguyền; nhăn nheo với đôi cánh như cánh dơi, móng vuốt bằng đồng và đôi mắt sáng đỏ; con gái của Nyx (bóng đêm).
“Một dư ảnh!” Con ma của mẹ cậu khóc nức nở. “Đúng, nhìn xem những gì ta đã bị mất đi. Đó là lỗi của Jupiter. Ông ta bỏ rơi chúng ta. Ông ta sẽ không giúp ta! Ta không muốn bỏ con lại Sonoma, con yêu, nhưng Juno và Jupiter không cho ta sự lựa chọn. Họ sẽ không cho phép chúng ta ở cùng nhau. Tại sao giờ phải chiến đấu vì họ? Hãy gia nhập những người cầu hôn này. Chỉ huy chúng. Chúng ta có thể lại trở thành một gia đình!”
Jason cảm thấy hàng trăm con mắt nhìn cậu.
Đây là câu chuyện của cuộc đời mình, cậu nghĩ cay đắng. Mọi người luôn luôn nhìn cậu, mong chờ cậu dẫn đường. Từ khoảnh khắc cậu đến Trại Jupiter, những á thần La Mã đã đối xử với cậu như một hoàng tử đang được chờ đợi. Mặc dù những mong muốn của cậu là thay đổi vận mệnh của mình – tham gia đội quân tệ nhất, cố gắng thay đổi truyền thống của trại, nhận những nhiệm vụ ít hấp dẫn nhất và trở thành bạn của những đứa trẻ ít nổi tiếng nhất – dù sao thì cậu đã trở thành pháp quan. Là con trai của Jupiter, tương lai của cậu đã được bảo đảm.
Cậu nhớ những gì Hercules đã nói với cậu ở eo biển Gibraltar: Không dễ dàng để trở thành một đứa con trai của Zeus. Quá nhiều áp lực. Cuối cùng, nó có thể làm một người nổ tung.
Giờ Jason ở đây, bị kéo căng như dây cung.
“Mẹ đã rời bỏ con,” cậu nói với mẹ mình. “Đó không phải là Jupiter hay Juno. Đó là mẹ.”
Beryl Grace bước tới trước. Những tia lo lắng trong mắt bà, vết thương kín trên miệng bà nhắc Jason nhớ đến chị gái cậu, Thalia.
“Con yêu, ta đã nói với con ta sẽ trở lại. Đó là những lời cuối cùng của ta với con. Con không nhớ à?”
Jason rùng mình. Ở trong đống đổ nát của Nhà Sói mẹ cậu đã ôm cậu lần cuối cùng. Bà mỉm cười, nhưng đôi mắt bà đầy nước mắt.
Sẽ ổn thôi, bà hứa. Nhưng thậm chí là một đứa nhỏ như Jason cũng biết nó không ổn. Đợi ở đây. Ta sẽ trở về vì con, con yêu. Ta sẽ gặp con sớm thôi.
Bà đã không trở về. Thay vào đó, Jason đã lang thang quanh đống đổ nát, khóc và cô độc, gọi mẹ và Thalia – đến khi những con sói đến tìm cậu.
Sự thất hứa của mẹ cậu nằm ở sâu tận đáy lòng cậu. Cậu đã xây dựng toàn bộ cuộc đời cậu xung quanh sự tức giận của những lời nói của bà, giống như hạt sạn ở giữa một viên ngọc trai.
Mọi người nói dối. Những lời hứa bị phá bỏ.
Đó là lý do tại sao, nó càng làm cậu tức giận, cậu càng tuân thủ luật. Cậu giữ những lời hứa của mình. Cậu không bao giờ muốn bỏ rơi bất cứ ai theo cách cậu đã bị bỏ rơi và lừa dối.
Bây giờ mẹ cậu trở về, xóa đi niềm tin của Jason về bà – rằng bà đã rời bỏ cậu mãi mãi.
Ở bên kia bàn, Antinous nâng ly của hắn lên. “Vậy rất vui khi gặp ngươi, con trai của Jupiter. Hãy nghe lời mẹ ngươi. Ngươi có rất nhiều điều trách móc các vị thần. Tại sao không gia nhập với bọn ta? Ta thu nhận hai nữ hầu này là bạn của ngươi? Chúng ta sẽ để dành chúng. Ngươi muốn có mẹ người vẫn còn ở trên đời chứ? Chúng ta có thể làm điều đó. Ngươi muốn trở thành một vị vua…”
“Không.” Đầu óc Jason quay cuồng. “Không, ta không thuộc về các ngươi.”
Michael Varus nhìn chằm chằm cậu với đôi mắt lạnh. “Ngươi chắc chứ, người bạn pháp quan đồng liêu của ta? Thậm chí nếu ngươi đánh bại những người khổng lồ và Gaia, ngươi sẽ trở về nhà giống như Odysseus đã làm chứ? Đâu là nhà ngươi bây giờ? Với những Hy Lạp? Với người La Mã? Sẽ không ai chấp nhận ngươi. Và, nếu ngươi trở về, ai nói với ngươi ngươi sẽ không tìm thấy những đống đổ nát như thế này?”
Jason nhìn lướt qua sân trong cung điện. Không có những ban công và cột chống hão huyền, chẳng có gì ngoài một đống gạch vụn trên một đỉnh đồi cằn cỗi. Chỉ cái vòi phun nước có vẻ thật, phun cát lên như một sự nhắc nhở quyền năng vô hạn của Gaia.
“Ngươi đã là một sĩ quan quân đoàn,” cậu nói với Varus. “Một người lãnh đạo của La Mã.”
“Ngươi cũng vậy,” Varus nói. “Lòng trung thành thay đổi.”
“Ngươi nghĩ ta thuộc về đám đông này?” Jason hỏi. “Một đám người chết thua cuộc đợi một sự bố thí miễn phí từ Gaia, rên rỉ rằng thế giới nợ bọn chúng thứ gì đó?”

Quanh sân, những con ma và ma cà rồng giơ chân lên và lôi vũ khí ra.
“Coi chừng!” Piper hét vào đám đông. “Mỗi một người trong cung điện này là kẻ thù của các ngươi. Từng người sẽ đâm vào lưng ngươi với cơ hội đầu tiên!”
Vài tuần qua, giọng nói mê hoặc của Piper đã trở nên rất mạnh. Cô nói sự thật, và đám đông tin cô. Chúng lần lượt nhìn sang bên cạnh, tay siết chặt chuôi kiếm.
Mẹ của Jason bước về phía cậu. “Con yêu, hãy biết điều. Từ bỏ cuộc tìm kiếm của con. Tàu Argo II của con không thể nào đi đến Athens được. Thậm chí nếu nó đến được, còn có rắc rối với Athena Parthenos.”
Một cơn rùng mình lướt qua cậu. “Ý mẹ là gì?”
“Đừng giả vờ không biết, con yêu. Gaia biết bạn con Reyna cùng Nico con trai của Hades và thần rừng Hedge. Để giết chúng, Mẹ Đất đã gửi đến đứa con nguy hiểm nhất của bà – tên thợ săn chưa bao giờ nghỉ ngơi. Nhưng con không phải chết.”
Những con ma cà rồng và ma lại gần – hai trăm trong bọn chúng đối mặt với Jason trong trạng thái đề phòng, như thế cậu chuẩn bị dẫn dắt chúng vào một bài quốc ca.
Kẻ đi săn không bao giờ nghỉ ngơi.
Jason không biết đó là ai, nhưng cậu phải cảnh báo Reyna và Nico.
Điều này có nghĩa là cậu phải sống sót rời khỏi đây.
Cậu nhìn Annabeth và Piper. Cả hai đứng lên sẵn sàng, chờ ám hiệu của cậu.
Cậu ép bản thân mình nhìn vào mắt mẹ cậu. Bà trông giống như người phụ nữ đã bỏ rơi cậu ở khu rừng Sonoma mười bốn năm trước. Nhưng Jason không còn là một đứa trẻ tập đi nữa. Cậu là một cựu chiến binh, một á thần người đối mặt với cái chết không biết bao nhiêu lần.
Và những gì cậu thấy không phải là mẹ cậu – ít nhất, không phải những gì mẹ cậu nên là – quan tâm, yêu thương, bảo vệ quên mình.
Một dư ảnh, Annabeth đã gọi bà như thế.
Michael Varus đã nói với câu những linh hồn ở đây được duy trì bằng mong muốn mãnh liệt nhất của chúng. Linh hồn của Beryl Grace thực tỏa sáng với sự cần thiết. Đôi mắt bà đòi hỏi sự chú ý của Jason. Đôi tay bà vươn ra, tuyệt vọng chiếm hữu cậu.
“Mẹ muốn gì?” Cậu hỏi. “Điều gì đã đưa mẹ đến đây?”
“Ta muốn sống!” bà khóc. “Tuổi trẻ! Sắc đẹp! Cha của con đã có thể biến ta thành bất tử. Ông ta có thể mang ta lên Olympus, nhưng ông ta đã bỏ rơi ta. Con có thể làm mọi việc đúng đắn trở lại, Jason. Con là chiến binh đáng tự hào của ta!”
Hương chanh trên người bà trở nên cay xè, như thể bà đang bắt đầu bốc cháy.
Jason nhớ điều gì đó Thalia đã nói với cậu. Mẹ của họ đã ngày càng trở nên bất ổn, đến khi nỗi tuyệt vọng của bà làm bà phát điên. Bà đã chết trong một tai nạn ô tô, kết quả của việc bà lái xe trong khi say xỉn.
Rượu vang trong dạ dày cậu khuấy động. Cậu quyết định rằng nếu cậu sống sót qua ngày này cậu sẽ không bao giờ uống đồ uống có cồn một lần nữa.
“Ngươi là một kẻ cuồng loạn,” cậu quyết định, từ đó đến với cậu từ những bài học của cậu ở Trại Jupiter rất lâu trước đây. “Một linh hồn mất trí. Đó là những gì ngươi còn lại.”
“Ta là tất cả những gì còn lại,” Beryl Grace đồng ý. Hình ảnh bà lập lòe qua một quang phổ màu sắc. “Ôm ta, con trai. Ta là tất cả những gì con còn lại.”
Kí ức về Gió Nam nói trong đầu cậu: Ngươi không thể lựa chọn nguồn gốc. Nhưng ngươi có thể chọn sự kế thừa của mình.
Jason cảm thấy như mình đang được lắp ráp lại, từng lớp một. Nhịp tim cậu ổn định. Sự lạnh lẽo rời bỏ bộ xương cậu. Da cậu ấm lên dưới ánh nắng buổi chiều.
“Không,” cậu sầu thảm. Cậu liếc Annabeth và Piper. “Lòng trung thành của ta chưa hề thay đổi. Chỉ là gia đình của ta đã mở rộng. Ta là đứa con của Hy Lạp và La Mã.” Cậu nhìn lại mẹ cậu lần cuối. “Ta không phải là con của ngươi.”
Cậu làm biểu tượng tránh quỷ dữ cổ đại – ba ngón tay đẩy ra từ trái tim – và bóng ma của Beryl Grace biến mất với một tiếng rít nhỏ, giống như một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Con ma cà rồng Antinous đẩy cái ly của hắn qua bên. Hắn nghiên cứu Jason với một cái nhìn của một sự lười biếng phẫn nộ. “Ồ, vậy,” hắn nói, “ta cho là chúng ta sẽ giết ngươi.”
Mọi hướng quanh Jason, kẻ thù đến gần.
Chương 4. Jason
TRẬN CHIẾN ĐANG DIỄN RA TUYỆT VỜI – đến khi cậu bị đâm.
Jason chém thanh kiếm của cậu theo một đường hình cung rộng, làm bốc hơi những kẻ cầu hôn gần nhất, sau đó cậu nhảy lên bàn và phóng lên ngay trên đầu Antinous. Giữa không trung cậu biến lưỡi dao của cậu dài ra thành một ngọn lao – một trò bịp cậu chưa từng thử với thanh kiếm này – nhưng bằng cách nào đó cậu biết nó sẽ có hiệu quả.
Cậu hạ cánh trên đôi chân mình nắm một ngọn lao dài mét tám. Khi Antinous quay sang đối mặt với cậu, Jason đẩy thanh vàng Imperial đâm thẳng ngực con ma cà rồng.
Antinous nhìn xuống nghi ngờ. “Ngươi…”
“Hãy vui vẻ tại Cánh đồng Trừng phạt.” Jason rút ngọn lao của cậu ra và Antinous sụp đổ thành bùn.
Jason tiếp tục chiến đấu, xoay ngọn lao của cậu – cắt qua những con ma, hạ gục những con ma cà rồng xuống chân chúng.
Bên kia sân, Annabeth cũng chiến đấu như một con quỷ. Thanh kiếm xương-drakon của cô chém xuống bất kì kẻ cầu hôn nào ngu ngốc đối mặt với cô.
Bên kia vòi phun nước, Piper cũng lôi thanh kiếm của mình ra – một lưỡi dao đồng lởm chởm răng cưa cô đã lấy từ Zethes, Boread[1]. Cô đâm và né với tay phải, đôi khi ném cà chua từ cái sừng sung túc bên trái cô, trong khi hét lên với những kẻ cầu hôn, “Tự cứu mình đi! Ta rất nguy hiểm!”
[1] Boread gồm Zethes và Calais là con trai của thần Gió Bắc.
Điều có chắc hẳn chính xác là điều chúng muốn nghe, bởi vì kẻ thù của cô cứ bỏ chạy, chỉ đứng sững lại bối rối vài mét dưới đồi, sau đó chúng ồ ạt trở lại cuộc chiến.

Kẻ bạo chúa Hy Lạp Hippias đột ngột tấn công Piper, dao găm của hắn giơ lên, nhưng Piper làm nổ tung điểm đen trên ngực hắn với một cái lọ nung dễ thương. Hắn ta đổ sụp xuống vòi phun nước và la hét khi tan ra.
Một mũi tên bay vèo qua mặt Jason. Cậu làm nổ tung nó bên cạnh với một cơn gió mạnh, sau đó cắt xuyên qua một nhóm những con ma cà rồng cầm kiếm và chú ý thấy một tá những tên cầu hôn nhóm lại cạnh vòi phun nước để tấn công Annabeth. Cậu giơ cây lao của mình lên trời. Một tia chớp bật ra từ đầu và thổi tung những con ma thành i-on, để lại một cái hố bốc khói nơi đã từng là vòi phun cát.
Vài tháng qua, Jason đã chiến đấu rất nhiều trận chiến, nhưng cậu đã quên mất điều gì giống như cảm thấy tốt trong chiến đấu. Dĩ nhiên cậu vẫn sợ, nhưng một sức nặng khổng lồ đã được nâng lên khỏi đôi vai cậu. Từ lần đầu tiên thức giấc ở Arizona với trí nhớ bị xóa, Jason cảm thấy toàn bộ. Cậu biết cậu là ai. Cậu đã chọn gia đình của mình, và không có gì phải làm với Beryl Grace hay thậm chí Jupiter. Gia đình cậu gồm tất cả các á thần những người chiến đấu bên cạnh cậu, La Mã và Hy Lạp, những người bạn mới và cũ. Cậu sẽ không để bất cứ ai làm tan vỡ gia đình của cậu.
Cậu triệu hồi những cơn gió và ném ba con ma cà rồng ra khỏi sườn đồi giống như những con búp bê giẻ rách. Cậu xiên đến một phần tư, sau đó biến cây lao của mình rút lại thành một thanh kiếm và ném đến một nhóm linh hồn khác.
Nhanh chóng không còn kẻ thù nào đối mặt với cậu. Những con ma còn lại bắt đầu tự lủi đi. Annabeth chém Hasdrubal người Carthage, và Jason mắc phải lỗi lầm khi bọc kiếm lại.
Cơn đau nhói lên dưới lưng cậu – buốt nhói và lạnh đến nỗi cậu nghĩ Khione nữ thần tuyết đã chạm vào cậu.
Bên tai cậu, Michael Varus gầm lên, “Sinh ra là một người La Mã, chết là một người La Mã.”
Đầu nhọn của một thanh kiếm vàng nhô ra trước áo sơ mi của cậu, chỉ dưới xương sườn.
Jason quỳ xuống. Tiếng la hét của Piper nghe có vẻ cách xa vài ki-lô-mét. Cậu cảm thấy như cậu chìm trong nước biển – cơ thể không trọng lượng của cậu, đầu cậu lắc lư.
Piper xông về phía cậu. Cậu nhìn với cảm xúc bị tách rời khi thanh kiếm của cô vụt qua đầu cậu và cắt qua bộ giáp của Varus với một tiếng kim loại ka-chunk.
Một cơn ớn lạnh tách mái tóc cậu từ phía sau. Bùn bẩn đọng lại quanh cậu, một cái mũ quân đội trống rỗng lăn qua những tảng đá. Tên á thần xấu xa đã biến mất – nhưng hắn vẫn để lại một dấu vết cuối cùng.
“Jason!” Piper tóm hai vai cậu khi cậu bắt đầu ngã sang một bên. Cậu thở hổn hển khi cô kéo thanh kiếm ra khỏi lưng cậu. Sau đó cô hạ cậu nằm xuống mặt đất, đỡ đầu cậu trên một tảng đá.
Annabeth chạy về phía họ. Cô có một vết cắt kinh khủng trên cổ.
“Thánh thần.” Annabeth nhìn chằm chằm vết thương ở bụng Jason. “Ôi, thánh thần.”
“Cảm ơn,” Jason rên rỉ. “Tớ đã sợ nó có lẽ tồi tệ.”
Tay chân cậu bắt đầu ngứa ran khi cơ thể cậu rơi vào khủng hoảng, dồn tất cả máu lên ngực cậu. Vết thương không sâu, điều này làm cậu ngạc nhiên, nhưng áo sơ mi của cậu bị thấm đỏ. Vết thương đang bốc cháy. Cậu rất chắc chắn những vết thương do kiếm không bốc khói.
“Cậu sẽ ổn thôi.” Piper nói như một mệnh lệnh. Tiếng của cô làm ổn định hơi thở của cậu. “Annabeth, bánh thánh!”
Annabeth động đậy. “Đúng. Đúng, tớ có đây.” Cô xé cái túi nhỏ tiếp tế của mình và mở ra một mẩu thức ăn thần thánh.
“Chúng ta phải ngăn máu chảy.” Piper dùng con dao găm của cô để cắt vải từ dưới bộ váy của mình. Cô xé miếng vải thành dải băng.
Jason lờ mờ tự hỏi làm sao cô biết quá nhiều cách sơ cứu. Cô băng vết thương trên lưng và bụng cậu trong khi Annabeth nhét những mẩu bánh thánh vào miệng cậu.
Ngón tay Annabeth run run. Sau tất cả những gì cô đã trải qua, Jason nhận thấy thật ngớ ngẩn rằng giờ cô đang kinh hãi trong khi Piper cư xử quá bình tĩnh. Sau đó nó lóe lên trong cậu – Annabeth có thể lo sợ cho cậu. Piper không thể. Cô đã hoàn toàn tập trung vào việc cố gắng cứu cậu.
Annabeth đút cho cậu một mẩu nữa. “Jason, tớ… tớ rất tiếc. Về mẹ cậu. Nhưng cách cậu giải quyết nó… điều đó rất dũng cảm.”
Jason cố gắng không nhắm mắt. Mỗi lần cậu làm thế, câu thấy linh hồn mẹ mình đang tan ra.
“Đó không phải bà,” Jason đáp. “Ít nhất, không phải phần của bà tớ có thể cứu được. Không có lựa chọn nào khác.”
Annabet hít một hơi run rẩy. “Có lẽ không có lựa chọn đúng khác, nhưng… một người bạn của tớ, Luke. Mẹ anh ấy… vấn đề tương tự. Anh ấy đã không xử lý nó tốt như thế.”
Giọng cô vỡ òa. Jason không biết nhiều về quá khứ của Annabeth, nhưng Piper nhìn qua lo lắng.
“Tớ đã băng bó nhiều nhất tớ có thể,” cô nói. “Máu vẫn thấm qua. Và khói. Tớ không hiểu điều đó.”
“Vàng Imperial,” Annabeth nói, giọng cô run run. “Nó gây tử vong cho các á thần. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi…”
“Cậu ấy sẽ ổn,” Piper khăng khăng. “Chúng ta cần đưa cậu ấy trở về tàu.”
“Tớ không cảm thấy tệ như thế,” Jason nói. Và điều đó đúng. Bánh thánh đã tẩy rửa đầu óc cậu. Hơi ấm đã thấm trở lại tay chân cậu. “Có lẽ tớ có thể bay…”
Jason ngồi dậy. Tầm nhìn của cậu chuyển sang một màu xanh nhợt nhạt. “Hoặc có lẽ không…”
Piper tóm được vai cậu khi cậu lật sang một bên. “Này, Tóe Lửa. Chúng ta cần liên lạc với Argo II, nhận giúp đỡ.”
“Cậu chưa gọi tớ là Tóe Lửa trong một thời gian dài.”
Piper hôn lên trán cậu. “Ở bên tớ và tớ sẽ sỉ nhục cậu tất cả những gì cậu muốn.”
Annabeth lướt qua khu tàn tích. Lớp ma thuật ngụy trang đã mờ dần, chỉ để lại những bức tường đổ nát và những cái hố đào. “Chúng ta có thể dùng lửa khẩn cấp, nhưng…”
“Không,” Jason nói. “Leo sẽ thổi bay đỉnh đồi với lửa Hy Lạp. Có lẽ nếu các cậu giúp tớ, tớ có thể đi…”
“Hoàn toàn không,” Piper phản đối. “Sẽ mất nhiều thời gian.” Cô lục lọi cái túi nhỏ bên thắt lưng mình và lôi ra một cái gương nhỏ. “Annabeth, chị biết mã Morse chứ?”

“Dĩ nhiên.”
“Leo cũng vậy.” Piper trao cho cô cái gương. “Cậu ấy sẽ quan sát từ con tàu. Hãy đi đến đỉnh…”
“Và nháy cậu ta!” Mặt Annabeth đỏ ửng. “Điều đó có thể sai lầm. Nhưng, đúng, ý kiến hay.”
Cô chạy đến rìa của đám tàn tích.
Piper lôi ra một chai rượu tiên và cho Jason một ngụm. “Cầm lấy. Cậu sẽ không chết bởi một vết thương xuyên cơ thể ngu ngốc.”
Jason cố nở một nụ cười yếu ớt. “Ít nhất lần này không phải là một vết thương ở đầu. Tớ có ý thức về toàn bộ cuộc chiến.”
“Cậu đã đánh bại, hình như, hai trăm kẻ thù,” Piper nói. “Cậu thật ngạc nhiên đáng sợ.”
“Các cậu đã giúp đỡ.”
“Có lẽ, nhưng… Này, ở lại với tớ.”
Đầu Jason bắt đầu gục xuống. Những vết nứt trên đá trở nên nổi bật hơn.
“Hơi choáng,” cậu lẩm bẩm.
“Thêm rượu tiên,” Piper ra lệnh. “Đây. Ngon chứ?”
“Ừ. Ừ, ổn.”
Thực tế rượu tiên có vị giống như mùn cưa lỏng, nhưng Jason giữ điều đó cho mình. Kể từ khi ở Nhà của Hades lúc cậu từ chức pháp quan của cậu, bánh thánh và rượu tiên không có vị như thức ăn ưa thích của cậu từ Trại Jupiter. Nó như thể kí ức về nhà cũ của cậu không có khả năng chữa lành cho cậu nữa.
Sinh ra là một người La Mã, chết là một người La Mã, Michael Varus đã nói.
Cậu nhìn làn khói cuộn lên từ mớ bông băng của mình. Cậu có những thứ tồi tệ để lo lắng hơn là việc mất máu. Annabeth đã đúng về vàng Imperial. Thứ đó gây tử vong cho các á thần cũng như quái vật. Vết thương từ lưỡi dao của Varus làm rất tốt để ăn mòn nỗ lực sống của Jason.
Cậu đã từng thấy một á thần chết như thế một lần trước đó. Nó không nhanh hay đẹp đẽ gì.
Mình không thể chết, cậu nói với bản thân. Những người bạn của mình đang dựa vào mình.
Những từ của Antinous văng vẳng trong tai cậu – về những người khổng lồ ở Athens, chuyến đi bất khả thi Argo II đối mặt, người thợ săn bí ẩn Gaia đã cử đến để chặn Anthena Parthenos.
“Reyna, Nico và Huấn luyện viên Hedge,” cậu nói. “Họ đang gặp nguy hiểm. Chúng ta cần cảnh báo họ.”
“Chúng ta sẽ chăm sóc nó khi chúng ta trở lại tàu,” Piper hứa. “Công việc của cậu bây giờ là thư giãn.” Giọng của cô nhẹ và tự tin, nhưng đôi mắt cô đầy nước mắt. “Ngoài ra, ba người đó là một nhóm không dễ bị đánh bại. Họ sẽ ổn thôi.”
Jason hi vọng cô đúng. Reyna đã liều lĩnh quá nhiều để giúp họ. Huấn luyện viên Hedge thỉnh thoảng phiền phức, nhưng ông là một người bảo vệ trung thành cho cả nhóm. Và Nico… Jason cảm thấy đặc biệt lo lắng về cậu.
Piper vuốt ngón tay cô lên vết sẹo trên môi cậu. “Một khi trận chiến kết thúc… mọi thứ sẽ tốt với Nico. Cậu đã làm những gì cậu có thể, trở thành một người bạn với cậu ấy.”
Jason không chắc phải nói gì. Cậu chưa hề kể cho Piper nghe bất cứ điều gì về những cuộc trò chuyện của cậu với Nico. Cậu đã giữ bí mật của di Angelo.
Piper dường như vẫn cảm nhận được điều gì sai. Là một đứa con gái của Aphrodite, có lẽ cô có thể nói được khi ai đó đang đấu tranh với một cơn đau tim. Mặc dù, cô không ép buộc Jason nói về điều đó.
Một cơn đau khác làm cậu nhăn mặt.
“Hãy tập trung vào giọng của tớ.” Piper hôn trán cậu. “Hãy suy nghĩ về điều gì đó tốt. Bánh sinh nhật trong công viên ở Rome…”
“Điều đó thật đẹp.”
“Mùa đông năm ngoái,” cô gợi ý. “Cuộc chiến bánh s’mores[2] ở lửa trại.”
“Tớ hoàn toàn thắng cậu.”
“Cậu có những viên kẹo dẻo trên tóc vài ngày!”
“Tớ không có.”
[2] Một loại bánh gồm sô-cô-la và kẹo dẻo nướng kẹp trong bánh quy.
Đầu óc Jason trôi dạt trở về những khoảng thời gian tốt hơn.
Cậu chỉ muốn ở đó – nói chuyện với Piper, nắm tay cô, không lo lắng về những người khổng lồ hay Gaia hay người mẹ điên của cậu.
Cậu biết họ nên trở lại tàu. Cậu đang trong tình trạng xấu. Họ có thông tin họ cần. Nhưng khi cậu nằm đó trên những tảng đá mát mẻ, Jason cảm thấy một cảm giác bất an. Câu chuyện về những người cầu hôn và Nữ hoàng Penelope… những suy nghĩ của cậu về gia đình… những giấc mơ gần đây của cậu. Tất cả những điều đó cứ bay vòng vòng trong đầu cậu. Có điều gì đó hơn nữa ở với nơi này – điều gì đó cậu đã bỏ qua.
Annabeth khập khiễng trở lại từ đỉnh đồi.
“Cậu bị thương à?” Jason hỏi cô.
Annabeth liếc nhìn mắt cá mình. “Không sao. Chỉ là chỗ nứt cũ từ những cái hang ở La Mã. Thỉnh thoảng khi tớ căng thẳng… Điều đó không quan trọng. Tớ đã ra hiệu cho Leo. Frank sẽ thay đổi hình dáng, bay tới đây và mang cậu về tàu. Tớ cần làm một cái cán để giữ cậu thăng bằng.”
Jason có một hình ảnh kinh khủng về bản thân mình trên một cái võng, đu đưa giữa những móng vuốt của Frank đại bàng khổng lồ, nhưng cậu quyết định nó sẽ tốt hơn là chết.
Annabeth bắt đầu làm việc. Cô thu thập những mảnh vụn để lại phía sau bởi những người cầu hôn – một thắt lưng da, một cái áo choàng rách, dây xăng-đan, một cái chăn màu đỏ và vài trục giáo gãy. Hai tay cô múa lượn giữa đống vật liệu – xé, dệt, cột, bện.
“Cậu đang làm điều đó như thế nào?” Jason hỏi trong ngạc nhiên.
“Học được trong suốt cuộc tìm kiếm ở Rome.” Annabeth tập trung vào công việc của mình. “Tớ chưa từng có lý do để thử dệt trước đây, nhưng nó thuận tiện cho những thứ nhất định, như là tránh khỏi lũ nhện…”
Cô cột sợi dây da cuối cùng và của cậu đây – một cái cáng đủ rộng cho Jason, với những cán giáo là cán cầm tay và dây đai an toàn ở giữa.
Piper huýt sáo tán dương. “Lần tới em cần một bộ váy thay thế, em sẽ đến gặp chị.”

“Im miệng, McLean,” Annabeth nói, nhưng đôi mắt cô lóe lên sự hài lòng. “Giờ, cùng buộc chặt cậu ta…”
“Chờ đã,” Jason nói.
Trái tim cậu đập thình thịch. Xem Annabeth dệt cái giường tạm, Jason đã nhớ câu chuyện của Penelope – làm sao bà giữ được suốt hai mươi năm, đợi chồng Odysseus trở về.
“Một cái giường,” Jason nói. “Có một cái giường đặc biệt trong cung điện này.”
Piper trông lo lắng. “Jason, cậu đã mất quá nhiều máu.”
“Tớ không bị ảo giác,” cậu khăng khăng. “Cái giường hôn nhân rất linh thiêng. Nếu có bất cứ nơi nào cậu có thể nói chuyện với Juno…” Cậu hít một hơi thở sâu và gọi, “Juno!”
Im lặng.
Có lẽ Piper đúng. Cậu đang nghĩ không rõ ràng.
Sau đó, khoảng hai mươi mét ở xa, nền đá nứt ra. Những cành cây xuyên qua mặt đất, lớn nhanh chóng đến khi đầy đủ kích thước của một cây ô-liu tỏa bóng cả sân. Ở dưới tán lá xanh xám một người phụ nữ tóc đen trong bộ váy trắng đứng đó, một cái áo choàng da báo xếp trên vai bà. Cây quyền trượng của bà được đặt lên đầu một bông hoa sen trắng. Biểu hiện của bà lạnh lùng và vương giả.
“Những anh hùng của ta,” nữ thần nói.
“Hera,” Piper nói.
“Juno,” Jason sửa.
“Bất kể gì,” Annabeth càu nhàu. “Bà đang làm gì ở đây, Bệ hạ Bò[3]?”
[3] Nguyên văn Your Bovine Majesty, đúng ra là Your Majesty có nghĩa là Bệ hạ, nhưng Annabeth thêm Bovine (bò) là con vật thiêng của Hera để mỉa mai nữ thần.
Đôi mắt Juno lóe lên nguy hiểm.
“Annabeth Chase. Quyến rũ như mọi khi.”
“Đúng, ồ,” Annabeth nói. “Tôi chỉ vừa trở về từ Tartarus, vì thế hành vi của tôi hơi tồi, đặc biệt đối với những nữ thần đã xóa sạch trí nhớ của bạn trai tôi, làm cậu ấy biến mất hàng tháng trời và sau đó…”
“Thành thật, con gái. Chúng ta sẽ xào lại chuyện này một lần nữa à?”
“Bà không phải đang chịu đựng bởi sự rối loạn chia tách-tính cách à?” Annabeth hỏi. “Ý tôi là… nhiều hơn bình thương?”
“Chao ôi,” Jason giảng hòa. Cậu có rất nhiều lý do để ghét Juno, nhưng họ có những vấn đề khác cần giải quyết. “Juno, chúng tôi cần sự giúp đỡ của bà. Chúng tôi…” Jason cô gắng ngồi dậy và ngay lập tức hối hận. Ruột cậu có cảm giác như chúng được xoắn lại trên một cái nĩa spaghetti khổng lồ.
Piper giữ cậu khỏi té. “Trước tiên,” cô nói. “Jason bị thương. Hãy chữa cho cậu ấy!”
Nữ thần nhíu mày. Hình dáng của bà tỏa sáng không ổn định.
“Một số thứ thậm chí các vị thần không thể chữa lành,” bà nói. “Vết thương này chạm đến linh hồn của ngươi cũng như cơ thể ngươi. Ngươi phải chiến đấu với nó, Jason Grace… ngươi phải sống sót.”
“Đúng, cảm ơn,” cậu nói, miệng cậu khô khốc. “Tôi đang cố.”
“Ý bà là gì, vết thương chạm vào linh hồn của cậu ấy?” Piper hỏi. “Tại sao bà không thể…”
“Các anh hùng của ta, thời gian chúng ta ở cùng nhau không dài,” Juno nói. “Ta biết ơn các ngươi đã gọi ta. Ta đã trải qua những tuần ở trong trạng thái đau đớn và bối rối… bản thể Hy Lạp và La Mã của ta tự chiến đấu với nhau. Tồi tệ hơn, ta đã bị ép tránh mặt Jupiter, người tìm kiếm ta trong sự phẫn nộ lạc đường của ông ấy, tin rằng ta gây nên trận chiến này với Gaia.”
“Gee,” Annabeth nói, “tại sao ông ấy nghĩ vậy?”
Juno ném cho cô một cái nhìn bực mình. “May mắn, nơi này thiêng liêng đối với ta. Bằng việc loại bỏ những con ma đó, các ngươi đã làm sạch nó và cho ta một chút thời gian rõ ràng. Ta sẽ có thể nói chuyện với các ngươi – chỉ là ngắn gọn.”
“Tại sao nó thiêng liêng…?” Đôi mắt Piper mở to. “Ồ. Cái giường hôn nhân!”
“Giường hôn nhân?” Annabeth hỏi. “Chị không thấy bất kì…”
“Cái giường của Penelope và Odysseus,” Piper giải thích. “Một trong những cột giường là một cây ô-liu sống, vì vậy nó không bao giờ bị di chuyển.”
“Quả thực.” Juno vuốt bàn thay theo thân cây ô-liu. “Một cái giường hôn nhân không thể di chuyển. Thật là một biểu tượng tuyệt đẹp! Giống như Penelope, người vợ chung thủy nhất, đứng trên đất của nàng ta, chống đỡ một trăm kẻ cầu hôn ngạo mạn hàng năm trời bởi vì nàng biết chồng mình sẽ trở về. Odysseus và Penelope – mẫu mực của một cuộc hôn nhân hoàn hảo!”
Mặc dù trong tình trạng mê mụ của mình, Jason hoàn toàn chắc cậu nhớ những câu chuyện về Odysseus yêu những người phụ nữ khác trong suốt những chuyến đi của ông, nhưng cậu quyết định không nói ra.
“Ít nhất, bà có thể khuyên chúng tôi?” cậu hỏi. “Nói chúng tôi phải làm gì?”
“Dương buồm qua Peloponnese,” nữ thần nói. “Như nghi ngờ của ngươi, đó là tuyến đường có thể duy nhất. Trên đường đi, hãy tìm nữ thần của chiến thắng ở Olympia. Bà ta đang mất kiểm soát. Trừ khi các ngươi có thể đánh bại bà ta, mối bất hòa giữa Hy Lạp và La Mã có thể không bao giờ được hòa giải.”
“Ý bà là Nike?” Annabeth hỏi. “Bà ấy bị mất kiểm soát như thế nào?”
Sấm âm vang trên đầu, ngọn đồi rung chuyển.
“Giải thích sẽ mất nhiều thời gian,” Juno đáp. “Ta phải bay trước khi Jupiter tìm thấy ta. Một khi ta rời đi, ta sẽ không thể giúp các ngươi lần nữa.”
Jason giữ lại sự vặn lại: Bà giúp chúng tôi lần đầu tiên khi nào?
“Chúng tôi nên biết gì khác?” cậu hỏi.
“Như các ngươi đã nghe, những người khổng lồ đã tụ tập ở Athens. Một vài vị thần sẽ có thể giúp đỡ các ngươi trên chuyến hành trình, nhưng ta không phải là vị thần Olympus duy nhất không được ưa thích bởi Jupiter. Cặp sinh đôi cũng gánh chịu sự phẫn nộ của ông ấy.”
“Artemis và Apollo?” Piper hỏi. “Tại sao?”
Hình ảnh của Juno bắt đầu mờ dần. “Nếu các ngươi đến hòn đảo Delos, chúng có thể được chuẩn bị để giúp các ngươi. Chúng đủ tuyệt vọng để thử bất cứ điều gì để làm nên thay đổi. Hãy đi bây giờ. Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại ở Athens, nếu các ngươi thành công. Nếu các ngươi không…”
Nữ thần biến mất, hoặc có lẽ đơn giản là thị lực của Jason trở nên yếu. Đau đớn chạy trong người cậu. Đầu cậu nằm dài ra. Cậu thấy một con đại bàng khổng lồ bay vòng vòng trên đầu. Sau đó bầu trời xanh chuyển đen, và Jason không còn trông thấy gì cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.